Hứa Song Nghi nhìn mấy trang giấy trên bàn, đôi mắt ngậm nước khẽ động đậy, lông mi nhẹ nhàng rũ xuống che giấu nhiều điều. Hoàng Mộc Nguyên điểm lên góc tờ giấy, giọng điệu lạnh nhạt: "
Ký vào đây."
Hứa Song Nghi thấy đây hệt là giấc mộng, hơi hoảng hốt nhìn anh: "
Thật, thật sao?"
Hoàng Mộc Nguyên điềm đạm nhìn cô, ánh mắt cực kỳ thâm thúy: "
Không phải như ý nguyện của em sao? Ký vào đây tôi lập tức dẫn em đi đăng ký kết hôn."
Cô liếc qua mấy trang giấy thêm lần nữa, lấy lại tinh thần, đây là biên bản hợp đồng hôn nhân, chỉ cần cô đồng ý nếu có gì bất trắc, cô không được lấy bất cứ tài sản nào từ anh, họ sẽ kết hôn. Hứa Song Nghi nhìn nó chằm chằm, người hơi ngọ quậy, họ chưa kết hôn đã nghĩ đến việc chia ly, đổ vỡ, đúng là không may mắn. Nhưng cô không dám chần chờ, lồng ngực đập như trống trận, trong lòng dấy lên niềm vui nho nhỏ khó nói thành lời. Cô lập tức đặt bút ký lên, vui đến mức không ngừng vuốt ve góc giấy vừa ký.Đã ký rồi không còn thay đổi được nữa, ngón tay hơi co quắp lại. Sau một thời gian dài mong mỏi, cô đã đạt được ý nguyện của mình, ngày đó đã gần kề…Song Nghi che giấu cơn hãi hùng trong tim, không ai biết cô sợ đến mức nào.
Anh nhìn đồng hồ một lát, cười ngọt ngào: "
Ngoan lắm, chúng ta đi thôi."
Khi Song Nghi sửa soạn quay lưng lại với anh, ánh mắt của anh dừng lại trên người cô, nén cơn kích động, giờ phút này anh có rất nhiều điều muốn nói. Nhưng anh biết nếu nói ra, mình sẽ thua cuộc, đây là tất cả tôn nghiêm của anh.
Hứa Song Nghi nhìn thảm lông dài dưới chân, không nỡ giẫm lên chất liệu mềm mại kia. Cô dè dặt nhìn anh, Hoàng Mộc Nguyên như không nhận ra, đợi cô bước lên: "
Sắp hết giờ hành chính rồi, qua hôm nay là không còn cơ hội đâu."
Cô nuốt nước bọt, cắm đầu đi thật nhanh lên xe.Ở trên xe, Hứa Song Nghi suy nghĩ miên man niềm vui len lỏi vẫn không ngừng nhộn nhạo. Cô hít sâu mấy lần cố đè nén con tim đang đập rộn rã, tay nắm thật chặt.
Nhìn cô căng thẳng đến lồng ngực căng cứng, anh phì cười: "
Không cần phải khoa trương như vậy."
Tuy nói thế mặt anh vẫn hất lên, tỏ vẻ mình rất được săn đón. Hứa Song Nghi thấy anh lộ ra vẻ trẻ con hơi cắn môi vừa lo lắng vừa có chút gì đó rạo rực muốn tủm tỉm cười. Anh là con nhà thương nhân, quả nhiên là hành động quyết đoán cẩn thận, cả hôn nhân của chính mình cũng tính toán lợi ích, nhưng cô không giận, có làm gì cô cũng không giận.
Hứa Song Nghi bằng mọi giá bao dung anh, bởi vì…Hoàng Mộc Nguyên nhìn cô bàn tay nhẹ nhàng vuốt ve bờ vai của vợ tương lai, cô vẫn ngoan ngoãn như cũ, thỉnh thoảng sẽ ngồi yên không động tĩnh. Khóe miệng anh khẽ nhếch lên mang theo nụ cười như châm chọc, lại như trêu đùa: "
Em sao thế, giận rồi sao? Người ta nói không nên quá nuông chiều phụ nữ, hễ được yêu chiều sẽ tưởng mình là nữ hoàng thật sự, lòng sinh đắc ý kiêu ngạo, không biết đủ."
Cô lắc đầu thẹn thùng nói: "
Em… em đang hồi hộp." Đáy mắt cô phủ một tầng sương mỏng, cúi đầu che giấu ướt át, đã dốc sức kìm nén vai vẫn không nhịn được run lên: "
Không ngờ có ngày em lại gả cho anh."
Không ai biết cô nôn nóng thấp thỏm đến mức nào, cô nhìn thảm lông dưới chân mình. Nghĩ đến thời điểm họ quen biết nhau đến nay mọi thứ diễn ra êm ái như một loại thôi miên dẫn người ta vào cõi không chân thật.
Một thời bất kể gió mưa theo chân anh cả ngày lẫn đêm, Hứa Song Nghi dùng đôi mắt chân thành dõi theo bóng anh, bám lấy anh, không ngại bị anh lạnh lùng sỉ nhục.
Cách đây không lâu, mối quan hệ của họ còn là một câu chuyện cười thốt ra từ miệng anh và lũ bạn.
Trần Tâm chỉ về phía đại sảnh, cười châm chọc: "
Tầm nhìn của mày ngày càng kém thế nhỉ? Có điều trông hệt như một búp bê sứ làm khéo léo vậy, đổi gió ngắm thôi trên giường không làm ăn được gì đâu!"
Tề Dĩ An nhướn mày: "
Sao mày biết không làm ăn được gì?""Đó không phải người của tao." Hoàng Mộc Nguyên nhíu mày nhìn về phía sảnh, Hứa Song Nghi đang ngồi khép nép bên người ghế sofa chờ đợi, trong ấn tượng của hắn cô gái này lúc nào cũng ăn mặc phong phanh chịu rét chịu lạnh, mặt mày rầu rĩ như sắp khóc, so với những cô nàng kiều diễm phong tình, ở cô phát ra mùi vị phong tình khiến người ta phát ngấy: "Đừng nhìn bộ dạng mong manh của cô ta đánh lừa, giả vờ đấy."
Cô ở cách họ không xa, lời lẽ nào cũng nghe thấy.
Trần Tâm trố mắt nhìn Hứa Song Nghi một lát, da trắng như sữa từ bên trong thấm ra, dáng người còn chưa phát triển hết, trước ánh mắt săm soi ngoài sảnh cô ta co rúm lại, sợ hãi, cúi đầu trốn tránh, song lại không chịu bỏ đi. Anh ta chăm chú nhìn góc nghiêng của cô một lát, gò má bị gió lạnh thổi đến tái nhợt. Anh ta nhìn mãi vẫn không biết cô ta có điểm nào giả vờ, đưa mắt hoài nghi nhìn Hoàng Mộc Nguyên…"
Rất phiền phức, lần trước thấy cô ta đàn hát ở quán bar khá hay, tao cho cô ít tiền. Thế là ngày nào cô ta cũng tới tìm, đòi hầu tao ngủ.""Ồ." Trần Tâm gật gù khóe môi nhếch lên: "
Trao đổi sòng phẳng mày đòi gì nữa.""
Mới mười sáu tuổi thôi, đụng phải là ở tù đấy!"
Trần Tâm "..." Tề Dĩ An "..."
Tề Dĩ An cười sốc lại mái tóc mình, nhún vai: "
Hay mày bao nuôi cô ta đi, hai năm thôi mà."
Hoàng Mộc Nguyên cười mỉa: "
Ban đầu tao còn có ý tốt cho cô ta chút tiền, càng ngày cô ta càng bám riết lấy tao, trơ trẽn đến thế là cùng."
Lúc ấy Hứa Song Nghi hoàn toàn bị những lời nói kia làm khiếp sợ, cô không thể tiêu hóa được mà ngây ngốc. Sau một hồi biến động cô như vớ được miếng bánh lớn, vội vàng chạy đến trước mặt anh cúi đầu: "
Xin… xin, xin anh.. xin anh hãy bao nuôi tôi."
Cô và anh như hai đường thẳng song song, cả đời dường như không có bất cứ quan hệ nào với nhau.
Cô vẫn nhớ ánh mắt khinh thường của anh nhìn mình khi đó, Hứa Song Nghi vẫn cắn môi cố chấp đứng trước mặt anh: "
Anh muốn gì tôi cũng có thể làm."
Anh làm như không nghe thấy, nhưng đám bạn của anh thì rất hào hứng kéo cô ngồi xuống, hết sờ đùi rồi sờ ngực. Trần Tâm hít hà mùi hương trên người cô, cười rộ lên: "
Muốn làm thằng đó hài lòng, trước hết nên chiều anh thoải mái đi, anh giúp em nói khéo vài câu."
Hứa Song Nghi cắn môi nhìn về phía anh cầu cứu, Hoàng Mộc Nguyên không nói gì, hướng mắt nhìn ra ngoài cửa. Cô nhìn thấy chiếc khuyên tai của anh lóe ra anh sáng, mải mê chạy trong bóng tối cô luôn dựa vào thứ này để tìm anh."
Em đừng nhìn anh ta nữa, nhìn anh này." Trần Tâm vuốt gương mặt trắng nõn của cô, rõ ràng là được nuôi rất khéo, dáng người mảnh mai yếu đuối, sờ rất có cảm giác chiếm hữu: "Đi theo cả ngày nay em đói rồi đúng không, anh gọi gì cho em nhé."
Lúc bị ép uống hai ly rượu, Hứa Song Nghi ho sặc sụa cảm giác như mình đang tự đi tìm con đường chết. Bàn tay cô nắm chặt lại rượu cay sộc lòng ngực, đôi mắt cô nhuốm buồn dần đẫm nước mắt lúc nào không hay.
Gió mùa đông mang theo những cơn mưa tuyết lạnh giá, người tránh mưa ngày một nhiều, Hoàng Mộc Nguyên liếc nhìn trời đêm, đứng dậy bung ô rời khỏi."
Này, đợi tụi tao với…"***Mưa đổ ngày càng lớn Hoàng Mộc Nguyên ngồi trên xe, đất trời chìm trong màn sương mỏng xám xịt. So với bên ngoài mưa nặng hạt, trời âm u như nặng chì, trong xe vô cùng ấm áp, bác tài mở một bài hát xưa nghe rất hoài niệm.
Thật trùng hợp, hôm đó cô cũng hát bài này.Đêm đó Hoàng Mộc Nguyên nhớ mãi không ra, chỉ thấy nó cũ đến vắt ra nước ố vàng. Đường quá nhiều xe cộ chạy vội vã, tâm trạng anh không vui, bất giác nhìn ra phía sau lưng.
Hứa Song Nghi vẫn đang đuổi theo.
Mưa thấm ướt quần áo và tóc, giữa màn mưa xám nhạt anh thấy đôi mắt cô kinh hãi mở to, cố gắng lách qua dòng xe đông đúc chạy theo xe anh.
Tiếng còi xe bóp ing ỏi.
Khoảng cách giữa hai người ngày càng xa nhưng không gì ngăn cách được nỗi đau trong cô, nó ùa ạt xâm chiếm lấy anh. Đột nhiên anh nghĩ nếu không gặp gỡ sẽ không ghi nhớ, hai người thật sự có duyên? Trong quán bar nhiều người thay nhau lên hát, vậy mà anh chỉ nhớ mỗi cô.
Cơn mưa đã ngớt, hạt mưa nhỏ bé lặng lẽ rơi xuống, cô như một con chim nhỏ lông xám ngấm mưa dần yếu ớt, chẳng vỗ cánh nổi vẫn cố đi khập khiễng. Cả người cô như không có sinh khí nào, liên tục cúi đầu xin lỗi xe lưu thông trên đường, tóc ướt nhẹp dính vào mặt.
Mưa như rơi vào làm mắt anh đau nhói, Hoàng Mộc Nguyên nhìn cửa xe, cửa không hề mở ra tất cả đều là ảo giác của anh.
Cô cứ chạy theo như vậy sẽ không xảy ra chuyện gì chứ?
Lúc này đường tắc, xe đi rất chậm cô vẫn không đuổi kịp, một lát nữa thôi xe của anh sẽ khuất khỏi tầm mắt của cô. Hoàng Mộc Nguyên lặng lẽ hít sâu, ngửi thấy hơi men trên người mình, chợt nhớ cô cũng đã uống rượu.
Lúc vừa định bảo dừng xe, một tiếng còi vang làm anh thức tỉnh.
Hội viên vừa rồi là nơi ăn chơi có tiếng, không có thẻ hội viên sẽ không vào được. Một chiếc thẻ thể hiện thân phận cùng địa vị trong giới giàu sang, không phải dễ dàng có được. Cô gái này có thể ngồi trong sảnh đợi anh…Hoàng Mộc Nguyên ngửa đầu vào ghế, dời tầm mắt đi.
Hứa Song Nghi, không liên quan gì đến anh.**Hôm sau anh đến quán bar cô như đã đứng đợi sẵn, vừa thấy xe anh đã lao đầu ra. May mà tài xế phản ứng kịp không gây bắt cứ tai nạn nào, Hoàng Mộc Nguyên nhíu mày, không để anh nói gì bảo vệ đã lập tức kéo cô ra ngoài. Bóng dáng cô gầy yếu cố gắng vùng vẫy thảm thương ra sức đuổi theo, mọi cố gắng đều vô ít, ánh mắt anh dừng ở khoảnh khắc cô bị đẩy ngã dưới đất, thản nhiên bảo bác tài chạy vào trong bãi đổ xe.
Hứa Song Nghi bị đuổi việc ở quán bar đó, nhưng cô vẫn như hồn ma cố chấp đuổi theo anh, xuất hiện thầm lặng mà cố chấp đến không ngờ. Cô là kẻ điên không có thuốc chữa, là một bệnh nhân sắp chết không có bất cứ hy vọng nào. Nhiều lúc anh nghĩ cô sắp mệt chết thì cô lại như người chạy nước rút chạy lao đến anh, mạnh mẽ trường tồn chống chọi gió mưa.
Bất kể trời nắng gắt hay mưa lạnh đổ thành sông, thân người cô vẫn như làm bằng giấy bất cứ tác động nào cũng làm lung lay, rách nát, điều duy nhất khác thường là luôn bám riết anh bằng mọi giá.
Không ồn ào gào khóc mặc người ta xua đuổi, Hoàng Mộc Nguyên dần quen với sự xuất hiện của cô, mới đó đã ngót nghét bốn tháng.
Hoàng Mộc Nguyên tắm rửa thoải mái, uống thêm một chút rượu cho ấm. Anh ngồi trên ghế kéo màn ngắm mưa, cơn mưa như mang theo cảm giác tê lạnh vào trong phòng anh.
Chai rượu khui mãi không được, anh mất hứng bỏ nó sang một bên, bực mình nhìn ra ngoài…Hứa Song Nghi đang ngồi ngoài cổng nhà anh, ngồi mãi không nhúc nhích hệt như một pho tượng bị mưa xối qua năm năm tháng tháng vẫn không xoay chuyển. Anh đã dặn người trong nhà không cần để ý, chẳng phải tốn công đuổi người cứ để cô ở đó đến chết!
Bây giờ cô thật sự giống người chết, ánh mắt cô nhìn bóng người nhỏ nhắn của cô rất lâu. Lúc cô bị ép rượu đến khóc vẫn không có cảm giác đau lòng như lúc này. Tuyệt vọng và câm lặng cuộn người trong màn mưa, cứ như cả thế giới bỏ mặc cô rồi, gào khóc thê lương cũng vô ích.
Hứa Song Nghi thấy trống rỗng mệt mỏi, hình như có người đạp lên lá mục, cành khô gãy vụn dưới chân bước đến bên cô. Song Nghi sợ sệt ngẩng đầu nhìn thấy đôi mắt anh hai đốm lửa nhỏ trong tàn tro, ánh mắt đó khiến cô như đang lạc lối.
Cô ngất trong vòng tay của anh, người lạnh giá hệt như từ băng tạc nên, anh rùng mình tự cảm thấy rét buốt ngấm từ trong tâm can phát ra.
Hít một ngụm khí lạnh thật sâu, Hoàng Mộc Nguyên bế cô vào trong nhà.
Hoàng Mộc Nguyên bế cô vào chỗ ấm áp, Hứa Song Nghi nắm chặt lấy anh, run lẩy bẩy trong im lặng, cứ như ôm lấy một người mình yêu đến khắc cốt ghi tâm, không muốn rời bỏ. Cô vất vả ôm lấy anh, bi thương xen lẫn cố chấp dần phát ra từng tiếng rên rỉ van nài, anh cố gỡ tay ra mãi không được, đành tự bế người vào phòng tắm.
Cô vẫn dùng hết sức lực ôm lấy anh, thà chết không buông, người lạnh đến tím tái.***Cầm giấy đăng ký kết hôn trên tay, Hứa Song Nghi mừng đến nhảy cẫng bên đường. Hoàng Mộc Nguyên thấy cô không ra thể thống gì, vội vàng kéo người lên xe.
Sau khi nhìn cô cười như con ngốc một lúc lâu, anh day trán than thở: "Đủ rồi, mau dọn đến nhà anh."
Tuy hai người qua lại đã lâu nhưng anh chỉ thuê cho cô một căn hộ cao cấp bên ngoài, hầu như anh có thể cho cô bất cứ thứ gì, ngoài việc cùng cô phát sinh quan hệ. Những người đàn ông như anh đều đem quy tắc đặt lên đầu, cô chưa từng dám mơ mình có thể phá vỡ quy luật của anh. Trong lúc Song Nghi còn đang ngơ ngác, anh đếm trên đầu ngón tay: "
Hôm nay, vừa đủ mười tám tuổi nhỉ?"
Song Nghi "..."
Mặt cô đỏ bừng, chuyện gì đến cũng sẽ đến, hỏi sao anh lại đột ngột muốn cùng cô đăng ký kết hôn, trong lòng đã thầm canh ngày thật kỹ.
Anh cười cười kề sát hõm cổ cô hít hà mùi hương, giọng điệu rất nghiêm chỉnh: "
Em đừng có hòng đắc ý."
Dứt lời liền cắn cổ cô một cái.
Cô lém lỉnh ngửa cổ cười: "
Sao em lại không đắc ý chứ, rất đắc ý ha ha…"
Hứa Song Nghi tung tăng dọn quần áo sang nhà anh, ngã lăn trên giường mà anh thường ngủ hét lớn: "
Hoàng Mộc Nguyên là chồng của em, Hoàng Mộc Nguyên là chồng của em."
Cô lăn vào ngực anh cúi đầu cười khúc khích không thôi, Hoàng Mộc Nguyên cười cười với cô rồi nhìn lên trần nhã, bỗng khát khao ôm cô vào lòng vô cùng mãnh liệt, vội giấu cô vào trong lòng: "
Chúng ta làm lễ cưới thôi."
Cô ngơ ngác mở to mắt, cứ tưởng anh chỉ muốn kết hôn bí mật thôi. Mộc Nguyên không biết tại sao mình lại nói những lời này, giọng nói rất nặng nề: "
Vậy nhé, em muốn tổ chức sao cũng được, càng sớm càng tốt."
Song Nghi chớp mi mắt thanh khiết, cảm nhận anh đang hôn lên má mình từng chút, từng chút một hôn kín mặt. Anh không nói cho cô biết, hợp đồng đó là muốn ngăn cô với những công kích cổ đông, anh vừa mới thừa kế tài sản, thực lực non kém. Không dám tin mình có thể bảo đảm cô khỏi những lời đàm tiếu, khinh miệt của người khác. Đợi một thời gian nữa đôi cánh của anh cứng cáp hơn, nhất định mang cô bay lượn khắp bầu trời này!
Anh đã từng nhìn thấy quá nhiều âm mưu toan tính, ngầm hiểu cuộc sống có quá nhiều chuyện không kiểm soát được, muốn bảo vệ cô khỏi những lời mắng nhiếc nhục mạ, anh phải dựng lên vỏ bọc vô tình. Khi anh nói cô sẽ không nhận được bất cứ lợi ích nào từ cuộc hôn nhân này, họ mới chịu ngậm mồm không ý kiến, hơn ai hết anh muốn mang tất cả những gì mình có trao cô hết, cả đời này nắm tay nhau không gian dối.
Cả đời này không gian dối… anh có thể hứa với cô, còn cô…Ôm cô vào lòng anh cảm thấy trái tim mình như tan chảy, hiếm khi anh để lộ sự yếu đuối, bàn tay vuốt lưng cô hơi run. Cả đôi mắt cũng dần thẫm lại, đã nhiều năm ký ức về năm đó gặp cô đã trở nên mơ hồ, anh dần trưởng thành và ẩn nhẫn nhiều hơn, vậy mà không giấu được tình yêu anh dành cho cô.
Song Nghi thấy sắc mặt anh khó coi, trán ướt mồ hôi, nghĩ đến việc anh gấp gáp muốn kết hôn cô bỗng ôm mặt khóc.
Mộc Nguyên hoảng hốt ngồi dậy vỗ về cô, đầu lưỡi của anh cứng đờ: "
Em…"
Cô nức nở vùi vào lòng anh: "
Hu hu hu hu, đừng bỏ rơi em, có phải, có phải anh mang bệnh không?"
Mộc Nguyên "..."
Anh hận nghiến răng: "
Hứa Song Nghi, em bị điên à!"
Cô nhìn anh trong màn nước mắt, thống hận gào lên: "
Vậy sao anh lại muốn lấy em.""
Chuyện này em còn phải hỏi nữa hả, có phải dầm mưa đến úng đầu rồi không!"
Nhắc đến dầm mưa cô lại uất ức: "
Tất cả là lỗi của anh!"****Song Nghi nhìn màn đêm dần buông xuống lòng ngày càng căng thẳng, mắt ngắm cảnh mà lòng bay tận nơi xa. Cả ngày nay anh không rời khỏi cô, quấn quýt nồng đậm khiến cô cả thở cũng trở nên chậm chạp. Đang mê man bỗng anh ôm vội lấy cô, hôn nghiến, hai người chen nhau trên sofa hôn siết.
Hôn đến trên người cả hai đẫm mồ hôi, cô nhoài người trên ngực anh: "
Em pha nước cho anh tắm nhé."
Anh ôm siết lấy cô, hôn lên đôi môi sưng đỏ: "Được."
Cô ngửa đầu né tránh nụ hôn của anh, đấm ngực anh một cái: "
Không cho anh hôn nữa."
Cô nhéo mặt cô nghiêm giọng: "
Em đừng có ngang ngược."
Anh định dạy dỗ cô một phen nhưng cô đã ngồi dậy, anh cười bất đắc dĩ đợi cô pha nước tắm. Cô bước vào trong phòng tắm mở vòi nước nóng, quét mắt nhìn một vòng nhà tắm. Lúc chiều có cùng anh đi siêu thị mua thêm đồ dùng cho cô, mấy món đồ nho nhỏ xếp cạnh nhau ngay ngắn, trông cực kỳ hòa hợp. Song Nghi mỉm cười sờ sợi dây chuyền trên cổ, khóe miệng nhếch lên nụ cười.
Hoàng Mộc Nguyên ở trong phòng tắm, dòng nước ấm khiến toàn thân anh thư thái. Bỗng anh nghĩ đến gì đó, mở mắt nhìn ánh sáng mông lung phòng.
Song Nghi đi qua chiếc gương đặt trong phòng sách, bỗng như chạm phải củ khoai nóng bỏng giật mình như bị sét đánh trúng, tim đập thình thịch quay đầu nhìn anh: "
Sao anh tắm nhanh vậy."
Hỏi xong lại thấy câu hỏi của mình có vấn đề, cô hối hận cắn môi.Ánh mắt rất u ám: "
Em vào đây làm gì?"
Trong lòng cô khiếp đảm ót đổ đầy mồ hôi: "
Em… còn không phải muốn xem thường ngày anh sống thế nào, xâm nhập vào cuộc sống riêng tư của anh, cảm nhận hơi thở của người em yêu trong ngôi nhà này chứ sao nữa."
Anh tiến đến gần, ánh mắt cô co lại sợ hãi trốn tránh.
Anh lặng đi một lúc mới ném ra trước mặt cô hai món đồ, dịu dàng nói: "
Sao không mang dép, nền nhà lạnh lắm."
Khoảnh khắc đôi dép bông rơi xuống người cô hơi run lên, ánh mắt nhìn xuống thấy ngón chân mình co quắp."
Về phòng thôi."
Song Nghi cố thả lỏng đi theo anh, ánh mắt rơi vào cái gương trên phòng khách lần nữa.
Cô cứ nghĩ đêm nay nhất định xảy ra chuyện gì đó, nhưng anh chỉ ôm cô trên giường ngủ vui đi.
Lúc anh ngủ gương mặt bớt đi mấy phần nghiêm trang, nghĩ đến hôm nay họ đã kết hôn, bất giác cô lại nhìn anh say đắm hơn, ngón tay len lén vuốt ve đuôi mày đen đậm của anh. Hơi thở anh đều đặn đã ngủ rất sâu, Song Nghi sờ dây chuyền của mình, cảm giác lành lạnh làm cô tỉnh táo dần.***Hoàng Mộc Nguyên nghe điện thoại môi khẽ nhếch lên: "
Em muốn hẹn anh ăn cơm?""
Không biết anh có thể bỏ ra chút thời gian để cô Hoàng này mời anh ăn cơm không?"
Nghe hai chữ 'cô Hoàng' anh vui sướng đứng dậy, mặc áo khoác. Trong phòng có điều hòa cũng vô ích, không khí ngột ngạt nóng bức khiến người ta không thở nổi.Ăn tối xong anh bị cô chuốc say, vừa bóp trán vừa cười: "
Em cố ý đúng không?"
Song Nghi đỡ anh vào khách sạn ở tầng trên, phòng cô đã đặt sẵn đầy nến và hoa, xen lẫn trong đó là hương thơm ngọt mát. Giường được bày biện theo kiểu tân hôn, cô đỡ anh vào phòng tắm cười khúc khích: "Đến giờ anh mới biết sao?"
Phòng tắm lung linh huyền ảo, Song Nghi nhìn bồn tắm nước xanh lam thơm ngát mình dày công sắp xếp nở nụ cười khuynh thành. Thần sắc Mộc Nguyên say mê, dần dần không kìm chế được vừa cuồng dã vừa thô bạo, đắm chìm trong sắc dục, điên loạn chinh phục thể xác của cô.
Hai người chìm trong bồn tắm, cô ở dưới thân anh giãy giụa van khóc, trên người ướt đẫm không rõ là mồ hôi hay nước hồ khiến người cô lạnh lẽo. Trong cơn kích tình ấy, anh như độc diễn, không ngừng quấn lấy cô, tham lam đòi hỏi mọi thứ, chiếm hữu lấy người con gái này. Ngón tay cô bấu vào vai anh không ngừng khóc, cầu khẩn, Mộc Nguyên thấy đầu đau như búa bổ, không rõ là tiếng cô hay tiếng đập cửa.
Gân trên trán anh thi nhau nổi lên, nói trong tức giận: "
Em thật sự không có trái tim."
Anh đưa tay ép cô vào bồn tắm lạnh lẽo, các khớp ngón tay cứng rắn ôm chặt lấy chiếc cổ mảnh khảnh, cô mở to mắt nhìn anh. Đôi mắt dần trở nên quyết liệt, mới đây thôi họ còn triền miên ân ái, mắt cô đỏ hoe.
Tiếng đập cửa ngày càng dữ dội.
Hoàng Mộc Nguyên đằng đằng sát khí thật sự muốn bóp chết cô, bóp nát sự giả dối khiến anh vừa yêu vừa hận này, nước mắt Song Nghi trào ra ngày một nhiều. Nhìn thấy cô khóc người mềm nhũn dần, ánh mắt dần trở như tàn tro.
Cửa phòng bị người ta phá, cảnh sát ùa vào. Vừa rồi có người báo trong phòng này có cuộc mua bán thân thể trái phép. Nhìn thấy cảnh tượng trong phòng tắm, một cảnh sát nữ lấy áo choàng khoác lên người cô, nhìn những vết bầm tím, cả dấu tay còn mới trên cổ, nhỏ giọng an ủi: "
Cô không sao chứ?"
Song Nghi không trả lời, khóc đến muốn ngất đi.
Anh thua rồi, vì yêu cô mà anh thua thê thảm.***"
Anh ta sẽ ở tù chứ?"
Sắc mặt của Hạ Kiên rất kém: "
Em đăng ký kết hôn với anh ta rồi.""
Lúc đó em chỉ nghĩ đây là cơ hội duy nhất để tiếp cận anh ta sâu thêm nữa, anh ta nhìn em chằm chằm, em có thể không tỏ ra vui mừng sao?"
Hạ Kiên hút gò má lõm thật sâu."
Nghiêm trọng lắm sao? Không phải anh đã làm giấy tờ giả cho em sao?""
Có dấu vết kiểu gì ta chẳng tra ra!" Nhưng lúc đó cô lại chẳng thể gọi điện cho anh hỏi ý kiến, Hạ Kiên cắn răng nhìn chầm chầm tờ đăng ký kết hôn tựa như muốn bắn thủng nó.
Song Nghi nuốt nước bọt: ''Nhưng em chỉ mới mười bảy tuổi thôi, nếu khai là anh ta cưỡng ép vẫn có thể… phải không?" Trước đó cô đã bỏ rất nhiều thuốc vào rượu, nhìn rất giống như người tìm vui muốn chơi trò kích tình. Khách sạn đó thuộc sở hữu của Hạ Kiên, giở chút thủ đoạn cho camera không hoạt động, Song Nghi tưởng chừng quá trình hành động diễn ra vô cùng suôn sẻ. Rốt cuộc cô vẫn còn quá non dại không lường trước được biến cố, Song Nghi bất an nắm chặt tay, thấy anh không trả lời sắc mặt cực kém, cô không dám làm tâm trạng anh nặng nề hơn, liền nói sang việc khác: "Ông ta sao rồi?""
Nghe tin liền phát bệnh hôn mê rồi."
Lúc nói câu này sắc mặt anh bình tĩnh không một chút hả hê, cô biết đối với anh như thế chưa đủ. Ông ta đã gián tiếp hại gia đình anh vào cảnh lao đao, phải lăn lộn như bây giờ, Hạ Kiên hận ông ta tận xương tủy. Đây là người mà cô yêu say đắm, cưu mang cô từ trong bóng tối bùn nhơ, một chút hy sinh này cô không ngần ngại bỏ ra: "
Mọi chuyện đều do em làm, không liên quan đến anh."
Hạ Kiên nghe thế liền ngẩn ngơ, anh lắc đầu nắm tay cô: "
Yên tâm, anh sẽ không để em có chuyện đâu."
Danh Sách Chương: