Trong bình phong Chu Tốn nhấp môi, ngoài bình phong Chu Thải đem hết thảy từ từ kể ra.
Hắn nói một đống, nhưng tóm lại thì có mấy chuyện như sau:
1. Hoàng Thượng đem Chu Tốn mang về cung điện có dấu vết phong nhã, Chu Tốn dù sao cũng là người của Vương gia, Hoàng Thượng không thể vì nhất thời tham luyến sắc đẹp tổn hại hình tượng mình. Hoàng Thượng anh minh thần võ như thế, Chu Thải đương nhiên tin tưởng Hoàng Thượng, nhưng người ngoài nhìn không biết sẽ đánh giá trong lòng như thế nào.
2. Chu Tốn cùng Vương gia phu thê tình thâm, Chu Tốn đột nhiên làm khó dễ, Vương gia cũng chưa nghĩ đến. Có lẽ là bởi vì Chu Tốn cùng Vương gia cãi nhau, đầu óc không thanh tỉnh, tinh thần rối loạn mới có thể ám sát Hoàng Thượng.
3. Chu Tốn yêu Vương gia sâu đậm, vì để có thể ở bên hắn không tiếc náo loạn với người trong nhà, Hoàng Thượng không nên ra tay đoạt người.
Hắn nói lời này ra làm Chu Tốn cả người đều phát run, y cắn răng mình, nghe thấy khớp xương ngón tay phát ra tiếng "Ca ca"thanh thúy.
...... Đã lâu như vậy, y cư nhiên vẫn sẽ bị Chu Thải dễ dàng làm tức giận.
Y bình tĩnh tàn nhẫn mà xem kỹ mình.
Hoàng đế hồi lâu không nói gì, giương miệng, tựa hồ đang tiêu hóa lượng tin tức quá nhiều. Cuối cùng, hắn lộ ra biểu tình "một vị hoàng đế đã từ bỏ tự hỏi": "Giữa Trẫm...... Cùng Ngữ Văn Thư, chính xác chắc chắn là không có phát sinh chuyện gì."
Nói xong, hắn nhỏ giọng lầu bầu một câu.
'Đây là lịch tình kiếp? Đúng rồi, yêu tinh đều phải lịch tình kiếp...... Chính là Ngữ Văn Thư thành tinh...... Cũng lịch tình kiếp?'
Nghe thấy những lời này của hắn, Chu Thải híp mắt cười: "Vi thần biết."
"Ngươi muốn dẫn hắn về nhà, vậy dẫn hắn trở về cũng được. Ngươi là ca ca Chu Tốn, cũng là bằng hữu tốt của trẫm, trẫm yên tâm về ngươi......"
Hoàng đế lời còn chưa dứt, Chu Tốn đã từ sau bình phong đi ra.
Chu Tốn thay một bộ đồ mới, y vốn dĩ đã đẹp, mặc áo thêu trúc xanh càng khiến y thanh ngạo đĩnh bạt. Chu Thải thấy quần áo trên người y, bả vai hơi hơi giật giật.
Hắn nhớ rõ bộ áo này. Chất liệu áo là vải lưu quang, mềm mại lịch sự tao nhã, dưới ánh mặt trời màu sắc như lưu vân, chỗ tối ánh trăng ẩn ẩn vàng như phù quang, bởi vậy được gọi là loại vải tốt nhất. Vải lưu quang là cống phẩm Tô Châu, một năm cũng chỉ đến ba tấm như vậy.
Đến nỗi bên trên thêu trúc này sinh động như thật, Chu Tốn mặc vào, trúc xanh kia cũng như bị gió thổi phất sa sa rung động, khiến cho y như từ căn nhà trong rừng trúc đi qua. Thủ pháp thêu tinh vi như vậy, cũng chỉ có thể là từ tú nương cao cấp nhất trong cung.
Nhưng mà so với thân quần áo sang quý hoa mỹ này, thật sự làm ánh mắt Chu Thải hơi tối chính là một chuyện khác.
——
Thân quần áo này, rõ ràng là tư phục của hoàng đế!
Chu Tốn...... Cư nhiên mặc quần áo của hoàng đế?
Chu Tốn ý thức được Chu Thải nhìn chằm chằm trên người mình, y trong lòng hơi có chút kinh ngạc.
Chu Thải người này so với vàng bạc châu báu, càng yêu thanh danh thế lực. Người giống như hắn thường có "hàm dưỡng tốt" nhất, không nên chỉ vì thân quần áo này liền hơi không khống chế được biểu tình của mình.
Chẳng lẽ......
"Quần áo trên người xá đệ thật quen mắt." Chu Thải cười tủm tỉm nhìn về phía hoàng đế, "Vi thần còn nhớ Hoàng Thượng cũng có một bộ giống vậy. Lúc Hoàng Thượng cùng vi thần cải trang vi hành, đi xem hội chùa, mặc hình như là bộ này, bất quá cũng chỉ có một lần như vậy. Quần áo này...... hay là tiểu thái giám không hiểu chuyện, lấy sai rồi?"
Chu Tốn rốt cuộc rõ ràng.
Hắn thì ra là nhận ra chủ nhân thân quần áo này—— Trạng Nguyên được Hoàng Thượng sủng ái, có thể tự do ra vào cung đình, làm sao có thể nhận không ra.
Chính là hoàng đế cư nhiên để y...... mặc quần áo của mình?
Chu Thải lời lời trong ý ngoài, tựa hồ là đang trách cứ tiểu thái giám lấy quần áo sai, lại như là ở biểu đạt mình cùng hoàng đế quen thuộc như thế, cùng nhau cải trang ra cung, cùng nhau dạo hội chùa......
Hắn đối hoàng đế lại để bụng như thế, quần áo hoàng đế chỉ mặc qua một lần, cư nhiên cũng được hắn ghi tạc trong lòng.
Chu Tốn nhìn về phía hoàng đế, trên mặt hoàng đế quả nhiên toát ra vài phần xấu hổ.
"Này...... Ngươi cư nhiên nhớ rõ ta mặc qua?"
Chu Thải hơi hơi mỉm cười: "Chuyện của Hoàng Thượng, vi thần đều nhớ ở trong lòng."
Chu Tốn dưới đáy lòng lạnh băng cười, y vẫn chưa mở miệng. Hoàng đế lại giống bị vạch trần, "Bá" một chút quay đầu nhìn về phía y.
Bộ dáng hắn hoang mang rối loạn, ngược lại làm Chu Tốn có chút ngoài ý muốn.
Hắn là muốn giải thích với mình cái gì sao? Chính là......
Hắn cần gì phải giải thích với y đâu? Ai không biết quan hệ hoàng đế cùng Chu Thải từ trước đến nay rất tốt......
"Cho ngươi mặc quần áo second-hand, xin lỗi a." Hoàng đế nói, "Hắc hắc, thời gian gấp gáp, không kịp làm bìa sách mới cho ngươi, trước kia cũng chưa bọc bìa cho ngươi, lúc này thêm...... Không, quần áo. Trẫm liền nói với Tiểu Đặng Tử, để hắn từ chỗ quần áo của trẫm, sửa lại kích cỡ cho ngươi. Ngươi yên tâm, tuy rằng là đồ second-hand, nhưng tuyệt đối sạch sẽ, đừng ghét bỏ a."
Chu Tốn:......?
Chu Thải:??
...... Từ từ, đây là vấn đề quần áo second-hand sao? Chu Tốn đột nhiên có chút muốn không nói gì.
Y cảm thấy tình thế lại rẽ sang một hướng khác...... Cảm tình hoàng đế khẩn trương, là sợ y ghét bỏ đồ second-hand của mình?
Chu Thải lại mau thu liễm biểu tình: "Còn thỉnh Hoàng Thượng......"
Hoàng đế uống ngụm trà, hắn lúc này mới nhớ tới đề tài vừa rồi, quay đầu nói với Chu Tốn: "Vừa nãy vừa lúc nói đến ngươi, nếu huynh trưởng ngươi tới đón ngươi, kia......"
"Hoàng Thượng tối hôm qua mới cùng ta chung chăn gối, nhanh như vậy liền để ta trở về?" Chu Tốn ngữ khí nhàn nhạt nói.
Chu Thải đúng là hàm dưỡng tốt, nghe xong lời này sắc mặt cũng chỉ hơi hơi trắng bệch. Hoàng đế lại nói: "Tiên sinh, ngươi sao lại đi ra? Ngươi không phải nói mình mệt sao, sao không nghỉ thêm chốc lát? Cơm sáng ăn không?"
Hắn biểu tình chân thành, tâm tư bằng phẳng, nói chuyện cũng không chú ý. Mệt mỏi trong lời nói cũng là chỉ Chu Tốn mệt khi ở ngục.
Nhưng vào tai người khác, lại chưa chắc sẽ nghĩ như vậy.
Chu Thải rốt cuộc không thể nhẫn nại được nữa, hắn cúi đầu nói: "Nếu bệ hạ sớm có dự tính, vi thần cũng không nói nhiều nữa."
Hoàng đế nói: "Cũng được, mới sáng sớm cùng ngươi nói như vậy đã nửa ngày. Không có chuyện gì nữa ngươi có thể đi xuống trước đi, trẫm mệt mỏi, muốn nghỉ một lát. Còn chuyện Chu Tốn, trẫm tự nhiên sẽ an bài tốt."
Chu Thải:......
...... Đây là ghét bỏ hắn nói nhiều quá?
"Vậy được." Chu Thải như cũ cười cười, "Thần trước tiên lui xuống."
Chỉ có Chu Tốn thấy hắn khớp xương ở tay đều đã trắng bệch, y nhìn tiếu diện hổ khó được lộ ra bộ dáng này, trong lòng cư nhiên ẩn ẩn có chút khoái ý.
Đang muốn lui ra, Chu Thải lại chuyển hướng y, một bộ thực lo lắng cho y: "A Tốn, ta biết ngươi vẫn luôn đối với Vương gia có oán giận. Nhưng chuyện quá khứ, đều đã là chuyện quá khứ. Hiện giờ người bầu bạn lâu bên người Vương gia dù sao cũng là ngươi. Có một số việc...... cũng không cần lại nghĩ nhiều đi. Nhiều tư vô ích, vẫn là quá dễ làm hạ vì thượng."
Hắn lời nói khẩn thiết, biểu tình sầu lo chân thành, thật như là huynh trưởng đang khuyên nhủ đệ đệ hồ đồ.
Chu Tốn mặc kệ hắn giả mù sa mưa, giật giật môi, trả lại hắn một khẩu hình "cút".
Chu Thải làm như không nhìn thấy. Hắn đối Chu Tốn lo lắng cười cười, hướng hoàng đế làm lễ, sau đó được thái giám dẫn dắt cố ý làm ra tư thế khập khiễng đi xuống.
Hắn vừa muốn đi xuống, bên tai liền truyền đến thanh âm hoàng đế: "Ngươi chờ một chút."
Chu Thải điều chỉnh biểu tình, quay đầu lại, lại nghe thấy hoàng đế nói: "Lần sau vào cung mang gậy đến đây đi."
Chu Thải:?
"Trong nhà không có gậy?" Hoàng đế thấy biểu tình hắn nứt toạc, nói, "Không có gây cũng được, về sau ít đi ra cửa đi, đỡ phải đi rồi lại mệt."
Nói xong, hắn vẫy vẫy tay để Chu Thải đi xuống.
Chu Thải nỗ lực cười cười, hắn nhìn hai người nói: "Thần...... cáo lui trước."
Nói xong, hắn hành lễ, rời đi từ cửa.
Dưỡng Tâm Điện chỉ còn lại hai người Chu Tốn cùng hoàng đế. Hoàng đế tựa hồ rất mệt nhọc, sau khi Chu Thải rời khỏi, liền dùng một tay đỡ cằm, đầu gật gà gật gù, như muốn ngủ gật.
...... Đêm qua, hắn không ngủ ngon?
Hắn gật gù, thấy Chu Tốn đứng đối diện nhìn hắn, giật mình ngồi thẳng lên.
Chu Tốn rũ mắt nhìn hắn: "Hoàng Thượng đêm qua không ngủ ngon?"
"Này......" Hoàng đế gãi gãi đầu mình, "Tỉnh hơi sớm thôi."
Chu Tốn:......
Hoàng đế: "Tâm tình quá kích động."
Hắn lại ngáp một cái, sau đó nói: "Cái kia...... Ngữ Văn Thư......"
Thúc? (Anh iu bị điếc)
Hoàng đế vì sao gọi y là...... Ngữ Văn thúc?
Bọn họ rõ ràng là cùng thế hệ......
"Nghe cứ quái quái, vẫn gọi ngài là Ngữ Văn tiên sinh đi." Hoàng đế lầu bầu một câu, "Ngữ Văn tiên sinh......"
Chu Tốn:......
Không biết sao, y cứ cảm thấy Hoàng Thượng nói chuyện mang chút khẩu âm.
Hoàng đế: "Ngữ Văn tiên sinh, ta buổi chiều liền an bài xe ngựa, đưa ngươi về nhà ngươi?"
Chu Tốn lắc lắc đầu. Hoàng đế lại nói: "Nga, ta quên, là cùng người trong nhà cãi nhau? Đã biết, đã biết, lúc ta cùng bạn cùng phòng cãi nhau cũng thà ngồi ngốc suốt đêm trong phòng tự học cũng không muốn về ký túc xá...... Ta đây an bài xe, đem ngươi đưa về Chu gia đi?"
Chu Tốn khi nghe thấy hai chữ "Chu gia" dừng một chút, lắc đầu như cũ.
Hoàng đế nghi hoặc: "Ngươi không muốn trở về?"
"Nơi đó đã không phải nhà của ta." Chu Tốn nói.
"Được." Hoàng đế cũng không hỏi, "Tiên sinh không muốn ra ngoài liền lưu lại trong cung đi."
Lúc này Chu Tốn không lắc đầu.
Hoàng đế lại ngáp một cái, hỏi: "Đúng rồi, ngươi ăn cơm chưa?"
Không đợi Chu Tốn trả lời, hắn lại nói: "Chưa ăn cơm, chúng ta dùng bữa sáng trước. Tiểu Đặng Tử, đi đem cơm sáng tới."
"Vâng." Tiểu Đặng Tử lĩnh mệnh, hắn cúi đầu nói, "Hoàng Thượng, Tiểu Lý Tử đã ở trên cây bị a...... Aruba một canh giờ, cần đem hắn xuống không?"
Hoàng đế: "Hắn biết sai rồi sao?"
Tiểu Đặng Tử: "Nửa canh giờ trước đã khóc trời kêu đất."
"Được rồi." Hoàng đế lười nhác đem chén trà đặt lên án kỉ, "Đem hắn vào nói chuyện."
Tiểu Đặng Tử lĩnh mệnh ra ngoài, hoàng đế lại nhìn về phía Chu Tốn, biểu tình nháy mắt từ ngày tháng giêng Liêu Ninh đến ngày tám tháng Trùng Khánh. (ngày tháng giêng Liêu Ninh u tối, ngày tháng tám Trùng Khánh tươi mới, sáng sủa)
"Ngài ngồi bên cạnh ta", hoàng đế chỉ chỉ ghế dựa bên cạnh, "Tới xem diễn, mau mau mau."
Chu Tốn:......
Y ngồi trên ghế bên cạnh hoàng đế, nhìn Tiểu Lý Tử khóc sướt mướt được mấy thái giám kéo lên. Vào Dưỡng Tâm Điện, cả người hắn đều rũ rượi bò trên mặt đất: "Hoàng Thượng, nô tài biết sai rồi!"
Không đợi hoàng đế lên tiếng, hắn lại nhanh chóng bắt được nguyên, quỳ hướng về phía Chu Tốn: "Chu công tử, tiểu nhân có mắt không thấy Thái Sơn, tiểu nhân biết sai rồi! Biết sai rồi!"
Tiểu Lý Tử đem đầu dập rung thùng thùng: "Là tiểu nhân có suy nghĩ xấu xa, tiểu nhân có mắt không thấy Thái Sơn, tiểu nhân, Chu công tử đại nhân đại lượng tha tiểu nhân một mạng, tiểu nhân đã mạo phạm ngài, ngài lại thay tiểu nhân cầu tình Hoàng Thượng, để Hoàng Thượng đổi hình phạt thành Aruba*, ân cứu mạng của Chu công tử, tiểu nhân suốt đời khó quên......"
*Aruba: đem 2 chân nâng lên, kéo vào cái cây, đập phát, làm đi làm lại á
Xem tư thái của hắn, cảm kích này là phát ra từ thiệt tình.
Chu Tốn:???
...... Y nghe Tiểu Lý Tử cảm tạ thiệt tình thực lòng mà nói chuyện mình hảo tâm đem "50 đại bản" đổi thành Aruba, nhất thời không biết là nên hoang mang, hay là nên cảm thấy mình phong bình bị hại.
"Được rồi được rồi, làm đau tai trẫm." Hoàng đế không kiên nhẫn nói. Hắn răn dạy Tiểu Lý Tử mấy câu, sau lại phạt bổng lộc, lại nói: "Còn cái gì thiên đại phúc khí? Phúc khí này cho ngươi ngươi muốn hay không a?"
Tiểu Lý Tử trên mặt đầy nước mắt, nghe vậy phản xạ có điều kiện đáp: "Muốn! Đương nhiên muốn!"
Chu Tốn:......
Hoàng đế:...............
"Ngươi muốn, trẫm còn không muốn cho đâu!" Hoàng đế vỗ án kỉ, "Ngươi cũng không nhìn xem ngươi kia, ngươi kia...... Bồ liễu chi tư, trẫm muốn sao?! Trẫm nếu là muốn ngươi, ngươi đến đảo cho trẫm tiền!"
Tiểu Lý Tử anh anh anh, hoàng đế không kiên nhẫn phất phất tay nói: "Trừ của ngươi nửa năm tiền lương, lại để trẫm thấy ngươi bất kính với Chu công tử, trẫm lấy đầu của ngươi!"
Tiểu Lý Tử khóc sướt mướt rời đi. Đại cung nữ lãnh mặt khác dẫn cung nữ bày đồ ăn lên cho hai người.
Chu Tốn ăn rất ít, chỉ bưng cháo chậm rãi uống. Hoàng đế thấy bộ dáng này của y, vội đem đồ khác kẹp cho y: "Ăn nhiều một chút, nhìn ngươi gầy, quả thực như trước khi thành tinh tờ giấy bị xé một nửa cầm đi gấp máy bay."
Chu Tốn tuy rằng nghe không hiểu hắn nói, vẫn nói lời cảm tạ: "...... Tạ Hoàng Thượng."
Hoàng đế: "Ta một quyền là có thể đánh đổ hai lần ngươi."
Chu Tốn:......
Hoàng đế: "Không có việc gì, ăn nhiều protein một chút, ngươi cũng có thể cường tráng như ta!"
Thanh âm hai người truyền ra cửa sổ, Chu Thải đứng ngoài cửa sổ hậu viện, sắc mặt âm tình bất định.
Bật mạng lên để load ảnh đọc típ nè
Hồng Lăng hoài tâm thiếu nữ, muốn cùng người trong lòng nhiều lời nói mấy câu, không chút nghĩ ngợi liền đem lời nói thẳng ra: "Không phải, đây là Hoàng Thượng muốn uống."
"Hoàng Thượng muốn uống?"
"Đúng nha." Hồng Lăng nói, "Hoàng Thượng hai ngày nay mỗi ngày buổi sáng đều phải uống một chén."
Chu Thải như suy tư cười cười, gật gật đầu. Hắn nhìn về phía Hồng Lăng, ôn nhu nói: "Ngươi đi trước đi."
Hồng Lăng bị hắn nhìn, lại đỏ mặt, lưu luyến rời đi. Cho đến lúc đem sữa bò đưa đến trong điện, nàng mới nhớ tới một chuyện——
Chu Thải Chu đại nhân, mới vừa rồi ở hậu viện, là muốn làm cái gì?
Bất quá cái này ý niệm cũng chỉ là chợt lóe qua. Người trong cung đã quen chuyện Chu Thải cùng hoàng đế, hơn nữa Chu Thải làm người ôn nhu lỗi lạc, hắn làm cái gì đều có lý do của mình, nàng thân là cung nhân, càng không cần hỏi đến.
Cùng lúc đó, Chu Thải cũng ngồi kiệu rời khỏi cung.
"Sữa bò......" Hắn ngồi ở trên kiệu, như suy tư gì mà xoa xoa đầu gối mình.
Hắn nhớ rõ một năm trước, lúc hắn cùng hoàng đế đi săn quan viên địa phương cũng từng dâng lên một ly sữa bò, nhưng hoàng đế lúc ấy lại nói......
Hương vị không tốt, hắn không thích uống.
Kiệu đến cửa Chu phủ, Chu Thải trở lại thư phòng, trầm mặt như cũ.
Lão giả ngồi trong thư phòng là phụ tá Chu Thải tín nhiệm nhất, cũng là tộc nhân nhà mẹ hắn. Phụ tá thấy thần sắc hắn thay đổi thất thường, nói: "Đại nhân hôm nay tiến cung, hướng Hoàng Thượng nói lời cảm tạ?"
Thấy Chu Thải không nói chuyện, phụ tá đại khái đoán được cái gì. Hắn là từ nhỏ nhìn Chu Thải lớn lên, vì thế thở dài một tiếng nói: "Đại nhân không cần lo lắng quá mức. Lúc này, xác thật nháo quá lớn. Hoàng Thượng có thể đặc xá Chu phủ, chỉ giết một mình Chu Tốn, đã là Hoàng Thượng thiên vị đại nhân. Lúc này nếu lại......"
"Chu Tốn không chết." Chu Thải nói.
Phụ tá kinh hãi: "Không, không chết?"
"Chu Tốn kia không biết dùng biện pháp gì, được Hoàng Thượng sủng ái." Chu Thải cả giận nói, "Hoàng Thượng không chỉ không giết hắn, còn đem hắn lưu lại trong cung ăn sáng!"
Hắn đem ném cái chặn giấy xuống đất, hai mắt sung huyết, nào có bộ dáng quân tử khiêm khiêm, phụ tá cũng cả kinh nói: "Sao lại sẽ có chuyện vớ vẩn như vậy?"
Chu Thải nhìn trời, hắn mất một lúc mới bình ổn được cơn tức giận: "Sáng nay ta đi gặp Hoàng Thượng, hắn đối ta lãnh đạm một chút. Không biết là vì chuyện Vương gia, hay là vì Chu Tốn...... Đến nghĩ biện pháp, nghĩ biện pháp nên làm cái gì......"
Hắn trầm tư, phụ tá cũng trầm tư. Sau một hồi phụ tá đột nhiên vuốt râu nói: "Ngày gần đây bệnh dịch Tây Châu hung hăng ngang ngược, lão phu cảm thấy, có thể tại đây làm chút văn chương."
"Bệnh dịch Tây Châu?" Chu Thải nhìn về phía hắn.
Phụ tá gật gật đầu: "Lão phu nhớ rõ lúc này năm trước Tây Châu cũng bùng nổ bệnh dịch, lúc trước đại nhân nhân đưa ra phương án có công, được Hoàng Thượng khen ngợi."
Chu Thải trầm tư một lát, đôi mắt hơi hơi sáng.
"Thống trị bệnh dịch là đại công lao, nếu đại nhân lúc này đưa ra phương án, giải được gian nan khổ cực trong lòng Hoàng Thượng. Còn sợ Hoàng Thượng không cao hứng sao?" Phụ tá vuốt râu cười nói, "Đến lúc đó Hoàng Thượng khích lệ đại nhân còn không kịp, lại như thế nào bởi vì chút này việc nhỏ cùng đại nhân sinh khí đâu?"
"Chu Tốn hắn lại được sủng ái như thế nào, cũng chỉ là nam sủng thôi. Hoàng Thượng cũng bất quá cảm thấy hắn mới mẻ một hai ngày. Ba mươi năm Hà Đông, ba mươi năm Hà Tây, tuy không biết hắn dùng thủ đoạn hồ ly tinh gì, nhưng hạ phẩm, chung quy là hạ phẩm! Là thứ không đặt lên được mặt bàn!" Phụ tá tiếp tục nói, "Mà đại nhân lại là trung thần có thể vì Hoàng Thượng giải ưu a!"
Lời này của phụ tá như là nói vào trong lòng Chu Thải. Hắn nghe vậy, ý vị thâm trường cười cười.
"Ngươi nói đúng." Hắn cười khanh khách nói, "Là ta thất thố."
Nói xong, hắn đối ngoài phòng gã sai vặt nói: "Đi lấy tới."
Gã sai vặt lấy cái chặn giấy mới tới. Chu Thải viết sổ con, tiểu tâm đặt một bên.
—— Sáng mai thượng triều, hắn liền đem việc này đưa ra. Chỉ cần có cái sổ con này, Hoàng Thượng tất nhiên sẽ hảo hảo khen hắn một phen! Mà người trong triều đình, cũng sẽ bởi vậy lau mắt mà nhìn hắn.
—— Đến lúc đó, lại nương cơ hội này, hảo hảo xử lý chuyện Chu Tốn......
"Từ từ," hắn đột nhiên đối gã sai vặt nói, "Chuẩn bị kiệu."
Gã sai vặt hỏi: "Đại nhân muốn đi đâu?"
"Phủ Ngũ vương gia." Chu Thải cười ngâm ngâm nói, "Cũng nên đem chuyện Chu Tốn hiện giờ, 'giảng' cho hắn nghe, miễn cho Vương gia suốt ngày ở trong phủ 'lo lắng'."
—— Hắn chính là huynh trưởng tốt quan tâm đệ đệ.
Danh Sách Chương: