Tác giả: Ngư Vô Tâm
Edit: Ngộ
Mọi người trong đình tựa hồ đã nhận ra hoàng đế đến. Người ngồi ngay ngắn bên trong nói với tiểu thái giám, tiểu thái giám tiến ra ngoài đình, vén mành lên: "Hoàng Thượng......"
"Hoàng Thượng......"
Tiểu Đặng Tử nhìn về phía hoàng đế, hoàng đế hơi hơi phát run.
"Hoàng Thượng, này......"
"Còn chờ làm gì." Hoàng đế lạnh lùng nói.
Tiểu Đặng Tử:......?
"Chạy mau a!!!!"
Thuyền nhỏ nhanh chóng quay đầu, tựa như rời xa đình, tốc độ này phảng phất như người địa cầu lưu lạc muốn nhanh chóng chạy đến sao Mộc.
Chu Tốn:......
Chu Tốn nhìn thuyền nhỏ theo gió vượt sóng, không bao lâu liền tới bờ. Cho đến lúc lên bờ, hoàng đế vẫn còn sợ hãi. Hắn bắt lấy tay Chu Tốn, nói với Tiểu Đặng Tử: "Lập tức đưa trẫm về Dưỡng Tâm Điện!"
Tiểu Đặng Tử vội vã sắp xếp xe ngựa. Hoàng đế vừa lên kiệu, liền thấy một sườn hồ bên bờ khác, tiểu thái giám vừa rồi vén mành lên chống thuyền, vội vã lên trên bờ.
Như là bị người phái tới truy vấn hoàng đế "Bệ hạ cớ gì rời đi?".
Hoàng đế:......
"Hoàng Thượng," Tiểu Đặng Tử ở bên người hắn nói, "Đây là Tiểu Phúc Tử bên người Triệu quý phi, xem ra là Triệu quý phi phái tới hỏi Hoàng Thượng, Hoàng Thượng xem......"
"Còn thất thần làm gì? Mau đưa trẫm về Dưỡng Tâm Điện! Đúng rồi, tiên sinh cũng mang lên!" Hoàng đế kêu, "Đừng để y rớt trong nước! Rất khó phơi khô!"
Tiểu Đặng Tử:......
Đoàn người khiêng kiệu vội vàng chạy. Tiểu Phúc Tử bị Triệu quý phi phái tới đuổi theo hoàng đế nhìn xe liễn rời đi nhanh như chớp, trợn tròn mắt.
Hắn cọ tới cọ lui về đình giữa hồ, ngồi ở chủ vị trong đình, người mặc một bộ đỏ nhạt Triệu quý phi Triệu Việt.
Triệu Việt: "Hoàng Thượng đâu?"
Tiểu Phúc Tử: "Này......"
Hắn do dự nửa ngày, không dám mở miệng. Triệu Việt vì thế bất mãn ném chiếc đũa lên trên bàn: "Bổn cung hỏi ngươi Hoàng Thượng đâu?!"
Tiểu Phúc Tử: "Hoàng Thượng...... Hoàng Thượng chạy......"
Mọi người:???
Triệu Việt ngẩn người: "Hoàng Thượng...... Chạy?"
Chạy......
Chạy?
Tiểu Phúc Tử vẻ mặt đau khổ, nhìn sắc mặt Triệu Việt càng thêm âm trầm, hắn nhớ tới một việc, lập tức liền nói ra tranh công: "Nô tài mơ hồ thấy Hoàng Thượng không phải tới hồ một mình, bên người Hoàng Thượng, còn có một công tử chưa thấy qua."
"Công tử chưa thấy qua?"
"Công tử kia mặc áo nguyệt bạch thêu trúc Tương Phi, hình thể nhỏ dài thanh cù, nhìn lạ mặt, bất quá nô tài thấy hắn...... Có chút quen mắt......" Tiểu Phúc Tử ấp a ấp úng nói, "Có chút giống một người......"
Triệu Việt: "Giống ai?"
"Nhìn hình dáng...... có chút giống Chu hàn lâm Chu Thải." Tiểu Phúc Tử nhanh chóng nói, "Bất quá đuôi mắt Chu hàn lâm rũ xuống, đuôi mắt vị công tử này lại hếch lên, nô tài vừa nãy nghe thấy Hoàng Thượng gọi hắn......"
"Gọi hắn cái gì?"
"Gọi hắn...... Tốn tiên sinh."
Đình giữa hồ yên tĩnh, đột nhiên có một người cười nói: "Lại nói đệ đệ Chu hàn lâm Chu Thải, tựa hồ tên là Chu Tốn."
Nói chuyện là một thanh niên mặc áo tím nhạt, màu tím cực nhạt kia, cơ hồ gần với màu trắng bạc. Hắn ngồi cách xa mọi người, trong tay cầm một chén rượu bạch ngọc quả, như đang xem náo nhiệt, mặt hứng thú bừng bừng.
"Chu Thải......" Triệu Việt đọc tên người này, nghiến răng nghiến lợi, "Một họ Chu đã đủ, lại tới họ Chu thứ hai nữa, họ Chu trong thiên hạ này chính là đều cùng Hoàng Thượng không qua được sao?! Ha, lão tử tiến cung lâu như vậy, Hoàng Thượng trông như thế nào cũng quên!"
Hắn mím môi, nhớ tới Chu Thải, trong mắt đều là lửa giận.
"Ta trị không được ca ca......" Hắn nhẹ giọng nói, "Ta còn trị không được đệ đệ sao?"
......
Xe liễn một đường nhanh như chớp, về tới Dưỡng Tâm Điện.
Chu Tốn nhìn hoàng đế ở Dưỡng Tâm Điện uống ba chén nước mới hoãn lại. Hắn bắt lấy Tiểu Lý Tử tuyệt vọng hỏi: "Vì cái gì hậu cung của trẫm đều là nam nhân, nữ đâu?!"
Tiểu Lý Tử: "Hoàng Thượng......"
Hoàng đế: "Hay là...... Bọn họ kỳ thật là nữ nhân, chỉ là lớn lên giống nam nhân?!"
Chu Tốn nghĩ đến mọi thứ y thoáng nhìn trong đình giữa hồ, nhìn mặt hoàng đế ý đồ muốn trong tuyệt vọng tìm kiếm một tia ánh sáng, cư nhiên có chút đồng tình.
"Hoàng Thượng," Tiểu Lý Tử vẻ mặt đau khổ nói, "Ngài xưa nay thích nam phong......"
Hoàng đế: "......"
Tiểu Lý Tử tiếp tục nói: "Hoàng Thượng, phi tử thực sự của ngài chỉ có hai người, một người Triệu quý phi Triệu Việt, một người Lý chiêu nghi Lý Nhược Thần. Triệu quý phi là người ngồi ghế chủ vị trong đình, Lý chiêu nghi trước đó vài ngày bị cấm cửa. Những người còn lại chờ đều là người trong Trữ Tú Cung, ngày thường thay Hoàng Thượng mua vui, cùng Hoàng Thượng nói chuyện phiếm giải sầu......"
"Đều là nam, hậu cung của trẫm là một đám nam, một đám nam......" Hoàng đế lẩm bẩm, "Không được, trẫm muốn phân phát hậu cung...... Trữ Tú Cung......!"
Tiểu Lý Tử kinh hãi. Hắn nhìn thoáng qua Chu Tốn, quỳ xuống đất quỳ gối: "Hoàng Thượng! Không thể a!"
Hoàng đế: "Có gì không thể!"
Tiểu Lý Tử nói: "Hoàng Thượng, vì một người mà phân phát hậu cung...... từ đầu triều đại tới nay, là chuyện trước nay đều không có a!"
Hoàng đế giận đến vỗ bàn:
"Tất cả hậu cung đều là nam nhân cũng là chuyện trẫm từ khi xem tiểu thuyết phim truyền hình tới nay không nhìn thấy!"
Tiểu Lý Tử hô to: "Hoàng Thượng, không thể a! Ngài nếu bỏ phi tử, giải tán Trữ Tú Cung...... Bọn họ sau này nên làm người như thế nào a!"
Hoàng đế nói: "Bọn họ nếu nửa đêm tới Dưỡng Tâm Điện đánh lén ta, ta sau này lại nên người làm như thế nào a!"
Tiểu Lý Tử: "Hoàng Thượng, ngài nếu bỏ bọn họ, bọn họ sau này nên nuôi sống mình như thế nào a!"
Hoàng đế chụp cái bàn: "Đại nam nhân có cái gì không làm người được...... Từ từ, bọn họ lương tháng là bao nhiêu?"
Tiểu Lý Tử:......?
Hoàng đế:......
Tiểu Lý Tử: "Hoàng Thượng ngài quên hẻ? Tháng trước Triệu quý phi mới ném Lý chiêu nghi từ núi giả vào trong hồ, Lý chiêu nghi từ trong hồ đi lên lại kéo Triệu quý phi vào trong nước, hai người ở trong nước vung tay đánh nhau. Ngài vì thế tức giận, nổi giận quát 'đem người đánh chết thì làm sao bây giờ?!' còn bởi vậy cấm túc Lý chiêu nghi đâu."
Hoàng đế: "Lý chiêu nghi hiện giờ như thế nào?"
Tiểu Lý Tử: "Hồi Hoàng Thượng nói, Lý chiêu nghi sai người treo một bao cát trong sân, ngày ngày luyện tập, thề muốn sau khi hết cấm túc rửa mối nhục xưa."
Hoàng đế:......
Tiểu Lý Tử: "Hoàng Thượng cũng chớ nên trách bọn họ, bọn họ độc thủ không khuê, nhàm chán suốt ngày, sẽ làm chút việc nhỏ vụn vặt an ủi cũng là bình thường."
"Vật lý cung đấu, vật lý té ngã......" Tay hoàng đế cầm cái ly, run nhè nhẹ, "Hậu cung của trẫm...... Trữ Tú Cung...... Đều là tráng sĩ a...... Trẫm đây là nuôi cho mình một đám thích khách đâm sau lưng a......"
Tiểu Lý Tử ho nhẹ một tiếng: "Hoàng Thượng."
Hoàng đế trầm mặc hồi lâu.
"Trẫm liền hỏi một chút, trẫm nơi này, nam sủng cung đấu thất bại sẽ bị phát đến nơi nào?"
Tiểu Lý Tử: "Này...... Chưa có chuyện này, bất quá nô tài nghĩ, theo lệ là đưa vào lãnh cung......"
"Đi lãnh cung cái gì," hoàng đế suy yếu nói, "Trẫm thấy nên đưa bọn họ đi sung quân...... Một người hai người đều là lấy một hạ trăm tráng sĩ!"
"Trẫm muốn giải tán giám cung nữ ở gian ngoài một khóc hai nháo ba thắt cổ. Hoàng đế bực bội xoay quanh.
Chu Tốn ngồi ở gian ngoài, uống trà.
"Chu công tử," Tiểu Lý Tử vẻ mặt đau khổ xin y, "Ngài đi khuyên nhủ Hoàng Thượng đi, khuyên nhủ hắn đừng giải tán hậu cung, phải biết rằng phi tần trong cung này, đặc biệt là Lý chiêu nghi cùng Triệu quý phi, nếu giải tán...... sẽ xảu ra đại loạn tử a!"
Chu Tốn bị hắn lải nhải đã lâu, nói: "Quyết định của Hoàng Thượng, ta không thể nào xen vào."
"Chu công tử, Hoàng Thượng nghe lời ngươi nhất, nếu là ngài đi nói, hắn khẳng định sẽ nghe vào." Tiểu Lý Tử tha thiết khuyên, "Lấy thân phận của ngài?"
——Thân phận của ta?
Chu Tốn rũ mi, nhìn chén trà. Hoàng đế lúc này lại từ gian trong đi ra: "Có chuyện gì nói với trẫm, đừng khi không đi quấy rầy tiên sinh!"
Thấy hoàng đế tới, mọi người cuống quít quỳ xuống. Hoàng đế trước cười cười với Chu Tốn, sau đó thanh thanh giọng nói với mọi người: "Từ hôm nay trở đi ——"
"Dưới Chiêu nghi, một nửa cung nhân trục xuất khỏi cung, cho bọn hắn một phần phí, hảo sinh an trí."
"Hoàng Thượng," Tiểu Lý Tử thật cẩn thận nói, "Này...... Chọn theo tiêu chuẩn gì?"
Hoàng đế: "Để cho bọn họ cung đấu, chọn người ưu tú trúng tuyển."
Tiểu Lý Tử: "...... Vâng."
Trừ cái này ra, tiền tiêu của các phi tử hàng tháng giảm phân nửa, cấm ẩu đả, cấm ẩu đả, cấm ẩu đả.
"Đây là phương án giải quyết ban đầu." Hoàng đế nói, "Kế tiếp liền tuần tự triển khai đi."
Sau khi có phương án, có người từ ngoài cửa tiến vào, thông báo bên tai hoàng đế vài tiếng.
Người nọ mặc quan phục màu đỏ thẫm, bên trên thêu lưu vân. Chu Tốn đối với quan phục đặc chế này rất quen thuộc.
—— là Giáng Vệ.
Tổ chức trực thuộc Hoàng đế, dò hỏi tình báo, thăm dò đại án yếu án, giám thị quan trường đặc vụ.
"Ta còn tưởng rằng hồ ly tinh mê hoặc Hoàng Thượng như thế nào, nhìn ngươi thân cao không đủ tám thước, mặt trắng bệch như người chết bạch, cũng không biết xấu hổ muốn làm yêu tinh khuynh quốc khuynh thành khiến Hoàng Thượng vì ngươi giải tán hậu cung?"
Chu Tốn:......
Y nhàn nhạt xoa tay, đem thanh âm đối phương thành lời thuyết minh.
Đối với người như Triệu Việt, không để ý tới hắn, đó là trào phúng lớn nhất với hắn.
...... Đến nỗi Triệu Việt nói hoàng đế vì y giải tán hậu cung.
Loại chuyện này, y cần gì phải cùng loại người như Triệu Việt này giải thích?
Nhàm chán.
Triệu Việt quả nhiên bị thái độ của y chọc giận: "Ngoài cung thì có ca ca, trong cung lại có đệ đệ. Họ Chu các ngươi, đều là thuộc hồ ly? Ở trong tù hơn mười ngày, cũng có tâm tư câu dẫn Hoàng Thượng, ngày đầu tiên trở về liền lên long sàng, ngày hôm sau liền vào ở thiên điện, dỗ đến Hoàng Thượng vì ngươi giải tán lục cung...... Ngươi rốt cuộc là yêu tinh gì?"
Chu Tốn lông mày giật giật.
"Nếu ngươi sinh ra với bộ dạng con người, nói chuyện liền chú ý thân phận làm người đúng mực." Chu Tốn nhàn tản nói, "Chỉ có cầm thú mới ngân ngân sủa như điên."
Triệu Việt sửng sốt nửa ngày, mới nói: "Ngươi mắng ta không phải người?"
Chu Tốn không nói chuyện.
"Tự mình làm loại chuyện này, cũng đừng sợ người khác nói. Ai không biết, chu đại Trạng Nguyên có một đệ đệ, tự mình đưa tới cửa đi cho Vương gia làm nam sủng, hiện tại lại đến trên long sàng bán mông......"
"Ngươi nói chuyện quá nhỏ." Chu Tốn lại nói, "Lại đây chút."
Triệu Việt: "Cái gì?"
Hắn mới vừa đi qua đi, liền ăn một bạt tai của Chu Tốn.
"Ngươi......" Triệu Việt che mặt lại, không thể tin tưởng, "Ngươi dám đánh ta, ngươi có biết hay không, ta là hậu duệ của khai quốc tướng quân Triệu gia......"
"Như thế nào? Họ Triệu rất ghê gớm sao?"
Thanh âm Hoàng đế đột nhiên từ cửa vang lên.
Danh Sách Chương: