Mẫn Dao tắt đèn nhưng vẫn không ngủ được, cô nhìn qua khe cửa thấy chỗ Tường Lâm vẫn sáng đèn, đang cặm cụi bên đống tài liệu. Sống chung với nhau hai năm cô biết rõ sự vất vả cũng như tính nghiêm túc chuyên cần của anh. Anh không muốn cô bận lòng bất cứ điều gì, nhưng những lúc cô khó khăn nhất anh luôn ở bên.
Mẫn Dao ngồi dậy, cô lại thèm rượu rồi.
Tường Lâm chống tay lên trán nhìn trang giấy chi chít chữ qua ánh đèn mờ, toàn vật liệu công trường viết lộn xộn lên nhau, anh thò tay muốn lấy nước uống. Thình lình ly nước trong tầm tay bị người ta lấy đi, cô cười rất ngọt: "Để em lấy nước ấm cho anh."
Anh nhìn bàn tay trống không của mình, cảm thấy thời gian đang quay trở lại. Lúc đầu ở cạnh nhau, cô ngây ngốc, thường xuyên ngồi bó gối rên rỉ nỉ non, đôi lúc lại thảng thốt như nhớ ra gì đó, bật dậy, líu ríu hỏi anh cần gì. Cô luôn sợ như con chim nhỏ run rẩy trước kẻ săn mồi, khó khăn lắm hai người mới dần không thấy gượng gạo.
Mẫn Dao mang nước ra, ân cần hỏi: "
Mai anh có thời gian không? Cả nhà chúng ta đi dạo..."
Cả nhà chúng ta?
Hôm nay cô ấy bỗng dịu dàng, âu yếm anh quá đỗi. Hình ảnh cô tung tăng hệt cánh bướm lau cây đàn đến bóng loáng vẫn khiến đầu lưỡi anh thấy ngọt. Họ như đang ở trong giai đoạn yêu đương, tình cảm thăng hoa không ai sánh bằng, anh hạnh phúc ôm siết lấy cô: "
Mai anh đưa em và con đi chơi."
Chiều hôm sau thời tiết rất đẹp, Bình An hớn hở vịn tay cô đi vào khuôn viên đài phun nước, nhìn thứ gì cũng thấy ngộ nghĩnh, hai má phồng lên trêu đám bồ câu.
Mẫn Dao thu hút rất nhiều ánh nhìn người xung quanh, thấy cô có người sánh vai bên cạnh, âm thầm tiếc rẻ. Cô không quan tâm họ tìm chỗ ngồi xuống, đợi anh trả tiền hạt dẻ cười, miệng dặn: "
Con đừng đi quá xa."
Bình An vâng dạ, rượt mấy chú bồ câu xung quanh.
Tường Lâm giúp cô sửa lại tóc rối, vui vẻ nhét hạt dẻ cười vào tay cô: "
Hôm nay em không đi làm sao?""
Hôm qua đợi cả ngày không thấy đâu, chị Duyên cho em nghỉ nửa ngày chuẩn bị lên lịch hẹn khách lần nữa, tối mới đi." Cô muốn nói tiếp, bỗng màn hình quảng cáo to ở tòa nhà gần đó hiện lên bóng dáng quen thuộc. Cô bất ngờ ngẩn ra, Tường Lâm nhìn theo ánh mắt cô, ánh mắt lộ ra tia băn khoăn.
Mẫn Dao nhìn chằm chằm màn hình giải mã thông tin đang hiện ra, hơi đó hình như là hội trường, dòng người bịt kín lối đi.
Hạ Kiên.
Tự tin, đĩnh đạc, ở nước ngoài thành công rực rỡ, lập công ty riêng. Cô biết anh được nuôi dạy từ nhỏ để thừa kế gia sản của cha mình, nếu năm đó không gặp biến cố...
Cô nhìn chằm chằm bóng người đang diễn thuyết, cả không khí hội trường sôi nổi như ồ ạt thâm nhập vào tim phổi của cô. Ánh mắt của anh kiêu ngạo biết bao, giống hệt ngày xưa. Cô không nghe được âm thanh, chỉ thấy anh đang nói cười rất vui vẻ.
Ngực Mẫn Dao dần nặng trĩu, nhớ lại khoảng thời gian trôi nổi suy sụp ngày xưa, khi nhìn thấy hình ảnh này của anh. Quá khứ tươi đẹp của họ lại trở về, cô xúc động rưng rưng nước mắt."
Bình An."
Tiếng gọi này kéo cô về thực tại, trời đã khuya từ lúc nào, cô nhìn quanh quất thấy Bình An đang nằm lăn dưới đất, mếu máo gãi đầu. Tường Lâm chưa kịp đỡ, trước mặt nó đã có người khác bế lên, dịu dàng: "
Nhóc con ai mà chạy lung tung ở đây."***Tường Lâm bế cô vào phòng ngủ, đặt lên giường, Mẫn Dao đã ngủ say từ khi lên xe, anh cúi đầu nhìn cô ánh mắt chất chứa nỗi khổ...
Anh ta đã trở về rồi.
Biển người mênh mông, họ vẫn gặp lại.
Anh khép cửa ra ngoài, Bình An vẫn đang nghịch món đồ mà nhóc luôn miệng bảo do chú Kiên tặng, chơi rất thích thú.
Hôm nay, Mẫn Dao luôn né tránh sự ân cần của anh ta. Nhưng Tường Lâm biết, cô chỉ là cảm thấy áy náy có lỗi với anh. Tự dưng anh trở thành kẻ chia rẽ uyên ương, xen vào mối tình sâu nặng của họ. Là ai đã bỏ rơi cô ấy chứ? Anh cố gắn bao nhiêu cũng không bằng ánh mắt anh ta hướng về phía cô.Đêm nay, Tường Lâm hướng về phía bờ tường ẩm thấp châm rất nhiều thuốc hút.***Tề Dĩ An vốn nhàn rỗi vừa định đi ăn chơi trác táng, nhưng hình ảnh trên ti vi khiến cho anh mất hứng, ngồi phịch xuống sofa: "
Không ngờ tên khốn đó dám trở về."
Hoàng Mộc Nguyên nhìn ra cửa sổ, không trả lời."
Anh ta về rồi, bóng hồng nhỏ bé của mày thấy được liệu có đau lòng phát khóc không?" Mây đen chưa tan màn đêm đầy hơi nước, lại một cơn mưa sắp đổ xuống thành phố. Tề Dĩ An nhìn trời, lại nhìn người đang ngồi im như tượng, không chút phản ứng, nhạt nhẽo thế là cùng."
Thôi chuyện cũ tính sau, mày đi uống vài ly với tao!"
Trong bar xập xình tiếng nhạc, vị rượu cay nồng xé rách cuống họng, chất cồn làm Hoàng Mộc Nguyên như sống lại, tâm trạng hắn không tốt, một ly tiếp một ly, chìm đắm trong cơn mơ không thực.
Một cô nàng kéo váy đi tới, tươi cười: "
Gần đây tâm trạng anh không tốt."
Dường như không dự đoán được tại sao cô ta hỏi vấn đề này, Hoàng Mộc Nguyên nói: "
Có gì không tốt chứ?""
Có phải anh rất cô đơn, rất đau khổ, oán trách cuộc đời và... đang dần buông bỏ chấp nhận số mệnh.""
Chấp nhận số mệnh?" Anh với mấy chữ này nghiền ngẫm một hồi cười mỉa mai: "
Chị Hân, lúc chị và anh ta đang nồng nàn ở London, lúc chị không lời từ biệt trở về chèo lái công ty, phải chăng cũng là chấp nhận số phận? Giữa người mình yêu và gia đình, chỉ có thể chọn một? Có bao giờ chị thấy hối hận chưa?"
Hai gia đình từ nhỏ quen biết nhau, nếu không phải vì biến cố năm đó, có lẽ người anh phải cưới là chị ấy. Hai gia đình hỗ trợ lẫn nhau, không cần tình yêu, sinh cho nhà họ một đứa con là được. Hoàng Mộc Nguyên càng nghĩ càng thấy nhạt nhẽo, răng hàm ngưa ngứa."
Lúc đó tôi chỉ mười bảy." Phan Hân lắc ly rượu trên tay, nhìn chất lỏng sóng sánh mỉm cười: "
Năm đó cứ nghĩ bản thân ích kỷ một lần chạy theo tiếng gọi tình yêu, đến lúc thấy cha mình kiệt sức trên giường bệnh mới biết, đứng trước gia đình, không có thứ gì tôi không thể từ bỏ." Cô dừng một lát, lại nói: "
Nhưng tôi đau lòng, đến giờ vẫn đau lòng... đau lòng không đồng nghĩa với hối hận."
Hoàng Mộc Nguyên im lặng."
Tôi chưa bao giờ tìm kiếm anh ấy..." Giờ chị đã tự do rồi nhưng không còn cam đảm chạy theo anh như ngày xưa nữa: "
Xa nhau một thời gian, ít nhiều gì cũng có khoảng cách."
Có khoảng cách?
Vậy ư? Liệu hai người đó còn có thể về bên nhau? Còn Lăng Tường Lâm thì sao? Chúng ta đều là kẻ thua cuộc?
Hoàng Mộc Nguyên sờ chiếc nhẫn trên tay mình, cười nhạt nhẽo... nếu anh ta đã về, chuyện cũ đều phải tính thật rõ ràng, giành lại những thứ đã mất.****Mẫn Dao đợi trong quán đã hơn một tiếng, thầm nghĩ cô nàng thư ký này có hách dịch cũng không cần làm khó một người nhỏ bé như cô.Đang định gọi điện hối thúc đối phương, điện thoại của cô có người gọi đến. Vừa nghe bên kia nói mặt cô đã trắng bệch, áo khoác mặc lệch, vội vã cầm túi xách chạy ra ngoài. Khi đến nơi quanh bến cảng đã lấp kín người, nhìn đèn xe cảnh sát lẫn xe cứu thương nhấp nháy, tim cô đập thình thịch. Cô hoảng hốt kéo tay một người cảnh sát giao thông, nói: "
Tôi là Lăng Mẫn Dao, anh ấy... anh ấy đâu rồi.""
Xe chuyển hàng mất tay lái lao khỏi cảng, người vẫn chưa tìm thấy."
Mẫn Dao cuống cuồng nắm lấy người cảnh sát kia hỏi tới tấp: "
Sao chứ, sao lại chưa tìm thấy..." Cô gần như không thở nổi: "
Anh ấy bơi rất giỏi, chắc không sao đâu, không sao phải không?"
Cô nhắm mắt cố kìm nén sợ hãi, cô phải bình tĩnh, lúc này hoang mang chỉ làm mọi việc thêm rối mà thôi. Lăng Mẫn Dao, chỉ mấy năm sống an nhàn yên ổn mày đã trở nên vô dụng thế sao? Cô liên tục lắc đầu nghẹn ngào nhìn về phía sông lớn.
Cảnh sát giao thông nhìn cô an ủi vài câu, đưa cô đi điền thông tin. Lăng Mẫn Dao sốt ruột đến người muốn xoắn lại, điện vội vàng rồi dõi mắt ra nhóm người tìm kiếm. Gió sông thổi rất lạnh, thổi đến cô đứng không vững. Ánh đèn trên cảng lẫn ánh sáng tìm kiếm soi dưới mặt sông lạnh lẽo im lìm, cô nhìn những cột sáng đan nhau, những chuyện gần đây ùa về...
Lẽ nào, lẽ nào Hoàng Mộc Nguyên bắt đầu ra tay rồi?
Cô ngỡ anh đã buông bỏ?
Khớp tay Mẩn Dao trắng bệch, anh hận cô như thế sao dễ dàng buông tay chứ. Cô ngồi sụp xuống không nghĩ ra điều gì khả quan, thời gian tìm hiểu tiếp cận anh ta, cô biết Hoàng Mộc Nguyên là người dễ mềm lòng, năm đó anh còn trẻ, được cha mẹ nuông chiều, cho nên cô mới dễ dàng trở thành người con gái được anh ta để ý đến.
Cô và Hạ Kiên từng rất đau đầu tìm cách lọt vào tầm mắt Hoàng Mộc Nguyên, cho đến khi nhìn thấy anh ta giúp đỡ một cô gái buôn bán bên đường. Bộ dạng yếu đuối cùng vẻ non nớt là một lợi thế khiến anh ta không kịp đề phòng, không thể phản kháng, trong ôn tồn dịu dàng là âm mưu gian xảo, độc ác, Hoàng Mộc Nguyên hận cô đến chết, sao lại có thể từ bỏ?
Mẫn Dao hít thở khó khăn, bấm vội một dãy số điện thoại, sau hai hồi chuông mới có người bắt máy, cô nói trong màn nước mắt. Hạ Kiên đáp vội vã, rồi cúp máy. Cô nhìn màn hình điện thoại tối đen, vẫn thấy sợ hãi, Hạ Kiên đã trở về rồi nhưng cô vẫn thấy không an toàn.
Tường Lâm không thể xảy ra chuyện, người trung thực bao dung như anh sao lại khổ như thế chứ? Đầu ngón tay cô lạnh băng, thở hổn hển.
Khi Hạ Kiên đến cảnh sát vẫn chưa tìm được người, Mẫn Dao ngồi ngơ ngác nhìn dòng về phía sông, người bị gió thổi lạnh cóng.***Mẫn Dao ngủ mê man, trong giấc mơ cô nhìn thấy dòng sông đen ngòm nổi lốc xoáy, mưa gió liên miên, mấy con thuyền nhỏ đều bị xoáy nước nghiền nát. Giấc mơ nhấp nháy biến đổi, cô rùng mình nhìn thấy cánh tay chai sạn của Tường Lâm ngoi lên, tiếp đó là gương mặt xám ngoét. Anh không ngừng bơi, bơi mãi không ngừng, đến khi sắp đến bờ, dòng sông bỗng kéo dài ra, anh kiên trì bơi đến khi kiệt sức, lịm dần...
Cô khóc không ra nước mắt, hốc mắt đau buốt.
Màn nước lạnh buốt bỗng biến thành bộ dáng người đàn ông cao lớn, cô đứng bên cạnh giúp anh chỉnh cổ áo, anh không cự tuyệt ôm thắt lưng cô cười. Khi cô thắt xong ngẩng đầu nhìn thấy đôi mắt anh ta đỏ ngầu, nhìn chằm chằm cô tra hỏi: "
Em muốn bóp chết tôi ư? Em muốn giết tôi?"Đỉnh đầu cô thoáng lạnh tưởng chừng mình đang đối diện với sói, anh ta bỗng vồ tới, khung cửa chao nghiêng, cô hoảng hốt rơi vào hư khôngMẫn Dao tỉnh lại trong căn phòng lạ lẫm, nước mắt không tự chủ rơi xuống. Không biết Bình An hiện giờ ra sao, không thể chẳng lời nhắn gửi nào mà để đứa bé bên nhà hàng xóm được. Mẫn Dao vội vã xuống lầu, Bình An nghe tiếng động liền ngẩng đầu lên nhìn, cười tươi chào đón.
Nhìn thấy đứa bé, Mẫn Dao lau nước mắt đầm đìa, ôm chặt lấy.
Hạ Kiên đã đi làm, trong nhà chỉ có dì Lan chăm sóc đứa bé, Mẫn Dao thầm cảm ơn anh, ngửa mặt lên trần nhà che đi xót xa. Răng cô cắn đau nhói, ăn xong bữa sáng liền nhờ dì chơi cùng Bình An, bản thân vội vã ra ngoài.Ở đồn cảnh sát vẫn không có tin tức, Mẫn Dao ở trên taxi suy nghĩ đắn đo, tòa nhà họ Hoàng dần hiện ra, cô nhìn cơ ngơi tường cao cửa rộng hiên ngang một hồi lâu, hạ quyết tâm nhấn chuông.
Lúc này Tề Dĩ An đang xem tin tức vụ tai nạn, người vẫn chưa tìm được, chuyện này nhìn sao cũng bất thường. Khu vực chuyển giao hàng hóa, trống trải không có bất cứ trở ngại khác quan nào cản trở, vừa xảy ra tai nạn cảnh sát liền tới. Trừ phi người đã bị kẻ khác đưa đi, làm gì có chuyện không chút tin tức.
Anh ta đang xem đến đoạn hứng thú, Hoàng Mộc Nguyên bỗng dưng đổi kênh, ném điều khiển sang một bên.Được rồi, được rồi, là nhà của mày, mọi thứ đều do mày quyết định."
Có một cô gái họ Lăng muốn tìm cậu, hiện đang ở bên ngoài, cậu chủ có muốn gặp không?" Cậu chủ mới vừa về tâm trạng không tốt lắm, cô gái này trông rất quen mắt. Bà nghĩ mãi không nhớ ra đó là ai.
Ngón tay Hoàng Mộc Nguyên cứng đờ."Ồ, mới đó đã tìm đến rồi sao? Cô gái này cũng thông minh quá." Quả nhiên chỉ có cô ta mới khiến cho Hoàng Mộc Nguyên có chút phản ứng, kể cả tiết tấu hỗn loạn được che giấu cẩn thận, hay là cơn kích động muốn làm càn, một chút biến hóa nhỏ làm Tề Dĩ An nhẹ nhõm hẳn, ít nhất anh ta biết cậu nhóc này vẫn còn hơi thở của sự sống.
Hoàng Mộc Nguyên nhìn ra cửa phòng, hàm cắn chặt, anh không lên tiếng, Tề Dĩ An nhún vai: "Để cô đợi bên dưới đi."
Bầu trời càng lúc càng xám xịt, ảm đạm. Thời tiết ngày càng thất thường, Tề Dĩ An đang mong chờ một cơn mưa, không ngờ trời lại nắng gắt. Anh không tỏ thái độ lặng lẽ xuống lầu rời khỏi nơi ngột ngạt u ám kia, lúc đi ngang qua Lăng Mẫn Dao còn vẫy tay chào, môi nhếch lên cười châm chọc.
Mẫn Dao vẫn cúi đầu nhìn thảm lông dưới chân, đôi mắt u tối, cô cảm nhận được màn đêm đang buông dần, bao trùm lấy thân thể gầy gò nhỏ bé. Ngực cô đau quặn từng hồi, sự sợ hãi mờ mịt khiến không biết bấu víu vào đâu. Cô gồng người chờ đợi, kìm nén kích động muốn xông lên lầu gọi anh ra nói rõ mọi chuyện.
Hình như thời gian quay ngược lại như trước kia, cô cũng kiên trì chờ đợi anh ta thế này, trong một đêm đen mưa lạnh nào đó anh ta bế cô vào lòng. Tim Mẫn Dao đau nhói không dám suy nghĩ mấy chuyện viển vông, liếc nhìn ly nước trên bàn.
Nghe thấy tiếng vỡ, vú nuôi trong nhà chạy ra xem. Bà nhìn thấy Lăng Mẫn Dao ngồi bẹp dưới nền đất, ngực phập phồng, bên sườn dòng máu đỏ thẫm ứa ra, thấm ướt chiếc áo công sở đơn sơ."
Trời ơi, cô Lăng, cô làm sao thế...""
Em để tâm tới hắn lắm sao? Em thật lòng yêu anh ta rồi ư? Bế cô chạy ra ngoài, ngực Hoàng Mộc Nguyên như bị đâm nát, rống lên thống hận.Ánh mắt cô ướt át, đau đớn: "
Anh muốn gì cứ trút lên đầu tôi, đừng làm hại những người vô tội, tôi xin anh tha cho anh ấy đi..."
Môi Hoàng Mộc Nguyên trắng bệch vì đau, giọng anh khản đặc, lạc hẳn đi: "
Từ trước giờ đều làm em tổn thương tôi, là em ruồng bỏ tôi một cách tàn nhẫn, luôn dỗ dành tôi bằng những lời mật ngọt để khiến tôi mềm lòng, em tưởng chỉ cần giả vờ tội nghiệp là có thể bỡn cợt tôi như trước kia?"
Anh đưa cô lên xe, vội vã đóng sầm cửa lại, tài xế lái xe đi rất nhanh.
Hoàng Mộc Nguyên nắm bàn tay lạnh lẽo của cô, nhìn dòng máu lan dần, trong xe toàn mùi máu tanh. Nhưng giờ anh chẳng còn đầu óc để tâm những chuyện khác, vết thương kia vẫn đang chảy máu, anh nhớ đến đêm đầu tiên của họ, dòng máu chảy ra từ cơ thể cô, là cả những lời nói dối ruồng rẫy hết tất cả tình cảm của họ.
Nhiệt độ trên cơ thể cô vẫn đang hạ xuống, Mẫn Dao nhìn thấy rất nhiều thứ đã cũ, ảo giác làm cô yếu lòng, yếu ớt nói: "
Xin lỗi."
Nước mắt trên má cô lăn dài, lời này không biết xin lỗi ai.
Anh lặng lẽ vén tóc bết dính ướt trên má cô, không rõ trái tim của cô đang ở nơi đâu, lặp lại lần nữa: "
Từ trước đến nay đều là em làm tổn thương tôi."
Danh Sách Chương: