• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Muội đi gặp hắn.”

“…”

Dương Luân tưởng mình nghe lầm, trố mắt hỏi: “Muội nói gì?”

Dương Uyển ngẩng đầu lên: “Muội nói, nếu đã không biết bảo vệ muội thế nào thì giao nộp muội đi.”

Nếu không phải thê tử mình đang che chở trước mặt, Dương Luân thực sự sợ mình sẽ không nhịn được, cho cô một cái bạt tai ngay tại chỗ.

Y siết tay bực bội đi lại trong từ đường, cuối cùng dừng trước mặt Dương Uyển, trỏ vào trán cô, tức muốn nổ phổi, trách mắng: “Ta bảo vệ muội mười tám năm, bây giờ muội lại bảo ta nộp muội ra ngoài. Muội cho rằng mình là nhân vật tầm cỡ nào ở kinh thành này mà có thể xông ra làm chủ cho Dương phủ? Hay muội coi ta chết rồi? Cần muội xuất đầu lộ diện, tự mình gánh xà nhà?”

Tiêu Văn nghe ra ý tứ y đều đang bênh vực người mình, vội kéo lại khuyên nhủ: “Nói tới nói lui, rốt cuộc là chàng thương em nó chứ gì! Cái gì mà cứ chết chết sống sống, nghe sợ chết đi được. Nếu cho thiếp nói thì chuyện quan trọng bây giờ phải là nghĩ xem làm thế nào để thoát được tình thế này.”

Dương Luân bị nàng nửa kéo nửa van khuyên lui một bước, chắp tay đi đến cửa, trầm tư nửa ngày mới miễn cưỡng bình tĩnh lại, phất tay nói: “Ta đi gặp Trương Lạc.”

Tiêu Văn hỏi: “Lần trước chàng đi gặp hắn hắn không chịu gặp, lần này hắn đích thân tới, có phải là có chuyện gì không?”

Dương Luân cười nói: “Đương nhiên là có chuyện rồi, hắn không đi một mình, bên ngoài còn có người của Cẩm y vệ.”

“Hắn dẫn theo người của Cẩm y vệ… Hắn… định làm gì?”

“Có gì lạ đâu, hỏi thăm quan viên vốn là chức trách của Bắc trấn phủ ti.”

Giọng Tiêu Văn hơi run rẩy: “Vậy chàng còn đi?”

Dương Luân liếc xéo Dương Uyển, phẫn nộ: “Ban nãy tức thì nói thế thôi, lẽ nào ta lại để nó đi thật? Chỉ cần ta chưa chết, người trong nhà không thể chịu nhục oan. Người này làm mật sai cho bệ hạ, trong lòng hắn nghĩ gì sẽ không tùy tiện để lộ ra ngoài. Nhưng lần này nếu hắn đã tới thì ta phải xem xem dưới áo bào hắn giấu đao gì.”

Tiêu Văn chỉ cảm thấy sống lưng ớn lạnh.

“Hay là… Lần này chàng tạm tránh trước đã, để thiếp sang nhà họ Trương nói chuyện với Khương thị…”

Dương Luân ngắt lời nàng: “Nàng không cần ra mặt, bên kia trông thấy nàng, có thể có lời gì hay mà nghe, nàng cứ trông nom mẫu thân cẩn thận đi.”

Nói xong, y lại quay sang Dương Uyển: “Cả muội nữa, ngoan ngoãn quỳ ở đây cho ta, đừng hòng đi đâu.”

Dương Uyển thật sự không muốn nhận cái “ơn” này của y.

“Muội quỳ cũng chỉ quấy nhiễu tổ tông, động tĩnh bên ngoài cũng sẽ chẳng yên ả.”

Câu này vừa càn rỡ vừa lớn mật, Tiêu Văn sợ Dương Luân lại bị Dương Uyển chọc tức, vội bảo Dương Uyển: “Uyển Nhi, em cứ yên lòng nghe lời ca ca em đi, chàng nhất định sẽ bảo vệ được em.”

Dương Uyển gạt Tiêu Văn qua một bên, đưa tay ấn đầu gối, chống nửa người trên dậy, ngẩng đầu nhìn vào mắt Dương Luân: “Có lẽ trong lòng ca ca cũng hiểu, kỳ thực chuyện này không phải do hai nhà Trương Dương muốn làm ầm ĩ, mà là do những kẻ chỉ sợ thiên hạ không loạn bên ngoài đào ra, hai nhà chúng ta đều thành trò cười của nhau. Chúng ta nhận thua từ hôn thì là muội tự nhận thất trinh với người khác trước hôn lễ. Trương gia nhận thua cưới muội thì là nhà họ tự rước lấy nhục, bất kể thế nào, bên ngoài đều sẽ rất náo nhiệt, đều sẽ có cả rổ lời xằng bậy để nói, thế nên tình thế này, căn bản là không phải để thoát.”

Nhìn thì như cô đang nói chuyện chính mình, nhưng góc nhìn câu chuyện thì không phải từ bản thân, thậm chí còn chẳng phải chỉ gói gọn trong nhà họ Dương.

Dương Luân kinh ngạc.

Tiêu Văn càng thấy khó tin hơn.

Dương Uyển nhân cơ hội này ngồi dậy, đầu gối lập tức thông máu, cơn tê châm chích cô suýt bật khóc. Cô cúi đầu, chẳng buồn để ý Dương Luân đang ở đây, kéo ống quần mình lên: “Thế này lại càng là hành hạ người nhà mình để dập lửa giận của huynh. Muội biết ca ca giận muội không hiểu chuyện, nếu ca ca quả thật có thể nguôi giận, muội chịu cũng không sao cả, nhưng ca ca nổi giận trước mặt muội mà ra ngoài cũng vẫn phải khó xử đấy thôi, vậy muội quỳ có nghĩa lí gì đâu?”

Nói đoạn, cô định duỗi tay xoa bóp.

Tiêu Văn nhìn đầu gối bầm tím, cũng đau lòng theo, vội càn tay cô: “Uyển Nhi, đừng bóp.”

Dương Uyển rút tay ra: “Tẩu tẩu cũng đừng lo cho muội. Bây giờ phải tự hành cho mất cảm giác mới được, bằng không lát nữa em đứng lên thế nào.”

Cô hít sâu một hơi, nhắm mắt lại, tàn nhẫn bóp đầu gối mình một cái, quả nhiên thông máu hết tê, “tinh thần sảng khoái”, lại thấy Tiêu Văn đến răng cũng bắt đầu nghiến.

“Ai ui… Trời ơi, Ngân Nhi, kéo ta dậy.”

“Chuyện này…”

Ngân Nhi nhìn về phía Dương Luân theo bản năng.

Dương Luân không thể hiểu nổi dũng khí và sự tỉnh táo xưa nay chưa từng thấy ở cô trong lời nói vừa ròi, không khỏi hỏi: “Muội đã nghĩ đến những chuyện này từ bao giờ?”

Thấy Ngân Nhi nhát gan, Dương Uyển cũng không trông cậy vào cô bé, tự vật lộn đứng lên, phủi bụi trên đầu gối, đứng thẳng dậy, nhịn đau tập tễnh đi tới trước mặt Dương Luân. Cô thấp hơn Dương Luân quá nhiều, nhưng điều đó chẳng gây trở ngại cho việc cô nhất quyết phải nhìn thẳng vào mắt Dương Luân mới bằng lòng mở miệng.

“Không phải mấy ngày nay ở đây suy nghĩ suốt đó sao, muội còn nghĩ cách thoát thân, nghĩ xong cả đường lui cho mình nữa, vừa phải cứu được chính mình, cũng phải khiến Trương Lạc không có mặt mũi nào gây khó dễ với nhà họ Dương chúng ta.”

Dương Luân nghe xong câu này, chợt mỉm cười, giơ tay chọc chọc trán Dương Uyển: “Muội ngông cuồng gì đó? Bây giờ muội còn đường lui nào nữa, nếu Trương Lạc từ hôn, vậy ta đành phải nuôi muội cả đời thôi, muội còn nghĩ đến cứu chính mình, ta…”

“Huynh đâu có cách nào đâu, không thể nghe muội nói hết được à?”

“Muội… được.”

Dương Luân tức đến bực bội, tiện tay kéo một tấm đệm, nện mạnh xuống bên chân, khoanh chân ngồi xuống.

Dương Uyển thấy y ngồi yên, cũng dịu giọng xuống: “Được, nếu ca ca bằng lòng nghe muội nói thì muội xin hỏi ca tẩu một chuyện trước, hai người có tin muội vẫn còn là xử nữ không?”

Nghe thấy hai chữ “xử nữ”, Dương Luân lập tức cứng cổ, Tiêu Văn cũng không tiện mở miệng.

“Hai người cứ đáp đi.”

Cô khoanh tay, tuy đang bàn về thân thể mình nhưng giọng lại lạnh tanh.

Sự khác biệt về ý thức đối với cơ thể mình của nữ giới này cách trở bởi thời đại, bất kể thế nào Dương Luân và Tiêu Văn cũng không hiểu được.

Dương Luân không nhịn nổi nữa, chỉ có thể răn dạy cô: “Ai cho muội ăn nói cẩu tả như vậy, đây là lời muội nên nói ra khỏi miệng à? Dẫu ta và tẩu tẩu tin muội, người ngoài sẽ nghĩ thế nào? Muội còn nói mình đã nghĩ thông suốt rồi, ta thấy muội lại chuẩn bị quay về chịu thiệt tiếp mà không biết thì có!”

“Người bên ngoài nghĩ sao cũng là giả, tin đồn sở dĩ là tin đồn, bởi lời họ nói dù nghe có thật đi chăng nữa cũng không nắm được ngọn nguồn thực chất. Trước khi thụ hình, Đặng Anh đích xác là người bị Tam ti định tội mưu phản, nhưng sau khi thụ hình thì khác, hôm nay chàng ta là người của Ti lễ giám, biện pháp này là do Hà Di Hiền, thái giám chưởng ấn của Ti lễ giám, đưa ra cho nha môn Tam ti, bệ hạ cũng đã gật đầu, thế nên bất kể xuất phát từ mục đích gì, Hà Di Hiền cũng không muốn ngoài cung hắt nước bẩn vào nội đình. Huống hồ, hiện giờ kỳ hạn trùng kiến Thái Hòa Điện đang gấp rút, đám người ở Công bộ cũng sẽ không để chuyện như vậy làm Đặng Anh phân tâm.”

Dương Luân hỏi lại: “Thế thì sao?”

“Ca ca vẫn chưa nghĩ ra à?” Dương Uyển nghiêng đầu: “Vì có Đặng Anh, Trương Lạc cũng không dám gây khó dễ với muội.”

Giọng thình lình hạ thấp: “Ép muội thừa nhận muội thất trinh cũng tức là đẩy Đặng Anh vào chỗ chết, Trương Lạc là người của Cẩm y vệ, xây không xong Thái Hòa Điện, Hoàng đế không vui cũng bất lợi cho chính hắn. Muội dám đi gặp hắn, muội cược là hắn sẽ không làm gì muội, bất kể bây giờ hắn vững vàng thế nào, đối xử với huynh trưởng thế nào, trong thâm tâm chỉ đơn giản là hi vọng chúng ta chủ động từ hôn để tránh dính dáng đến nương nương nhà chúng ta trong cung gây khó dễ với đại chủ tử của hắn.”

Dương Uyển nói lời này tuy giọng không to nhưng ý rất sắc.

Dương Luân nghe đến đây, vách yết hầu cũng ớn lạnh, y vô thức nuốt suông, không ngờ cảm giác lạnh giá ấy lại trôi thẳng xuống bụng.

Y kinh ngạc nhìn chằm chằm vào mắt Dương Uyển, dần có ý dò xét cô.

“Vì sao muội biết chuyện Ti lễ giám và triều đình?”

Dương Uyển đáp: “Huynh tưởng muội ở nhà là vật chết à? Bình thường mọi người nói chuyện, muội cũng nghe được chút ít mà.”

Dương Luân nhìn cô, không trả lời ngay.

Sau một hồi lâu trầm mặc, bỗng lắc đầu: “Không đúng, kể cả khi thỉnh thoảng ta có lắm lời vài câu trước mặt muội và chị dâu muội, nhưng ta chưa từng nói nhiều đến mức này.”

“Thì là muội sống trong cái nhà này không uổng phí chứ sao.”

Dương Uyển tiếp lời y: “Muội còn chưa nói xong. Ca ca, cho muội gặp Trương Lạc đi, muội tự từ hôn.”

Dương Luân đứng bật dậy.

“Không được, muội đừng hòng!”

Tiêu Văn đau lòng khuyên: “Đúng đó, đừng đi, đó là Diêm La Quỷ Sát, muội không gặp được đâu.”

Dương Uyển nhìn Dương Luân: “Muội không muốn huynh đi chắn, chuyện này vốn không liên quan tới huynh.”

“Muội còn nói được mấy lời này nữa à!”

Dương Uyển há miệng á khẩu, hơi hối hận.

Cũng phải, lời mình vừa nói hình như đã từng nói với Dương Luân rồi.

Trong từ đường nhất thời im phăng phắc, hơi sưởi từ khói lửa bốc lên vừa ấm vừa mịn, hun mặt Dương Uyển nóng bừng, cũng hun mắt Dương Luân đỏ ửng.

Thấy hai người giằng co, Tiêu Văn cất tiếng hòa hoãn: “Nếu từ hôn có thể kết thúc chuyện thì cũng thôi, nhưng sau đó, Uyển Nhi nhà chúng ta phải làm sao đây, một cô nương đang yên đang lành, chẳng phải bị hủy rồi ư?”

Dương Uyển hắng giọng, dời mắt khỏi Dương Luân, nắm nhẹ tay Tiêu Văn, “Tẩu tẩu yên tâm, tuy có trăm cái miệng muội cũng không tự thanh minh được, nhưng trinh tiết có là có mà không có là không có, dù muội không thể tự chứng minh nhưng trên đời vẫn có chỗ có thể giải oan cho muội.”

Dương Luân liếc Tiêu Văn.

Mặc dù là em gái ruột của mình nhưng dù sao y cũng là một nam nhân, không tiện nói quá nhiều về đề tài này.

Tiêu Văn hiểu ý Dương Luân.

“Chuyện này không nói bừa được đâu, chỗ nào có thể giải được nỗi oan vô vọng này chứ.”

“Có, Thượng nghi cục nội đình.”

“Thượng nghi cục…”

Dương Uyển gạt đầu, theo thói quen dùng kiểu câu sử dụng lúc viết luận, chỉ thẳng vào mốc thời gian và sự kiện lịch sử tương ứng với cột mốc.

“Kể từ Trinh Ninh năm thứ mười, Thượng nghi cục xét tuyển nữ sử đều yêu cầu tấm thân hoàn bích. Tham gia xét tuyển là có thể tự chứng minh trong sạch.”

Nói rồi, cô thuận thế gỡ đâu ra đấy đường lùi cho chính mình.

“Muội đi gặp Trương Lạc, chuyện này sẽ không còn liên quan đến đức hạnh của ca ca, Trương Lạc cũng không thể dùng chiêu thăm hỏi quan lại kinh thành gây khó dễ cho ca ca, hơn nữa, muội cũng cần thái độ của Trương Lạc, càng sỉ nhục muội càng tốt, muội không sợ bên ngoài nói năng khó nghe. Sau khi muội vào Thượng nghi cục, động thái từ hôn của Trương gia lần này tự nhiên sẽ thành hành vi làm ác cưỡng ép vấy bẩn thanh danh của muội, đến lúc đó, ca ca có thể bán cho Trương gia một ơn huệ. Còn mẫu thân và tẩu tẩu, cũng không cần vì muội mà nghe tiếp những lời bẩn tai kia nữa.”

Tiêu Văn nghe Dương Uyển nói mà ngơ ngác, không khỏi líu lưỡi, lẩm bẩm: “Em nói như vậy, ta nghe cũng thấy có thể mượn được tình thế này, nhưng…”

Nàng nói mà giọng nhũn ra, hốc mắt cũng hơi hoe đỏ: “Cứ trần trụi đem danh tiết của con gái đi đọ sức như vậy… cũng uất ức quá.”

Dương Uyển không cảm thấy điều này có vấn đề gì.

Dương Luân lờ mờ cảm giác được, trên người muội muội ruột trước mặt mình có một lớp ngăn cách khiến y càng ngày càng nhìn không rõ, tuy cô ngồi trước mặt mình nhưng cô đã không giống như khi trước, gặp chuyện chỉ có thể mềm mại nắm tay áo y, hỏi y chuyện này nên thế nào, chuyện kia phải làm sao.

Mỗi câu cô nói đều có được mất, mọi thứ đều tính toán nhân quả, từ Đặng Anh đến Trương Lạc, thậm chí sau cùng còn đến chính cô, cả một ván cờ chết đều đi thành nước sống, đây hoàn toàn không phải là cái tiểu cô nương khi trước có thể nghĩ tới.Điều khiến người ta lạnh sống lưng nhất là, lúc nói những lời này, cô không hề có sự thương cảm nữ tính dành cho cảnh ngộ của chính mình, thậm chí cô còn lợi dụng danh tiết của mình, tình nguyện mang thân thể ra ngoài cho ngàn vạn người bàn tán, thậm chí hoàn toàn không khó chịu.

“Rốt cuộc lúc ở Hải Tử, muội đã trải qua những chuyện gì?”

Câu này buột miệng mà ra, tiếng không lớn, Dương Uyển cũng không nghe thấy, cô còn giúp y nắn lại thái độ làm quan lập ấp.

“Ca ca, nộp muội ra đi. Không lí gì muội phạm lỗi to mà lại núp náu trong nhà, để huynh chống đỡ. Huynh là người làm quan trong bộ, chuyện của muội chỉ là việc nhà vặt vãnh mà còn phải để người làm đại sự như huynh nghĩ tái nghĩ hồi, không cần thiết đâu.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK