• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trương Lạc cúi đầu nhìn Hà Di Hiền.

Người này lúc bảy tuổi vào cung làm hoạn đồng, hiện giờ “con cháu đầy đường”, toàn bộ cung nhân nội đình đều gọi hắn là lão tổ tông, ngay cả nữ quan Thượng Nghi cũng gọi hắn là “cha nuôi”. Hắn làm chưởng quản Ti Lễ Giám mười hai năm, mặc dù chịu đủ chửi rủa lên án của các văn thần, nhưng hoàng đế lại tự mình nói với Trương Lạc: “Không có nô tài này, trẫm muốn thưởng cho người nhà một thứ như thế, có phải muốn đến phòng trực của nội các xin không?”

Lời này không sắc bén, nhưng Trương Lạc nghe ra ý tứ rất rõ ràng.

Hắn khinh thường không kết giao bạn bè với bọn hoạn quan này, chẳng qua họ là đám tay sai nhưng không thể đánh.

Hắn xoay người đi vào trong cửa đông, nghiêm nghị nói: “Nếu là vì chuyện của bệ hạ, vào trong ti nói.”

Hà Di Hiền đi theo Trương Lạc vào chính đường.

Trương Lạc cởi bội đao đặt lên bàn, tiện tay kéo ghế ngồi xuống, ngẩng đầu nói: “Nói đi.”

Hà Di Hiền nửa khom lưng đứng trước mặt Trương Lạc: “Mong Trương đại nhân lưu tình với hai người Hoàng Lưu.”

Trương Lạc nói: “Là bệ hạ lưu tình.”

“Đúng vậy.”

Hà Di Hiền cười thở dài: “Bệ hạ đã rất nhân nghĩa đối với những người này, nhưng những người này lại căn bản không biết ân huệ của người.”

Vừa dứt lời, trong ngục Hậu Nha Chiếu bỗng nhiên truyền đến một tiếng kêu đau khiến người ta sởn gai ốc, Trương Lạc quay đầu lại: “Ai ở phía sau?”

Bách Hộ trả lời: “Là Tần Thiên Hộ, tù phạm Đồng Gia thư viện, hôm nay ồn ào ở trong lao, muốn gặp bệ hạ, Tần Thiên Hộ đang xử trí Chu Tòng Sơn.

Trương Lạc nói: “Không thấy nơi này đang nói chuyện sao, làm hắn ngậm miệng lại!”

“Vâng.”

Bách hộ vội vàng chạy về phía hậu nha.

Hà Di Hiền đứng thẳng dậy, nhìn về phía hậu nha.

“Chu Tòng Sơn này là vị tiên sinh dạy học ở thư viện Đồng Gia?”

Tiếng kêu đau đớn thảm thiết biến thành tiếng nức nở thê lương.

Trương Lạc nhíu mày, nói thẳng: “Hà Chưởng Ấn có chuyện gì cứ nói thẳng.”

“Vâng.”

Hà Di Hiền xoay người: “Vụ án của Đặng Di đã qua nửa năm, những người này mượn cớ bất bình thay Đặng Anh, viết một đống văn chương đại nghịch bất đạo, kì thực vẫn là diễn xuất của đảng Đông Lâm, nhục mạ quân phụ, cuồng vọng vô cùng, sớm nên luận tội xử tử. Hôm nay lại đòi gặp bệ hạ, thật sự là nên thiên đao vạn quả, bệ hạ thương tiếc quan viên trẻ tuổi của Lục khoa và Đô Sát viện, không muốn dùng hình nghiêm, nhưng những người trọng tội trong chiếu ngục này, Trương đại nhân không cần phải nương tay nữa.”

Trương Lạc nắm chặt bàn tay.

“Giết người của thư viện Đồng gia?”

Hà Di Hiền đáp: “Những người này vì Đặng án mà bị tội, vốn nên giết, Đô Sát viện cũng không cần nghĩ ngợi gì về việc này. Trương đại nhân chỉ cần để cho văn thần triều thượng nhìn thấy kết cục nhục mạ quân phụ.”

Trương Lạc đứng lên, bước tới trước mặt Hà Di Hiền: “Đây là ý của bệ hạ, hay là ý của ngài.”

Hà Di Hiền chắp tay: “Đại nhân thứ tội, bệ hạ có ý này, cũng sẽ không nói.”

Trương Lạc nghe xong những lời này, bỗng nhiên trở tay hung hăng tát Hà Di Hiền một cái, Hà Di Hiền bị hắn đánh cho lăn thẳng xuống dưới bàn.

Nhưng hắn không hô, giơ tay áo ấn ấn khóe miệng, nói với Trương Lạc.

“Nếu cái gì cũng muốn bệ hạ nói, chuyện gì cũng muốn bệ hạ làm, vậy lão nô cùng đại nhân tự xử như thế nào?”

Trương Lạc cúi đầu nhìn lão: “Đừng nghĩ ta và mấy người các ngươi giống nhau.”

“Vâng, đại nhân giáo huấn rất đúng.”

Trương Lạc cầm đao trên bàn, dùng vỏ đao chống vào vết thương trên mặt Hà Di Hiền, nghiêng đầu nói: “Nói thế nào?”

“Là lão nô tự mình bị thương.”——Tháng sáu nóng bức, ngự dược phòng nấu trà lạnh cho các cung, nha môn hai mươi tư nội đình cùng sáu cục lần lượt điều một vài cung nhân đi ngự dược phòng hỗ trợ.

Dương Uyển hạ mình, xắn tay áo ngồi xổm trước lò nấu trà cùng Lý Ngư.

Cô không giỏi mấy thứ này lắm, chẳng mấy chốc đã bị chỉnh đến mặt xám mày tro.

Lý Ngư nhìn bộ dạng luống cuống tay chân của nàng, có chút im lặng: “Ai, chẳng lẽ trà này gấp như vậy, cục Thượng Nghi các ngươi ngay cả ngươi cũng điều tới.”

Dương Uyển cầm quạt quạt vào người mình vài cái, lau mồ hôi nói: “Cậu nhóc như ngươi thì biết cái gì.”

Vừa nói xong, liền thấy ngự y mang hòm thuốc đi ra, Dương Uyển vội vàng lau bụi trên mặt, đứng lên nói với Bành ngự y: “Bành ngự y, bây giờ ngài muốn xuất cung sao?”

Bành ngự y nhìn bộ dáng Dương Uyển, cười nói: “ấy ngày nay cô nương ở chỗ chúng ta suốt, thật sự vất vả rồi, vào lau tay đi.”

“Được, ta cũng có việc muốn nhờ ngự y.”

Bành ngự y bảo Dương Uyển vào dược đường, lệnh cho nội giám múc nước tới, để hòm thuốc xuống ý bảo Dương Uyển ngồi xuống cùng hắn.

“Dương cô nương có chuyện gì, mời nói.”

Dương Uyển lấy nước nội giám bưng tới lau mặt, tay nắm đầu gối, có chút rụt rè nhẹ giọng nói: “Kỳ thật ta không dám mở miệng, ta biết đến bây giờ các thái y không xem bệnh cho nội thị. Nhưng vết thương ở chân của Đặng thiếu giám, tháng này lại trở nặng, mặc dù có thể có được một ít thuốc, nhưng hình như cũng không có tác dụng gì, ta cũng không biết nên làm cái gì bây giờ, nghĩ chỉ có thể thử tới hỏi ngài một chút.”

Bành ngự y cười cười: “Thì ra là chuyện này. Dương cô nương, chân Đặng thiếu giám bị thương như thế nào?”

Dương Uyển thấy hắn không từ chối ngay, vội đáp: “Năm ngoái ở trong lao của Hình bộ, mang xiềng xích quá lâu, làm bị thương xương cốt. Năm nay mưa xuân hạ lại nhiều, đầu tháng trước mắc mưa, ta thấy hình như vẫn luôn đau.”

Bành ngự y nghe xong gật đầu. Mở hòm thuốc lấy ra một lọ thuốc trị thương, đang muốn đưa cho Dương Uyển, lại bỗng nhiên dừng lại, xoay người bỏ thuốc lại, quay đầu lại nói: “Hay là, cô nương bảo hắn tới đây, ta xem giúp hắn.

Dương Uyển không khỏi đứng lên: “Ngài nói thật?”

“Phải. Bị thương hơn nửa năm, phải xem mới biết nên trị như thế nào, nếu không thì nhiều thuốc hơn nữa cũng trị phần ngọn không trị được tận gốc.”

Dương Uyển vội hỏi: “Bây giờ ngài xuất cung sao?”

Bành ngự y nhìn sắc trời: “Còn sớm.”

“Vậy ta gọi Lý Ngư đi tìm hắn.”

Nàng nói xong, mừng rỡ đi ra ngoài dược đường đoạt lấy quạt hương bồ của Lý Ngư.

Lý Ngư vụt đứng lên: “Cô làm gì vậy.”

“Ta trông giúp ngươi, ngươi đi tìm Đặng Anh lại đây.”

Lý Ngư nói: “Đừng nói là ngươi muốn hắn đến giúp ngươi trông bếp nhé, mấy ngày nay hắn nếu không ở nội thư đường chính là ở Thái Hòa điện, mọi người đều bận đến phát điên lên.”

Dương Uyển cầm quạt gõ đầu Lý Ngư.

“Ai nói ta bảo hắn đến nhóm lửa, ngươi đi tìm hắn nhanh đi, bằng không ta nói cho tỷ tỷ ngươi biết, nói ngươi không nghe lời ta.”

“Ngươi......”

Lý Ngư giậm chân xoay người: “Được, ta đi tìm hắn.”

“Chờ một chút, ta còn chưa nói là tìm hắn ta làm gì, lát nữa hắn không đến thì làm sao bây giờ.”

Lý Ngư trợn trắng mắt.

“Ngươi bảo hắn lên núi đao hắn cũng không hỏi, ta đi đây. Không được nói với tỷ tỷ ta nha.”

Dương Uyển ở phía sau Lý Ngư ngồi xổm xuống cười cười, khom lưng canh lửa trong bếp lò.

Gần tới mùa thu năm Trinh Ninh thứ mười hai, suốt một tháng cô vẫn lăn qua lộn lại gặp ác mộng, trằn trọc trăn trở, làm thế nào cũng ngủ không yên.

Cô không dám để cho Ninh phi và Thượng Nghi cục biết, ngày ngày vẫn chép công văn trong hội đình nha môn, nhưng lúc nhìn thấy Ninh phi cùng Dịch Lang, rõ ràng nói chuyện ít đi nhiều.

Chỗ trống trong bút ký của cô bổ sung đến trước thảm án Đồng Gia, từ Trương Xuân Triển đến Hoàng Lưu Nhị Ngự Sử, từng câu từng chữ, thoạt nhìn tuy rằng ngắn gọn bình tĩnh, phong cách sáng tác trước sau như một của cô, nhưng khắp nơi đều ngầm ẩn huyết lệ.

Hôm nay cuối cùng cũng có một chuyện khiến nàng thoải mái.

Nàng vừa lắc quạt hương bồ, vừa nhìn nhìn về phía trước cửa.

Ráng chiều nắng vàng.

Lúc Đặng Anh tới, vừa lúc hoàng hôn.

Hình như hắn đi thẳng từ Thái Hòa điện tới, mặc áo xám, cổ tay áo dính bụi, hắn vừa đi vừa xắn tay áo lên đi tới bên cạnh Dương Uyển ngồi xổm xuống, “Bị phạt sao?”

Dương Uyển đặt tay lên đầu gối: “Xem như vậy đi.”Đặng Anh vươn tay muốn lấy quạt của nàng: “Để ta làm.”

Dương Uyển lắc đầu nói: “Lừa huynh thôi, ta không sao.”

Nói xong vẫy vẫy tay với Lý Ngư phía sau hắn: “Lại đây.”

Lý Ngư nhận mệnh, nhận quạt hương bồ: “Được rồi, Đặng Anh ngươi xách nàng đi nhanh đi, nàng ta đứng trước lửa, lửa cũng thấy sợ.”

Dương Uyển không nhịn được bật cười, gõ đầu hắn một cái: “Vất vả cho ngươi rồi.”

Nói xong đứng dậy nói với Đặng Anh: “Đi, theo ta vào.”Đặng Anh cũng đứng lên, ngẩng đầu nhìn thoáng qua dược đường: “Nơi này ta không thể vào riêng.”

“Không sao.”

Bành ngự y đi tới trước cửa: “Hôm nay nể mặt Dương cô nương của Thượng Nghi cục, có thể phá lệ một lần.”

Nói xong nghiêng người đi vào bên trong: “Vào đi.”Đặng Anh và Dương Uyển cùng đi vào dược đường.

Bành ngự y chỉ vào một cái ghế bành nói: “Ngồi chỗ này.”Đặng Anh đứng yên: “Đặng Anh không dám, đại nhân có chuyện gì xin cứ nói.”

Bành ngự y nói: “Vết thương của ngươi ở trên cổ chân, ngươi đứng đó ta nhìn thế nào.”Đặng Anh ngẩn ra: “Sao có thể để đại nhân khám bệnh cho ta.”

Dương Uyển kéo tay áo hắn dắt hắn đến trước ghế: “Ta cầu xin đại nhân đã lâu, ngươi cũng đừng nói nữa, lát nữa đại nhân không xem cho ngươi thật, ta tức chết trước mặt ngươi.”Đặng Anh bị nàng ấn xuống ghế có chút co quắp, nhưng cũng không nói gì nữa.

Bành ngự y nhìn thoáng qua Dương Uyển, cười nói: “Cũng không đến mức chọc giận hắn.”

Nói xong nói với Đặng Anh: “Cởi giày ra, ta xem qua.”

“Đại nhân, không thể!”

Dương Uyển thấy hắn gần như nghiêng chân sang một bên theo phản xạ, liền buông lỏng tay Đặng Anh, lui về phía trước cửa hai bước.

“Ta hơi nóng, muốn ra ngoài hóng gió một chút, ngươi không được chọc Bành đại nhân tức giận, có nghe không?”

Nói xong, không đợi Đặng Anh đáp lại, xoay người đi ra ngoài khép cửa lại.

Lý Ngư ngoài cửa thấy nàng đi ra, hỏi: “Sao ngươi lại đi ra một mình.”

Dương Uyển ngồi xuống bậc thang: “Ngươi không hiểu bệnh nhân có chuyện riêng tư à.”

“Cái gì mà riêng... nghe không hiểu.”

Dương Uyển nâng cằm cười nói: “Cho nên mới nói ngươi là nhóc con.”

“Ta muốn mách chị, ngươi mắng ta.”

Dương Uyển đưa tay sờ sờ đầu hắn: “Đi đi nhóc con.”Đặng Anh nghe tiếng người vui vẻ bên ngoài, đứng lên vái chào Bành ngự y.

“Đặng Anh thân thể đê tiện, thực không thể mạo phạm đại nhân. Huống hồ vết thương trên cổ chân là do ta mang tội, vốn là trách phạt cùng nhắc nhở, không cần chữa trị.”

Bành ngự y bảo hắn ngồi xuống.

“Bản quan là người làm nghề y, không quá quan tâm đến tư pháp. Mặc dù ở cung đình, nhưng đạo lý là giống nhau, làm nghề y cũng là kết duyên, mặc dù ngươi thật sự là một tội nô, chỉ cần tội không đến chết, ta cũng vẫn đồng ý chữa trị. Ngươi không chịu cởi giày, là không muốn thất lễ trước mặt Dương cô nương.”

Người ngoài cuộc một câu vạch trần.

Nhưng trong lòng hắn lại xấu hổ đến khó chịu.

Dương Uyển là người thân cận nhất với hắn, gần đến mức đã nhìn thấy thân thể trần trụi của hắn, chỉ còn lại một tấm vải che kín.

Hắn ở trước mặt nữ tử này, hẳn là đã sớm không có “Lễ” mà người ta thường nói, hơn nữa căn bản không có khả năng tìm lại được.

Chuyện thích nàng, cũng đã là phạm vào sai lầm lớn.

Cho nên hắn cơ hồ giống như nhận tội, đáp một chữ “Vâng”

Bành ngự y nói: “Nàng hiện tại không có ở đây, ngươi cởi ra cho ta xem, ta thấy lúc ngươi tiến vào vẫn một mực nhịn đau, tiếp tục như vậy hậu quả sẽ rất nghiêm trọng, ngươi cũng không muốn tuổi còn trẻ đã bị phế một chân đúng không.”Đặng Anh nghe xong lời của hắn, không kiên trì nữa, cúi người xắn ống quần lên, sau khi từ Quảng Tế tự trở cổ chân hắn vẫn luôn bị bầm tím, ngày nào đi giày cũng đau thấu tim gan, hắn chịu đựng không nói với bất kì ai khác, cũng không biết Dương Uyển làm sao nhìn ra.”

“Như thế này cũng vẫn đau có đúng không?”

Bành ngự y ngồi xổm xuống, kiểm tra chỗ đau: “Mấy ngày nay ngươi đi lại nhiều.”

“Ở Thái Hòa điện, khó tránh khỏi đi lại hơi nhiều.”

“Chẳng trách.”

Hắn nói xong đứng lên: “Căn nguyên đau đớn là ở xương, bị thương căn bản đã rất khó trị tận gốc, nhưng vẫn có thể điều trị. Lại nói, Dương cô nương này mặc dù không hiểu y thuật, nhưng nhìn rất chuẩn. Nàng năm nay bao nhiêu tuổi.”Đặng Anh buông ống quần xuống, cúi đầu sửa sang lại tất giày: “Mười tám.”

Bành ngự y đứng bên cửa sổ rửa tay, thuận tiện nhìn thoáng qua bậc thang, cũng không nói quá nhiều, chỉ cười cười: “Ở tuổi này, có được tâm tư như vậy không dễ dàng.”

Nói xong, chợt nghe bên phòng trực ban nội các cãi nhau.

Bành ngự y dứt khoát đẩy cửa sổ ra.

Hôm nay nội các xảy ra chuyện gì.Đặng Anh đứng dậy đi tới bên cửa sổ: “Hôm nay là hội tập, làm sao vậy.”

Dương Uyển cũng đứng lên, thấy Đặng Anh liền vội vàng đi qua bên cửa sổ nói: “Ta nghe thấy tiếng Dương Luân, hình như là đang mắng.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK