Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nguyễn Nguyệt ngồi trên ghế dài dưới bóng cây trong trường, trong lòng cực kỳ bực bội.

Buổi sáng ngày hôm qua khi cùng Dương Tấn Vũ rời giường, Dương Tấn Vũ thấy được vết máu đã khô trên khăn trải giường, cô liền há mồm nói dối: “Đấy không phải máu của đêm đầu tiên, tối hôm qua cậu say rượu, lúc đi vào quá thô bạo, làm mình bị thương.”

Trên cổ tay tinh tế trắng nõn còn tàn lưu vệt đỏ bị trói bởi dây lưng, thoạt nhìn có chút ghê người.

Dương Tấn Vũ trừ bỏ vẫn luôn lắp bắp nói “Thực xin lỗi”, mặt khác cái gì cũng đều không nói.

“Thôi đi, cậu cũng không phải cố ý, mình đi tắm rửa.” Cô dùng tay che lại quần áo đi đến phòng tắm, khi đi ra, Dương Tấn Vũ đã đi rồi.

Mãi cho đến buổi sáng hôm nay quay lại trường học, cô mới gặp lại Dương Tấn Vũ cùng Vu Phỉ Phỉ. Hai người ân ái ngọt ngào, gắn bó keo sơn, khiến cho đôi mắt cô lên men, trong lòng phát đau.

Ngày xưa đều là ba người bọn họ ngồi cùng nhau, Vu Phỉ Phỉ ngồi ở giữa, cô cùng Dương Tấn Vũ tách ra ngồi hai bên.

Nhưng hôm nay cô khó chịu đến lợi hại, tìm lấy cớ một mình ngồi ở phía sau hai người bọn họ, trơ mắt nhìn hai người bọn họ ve vãn đánh yêu một tiết, thời gian nghỉ ngơi giữa tiết, cô thật sự chịu không nổi, trốn vào trong WC.

Ngồi ở trong WC, Nguyễn Nguyệt nắm di động, nhìn chằm chằm vào ảnh hai người ngọt ngào chụp ảnh trên WeChat Dương Tấn Vũ, trong lòng ghen ghét muốn nổi điên.

“Làm kỹ nữ đi, yêu thầm anh ấy mười năm, không chiếm được anh, vậy thì ngủ với anh thôi cũng được rồi.” Nguyễn Nguyệt đỏ bừng hai con mắt, nói với chính mình.

Cô hít sâu một hơi, đem điện thoại dựng ở phía dưới ván cửa, vén lên váy, đem quần lót ren màu trắng kéo xuống một chút, lộ ra âm mao bao trùm nơi riêng tư dưới hạ thể.

Mở ra camera di động, cô đem tiểu huyệt tiến đến gần camera, dùng ngón tay đẩy ra âm mao cùng môi âm hộ, lộ ra cánh hoa ẩm ướt phiếm quang, chụp một tấm ảnh chụp.

Làm xong tất cả, cô một lần nữa mặc vào quần lót, đứng ở trong WC nửa ngày cũng không dám đem ảnh chụp gửi cho Dương Tấn Vũ. Chuông vang lên, cô chỉ có thể cất di động quay về lớp học.

Vu Phỉ Phỉ không muốn đùa với Dương Tấn Vũ nữa, quay đầu nói với Nguyễn Nguyệt: “Nguyễn Nguyệt, ngày hôm qua cậu không ở phòng trọ của tụi mình sao? Mình gọi cậu nửa ngày cũng không ra mở cửa, mình nghe thấy có tiếng chuông di động trong phòng.”

“À, mình…… Buổi sáng hôm qua mình đi mua bữa sáng, quên mang di động.” Nguyễn Nguyệt mặt không đổi sắc nói.

Vu Phỉ Phỉ cười nói: “Mình cũng đoán vậy, sáng hôm qua mình mang cho cậu bánh quy, là mẹ mình tự tay nướng đó. Cả ngày cậu cũng không quay về trường học, đều sắp bị bạn cùng phòng ăn sạch rồi nha, cũng may mẹ mình gói lại cho cậu một phần ngon nhất. Với cả mẹ mình có chút nhớ cậu rồi, hỏi cậu khi nào có thể đến nhà mình chơi.”

“Khi nào rảnh mình sẽ đến, ngồi xuống đi, giảng viên tới rồi.” Tâm Nguyễn Nguyệt loạn như ma, không muốn cùng Vu Phỉ Phỉ nói chuyện tiếp.

Vu Phỉ Phỉ nhanh chóng quay đầu ngồi lại, nhìn đến Dương Tấn Vũ ngồi ngay ngắn bên cạnh không lên tiếng, cô ấy cười tủm tỉm tiến đến trên mặt Dương Tấn Vũ, bẹp một tiếng, nhanh chóng hôn một cái.

Dương Tấn Vũ bất đắc dĩ liếc mắt nhìn cô ấy, thừa dịp giảng viên không chú ý, cũng trộm hôn trả cô ấy một cái. Hai người nghiêm trang ngồi ổn định, khóe miệng đều ngăn không được ý cười.Đôi mắt trong trẻo dưới mày đẹp Nguyễn Nguyệt dần dần nhiễm một tầng âm u, cô móc di động ra, ngón tay run rẩy, đem tấm ảnh chụp tiểu huyệt vừa rồi gửi cho Dương Tấn Vũ.

Dương Tấn Vũ liếc mắt nhìn di động một cái, rõ ràng cứng đờ hai giây, nhưng anh thực mau liền che giấu đi, thu hồi di động như là cái gì cũng không thấy được.

Nếu không phải lỗ tai dần dần phiếm hồng bán đứng tâm tư của anh, Nguyễn Nguyệt thật muốn cho rằng anh cái gì cũng không nhìn thấy.(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK