Tác giả: Ngư Vô Tâm
Edit: Ngộ
Chu Tốn bị người áp giải lên điện, bị ấn quỳ rạp trên mặt đất. Gạch cứng lại lạnh, đối mặt với vận mệnh sắp kiệt cùng, hắn lạnh lùng trừng mắt.
Nơi y quỳ này là thư phòng của đương kim Thánh Thượng. Bất đồng với chuyện người khắp thiên hạ đều biết, người hoàng đế coi là thân tín nhất, Chu Thải được ân chuẩn tùy ý xuất nhập Ngự Thư Phòng, nơi này y vẫn là lần đầu tới.
Bất quá Chu Thải là thân là tân khoa Trạng Nguyên, sủng thần thiên tử được hoàng đế nói cười nghênh tiến vào; y là thích khách cuồng đồ ám sát hoàng đế, bị thị vệ ấn trên mặt đất áp giải tiến vào.
Tân khoa Trạng Nguyên mỗi ba năm sẽ có một người, dám trên gia yến ám sát hoàng đế, triều đại cũng cũng chỉ có một người không muốn sống như y.
Tính ra vẫn là y tương đối quý hiếm.
Y cả đời này ủy khuất cầu toàn, từng mọi thứ cầu một chữ "Tốn" tự làm thuộc hạ của ca ca tiếu diện hổ bảo toàn mình, lại chung quy vẫn bị hắn làm hại, rơi vào vực sâu. Bất quá kết quả là, y cuối cùng trước khi chết cũng thắng một lần.
*Tiếu diện hổ: hổ mặt cười (chỉ người nguy hiểm dù mang vẻ ngoài dễ gần)
Nghĩ đến đây, Chu Tốn cư nhiên có chút buồn cười. Y muốn nhếch khóe miệng cười vì lúc hài hước này, khóe miệng kéo lên vết thương, có chút đau.
Chu Thải là ca ca cùng cha khác mẹ của Chu Tốn, niên thiếu thành danh, lại là vạn người mê danh xứng với thực. Mỗi người chỉ nhìn thấy hắn ôn tồn lễ độ ngọc thụ lâm phong, khen hắn có phong thái quân tử. Lại không ai biết hắn khi chín tuổi, chỉ vì thứ đệ cùng cha khác mẹ ở thơ hội làm câu đối hay hơn hắn, liền ở nơi yên lặng không người, đem ấu đệ năm ấy 6 tuổi đẩy vào hồ nước cuối thu lạnh băng.
Chu Thải đẩy y xong, ngồi lại trong đám người. Thứ đệ hắn tuy rằng may mắn dựa vào bản thân bơi trở về bờ, lại bởi vậy sốt cao không lùi triền miên giường bệnh hơn một tháng, vài lần suýt nữa mất mạng.
Tên thứ đệ kia, đó là bản thân Chu Tốn đang quỳ gối nơi này.
Có lẽ là trời cao rủ lòng thương, Chu Tốn thế mà kỳ tích tốt lên. Lần này rơi xuống nước tính cả ốm đau cùng trôn dưới đáy lòng còn có mẫu thân lúc y bệnh nặng kia, ôm y khóc lặp đi lặp lại câu nói kia:
'Mẫu thân không cần ngươi có bao nhiêu tiền đồ, mẫu thân chỉ nghĩ muốn ngươi bình an mà lớn lên. Chúng ta, trời sinh nên thấp bọn họ một đầu...... Ngươi muốn trách, liền trách mẫu thân cho ngươi mệnh không tốt đi......'
Y 6 tuổi lau sạch nước mắt mẫu thân, từ đây từ thần đồng một giới nhanh chóng yên lặng xuống, thật cẩn thận mà duy trì danh "Thua kém" đích huynh tài hoa. Tiếu diện hổ Chu Thải là tài tử Giang Châu người người ca ngợi, y sống phía sau bóng dáng đối phương.
Cuối cùng, y cũng hạ quyết tâm. Y không tranh đoạt với Chu Thải, nguyện vọng duy nhất của y, đó là sau khi mình trúng cử, ra ngoài lập phủ, mình cùng mẫu thân dọn ra, từ đây trời cao vân rộng, tiêu dao cuộc đời này.
Chính là trời cao chút nguyện vọng này cũng không để y làm được.
Ngũ vương gia lưu luyến si mê Chu Thải, coi Chu Thải như bạch nguyệt quang. Chu Thải đối với hắn lại như gần như xa. Ngũ vương gia không nở bẻ gãy cánh chim của Chu Thải, mang danh "nam sủng". Chu Thải lại dụ dỗ được thứ đệ lên kinh, đem thứ đệ có dung mạo tương tự hắn hiến cho Vương gia, dỗ hắn vui vẻ.
—— tên thứ đệ đó là Chu Tốn.
Ngũ vương gia lúc đầu đãi y cực kỳ khách khí, cũng chúc y lúc thi hội lấy được thành tích tốt. Chu Tốn đối Chu Thải hoàn toàn không biết gì cả, cũng cảm tạ ân tình hắn thu lưu, y từ trước đến nay là người biết tri ân báo đáp, hạ quyết tâm ngày sau sẽ hồi báo với hắn.
Thẳng đến một ngày trước thi hội, tin tức Chu Thải cùng thiên kim Lễ Bộ thượng thư đính hôn truyền tới vương phủ.
Đêm đó Ngũ vương gia uống đến say mèm. Hắn đẩy cửa phòng ra, đem Chu Tốn đang khêu đèn đọc sách nhận nhầm Chu Thải, muốn làm chuyện bậy bạ. Sau khi giãy giụa kịch liệt, Chu Tốn rơi vào hồ nước, thê thê thảm thảm, ngày thứ hai chỉ có thể chống đỡ thân thể suy yếu đi khảo thí.
Y vì ốm đau té xỉu ở trường thi, thi rớt. Chu Thải lại trong khảo thí được vào một giáp*, lại được hoàng đế chỉ định làm Trạng Nguyên, xuân phong đắc ý vó ngựa tật, một ngày xem tẫn Trường An hoa.
*Tam giáp: gồm Trạng nguyên, Bảng nhãn, Thám hoa
Một người là Trạng Nguyên, một người thi rớt. Rồi sau đó, chuyện Chu Tốn cùng Ngũ vương gia không biết sao bị cho ra ánh sáng. Chu phụ chỉ vào mũi Chu Tốn lên án mạnh mẽ một hồi, muốn đem đứa bất hiếu không học giỏi này trục xuất khỏi gia môn. Mẫu thân vì thay y cầu tình, dập đầu đến chảy máu.
Tân khoa Trạng Nguyên Chu Thải đó ở thời điểm này đứng ra, hắn nói, nếu ván đã đóng thuyền, không bằng đem tiểu đệ đưa cho Vương gia, cũng coi như là thành toàn y.
Lúc sau, Chu Tốn bị đưa vào vương phủ...... Ngũ vương gia thẹn trong lòng, nâng đỡ Chu gia thăng chức vào kinh. Chu Thải vào Hàn Lâm Viện, tiểu thư Lễ Bộ thượng thư gả thấp cho Chu gia, Chu gia trên dưới toàn gia vui mừng, duy độc Chu Tốn......
Y biến thành "Vật" trong "Nhìn vật nhớ người". Ngũ vương gia nhìn mặt y, gọi tên Chu Thải, bắt y trang điểm theo Chu Thải, bắt y làm một người ngồi ngay ngắn ở trong vương phủ, làm con rối có bộ dáng của Chu Thải. Y vài lần muốn chạy trốn, đều bị Ngũ vương gia tóm trở về.
Y khóc nháo vài lần, thắt cổ vài lần. Ông trời cho y vận mệnh tuyệt vọng, rồi lại làm y may mắn mà sống sót. Sau lần thứ năm thắt cổ, y ngồi trên giường, vuốt ve vết bầm trên cổ, nhìn tuyết ngoài cửa sổ, đột nhiên hạ quyết tâm.
Y muốn báo thù.
Y làm bộ nhu thuận, lấy lý do nhớ huynh trưởng để Ngũ vương gia dẫn y đi cung yến trừ tịch. Ở trong mắt Ngũ vương gia, Chu Thải tốt như vậy, như thế nào lại có người không thích hắn đâu? Cho dù là y làm thế thân của Chu Tốn, chuyện nhớ tới huynh trưởng ôn nhu dễ gần của mình, cũng là hết sức bình thường.
Chu Tốn trên cung yến gặp được Chu Thải, hắn đứng bên cạnh hoàng đế, nói cười yến yến. Hoàng đế cũng đối hắn cười, đãi hắn rất là thân hậu. Chu Thải hiện giờ là đại hồng nhân bên người hoàng đế, y lại hai bàn tay trắng, trừ bỏ làm thế thân của hắn không chỗ để đi. Cảnh tượng này càng làm y cảm nhận được sinh hoạt vớ vẩn, cũng làm y càng thêm bình tĩnh.
Ngũ vương gia nâng chén nhìn bọn họ, thần sắc ảm đạm. Y liền nhân cơ hội này đưa ra thỉnh cầu muốn một danh phận đứng đắn.
Ngũ vương gia tất nhiên cho rằng Chu Tốn không xứng. Nhưng Chu Tốn không để bụng, y chỉ nói: "Nếu không ca ca của thiện lương ta sẽ vì ta thương tâm, ngươi không muốn làm hắn thương tâm, đúng không?"
Con đường báo thù của Chu Tốn liền bởi vậy tiến vào một bước. Trên mặt y mang theo cười, trong lòng lại đang nói:
'Nhìn đi a, chỉ cần lấy danh nghĩa Chu Thải làm việc, hết thảy đều có thể dễ dàng như vậy, không phải sao? '
Sau Ngũ vương gia lại dẫn y đi cung yến, ước chừng là cảm thấy y cuối cùng không náo loạn, ngay cả thái độ đối đãi ngày thường của hắn cũng tốt lên.
Để hồi báo phần "hảo ý" này, trên cung yến, trước mặt mọi người, Chu Tốn hành thích hoàng đế.
Hành thích hoàng đế là đại tội tru di cửu tộc, không ai so với Chu Tốn ngâm trong thống khổ rõ ràng hơn.
—— một con kiến càng, lại muốn trèo lên đại thụ?
—— đương nhiên sẽ bị sét đánh tới!
Y muốn lấy tội hành thích vua, mang theo phủ Ngũ vương gia, mang theo Chu gia, mang theo tất cả những người phá hủy vận mệnh cùng tôn nghiêm của y......
Cùng y xuống địa ngục!
Chu Tốn không thành công, nhưng mục đích hành thích hoàng đế đã đạt được.Khi bị kéo ra cung điện, trong miệng y toàn máu, mặt vô biểu tình.
Đây là cả đời vớ vẩn mà buồn cười, nếu nhân sinh y chính một quyển thoại bản, y tất nhiên là pháo hôi mặt mày khả ố thê thảm trong đó. Đáng giá vui sướng chính là, y không hối hận hành vi của bản thân ngọc nát đá tan.
Nhóm Giáng Vệ rất mau liền điều tra ra nguyên do y thật sự hành thích hoàng đế—— cứ việc nguyên do vớ vẩn này làm người không hiểu ra sao. Nào có người nào là vì làm mình bị tru di cửu tộc mà đi giết hoàng đế đâu? Thời buổi này thoại bản cũng không dám viết như vậy.
Theo lý thuyết việc này hẳn là được định như vậy. Nên giết thì giết, nên phạt thì phạt. Nhưng mà không chờ nhóm Giáng Vệ đem hồ sơ vụ án giao lên, hoàng đế mới từ hôn mê thức tỉnh truyền lời tới: Cho người đem thích khách kia mang đến, hắn muốn đích thân thẩm vấn.
Dọc theo đường đi, Chu Tốn bị che tai bịt mắt, lại cũng khó tránh khỏi có chút lời nói bay vào tai hắn. Trước khi y bị áp vào Ngự Thư Phòng, y nghe thấy có tiểu cung nữ trộm nói, sau khi hoàng đế bị vị này hành thích tỉnh lại, trong lời nói ngôn ngữ có chút thay đổi. Bất quá tính tình hoàng đế vốn là cổ quái, thường xuyên làm ra một ít cử chỉ kinh người, cũng không tính là lạ gì.
Hoàng đế từ trước đến nay hỉ nộ vô thường, có khi thậm chí còn có chút bạo ngược. Dừng ở trên tay hắn, kết cục của Chu Tốn có thể nghĩ. Bất quá Chu Tốn đã là người sắp chết, thả y chung quy là đạt thành mục đích kéo Chu Thải xuống, y đối này không có lòng hiếu kỳ gì.
Chu Tốn khi bị áp đi vào, còn nghe thấy thị vệ áp giải hắn đến đây khe khẽ nói nhỏ:
"Người này kết cục, thảm lạc......"
"Hoàng đế lại muốn thiên vị Chu Thải, lần này cũng nên......"
"Chuyện Chu Thải có lẽ còn có biến số, nhưng tội nhân này, hoàng đế sợ là muốn sống sờ sờ lột da hắn!"
Tiếng nói nhỏ bị ngăn lại ngoài cửa, Chu Tốn từ trong hồi ức thu hồi suy nghĩ, y quỳ trên mặt đất nghe thấy tiếng bước chân.
Y không ngẩng đầu, rũ mắt lông mi, thấy một đôi chân ngừng trước mắt y.
Này là hoàng đế.
...... Hoàng đế sẽ tra tấn y như thế nào? Chu Tốn hờ hững nghĩ, y nhìn chằm chằm hoa văn trên sàn nhà, lẳng lặng chờ hắn lên tiếng.
Thanh âm hoàng đế ở vang lên trên đỉnh đầu y.
"Nha, vị này chính là thích khách kia a? Nhìn lớn lên cũng không phải thực tráng sao."
Chu Tốn:?
Trong thanh âm của hoàng đế không có phẫn nộ như trong tưởng tượng của mọi người, lại càng như là...... Tò mò?
"Đừng để hắn cúi đầu, kêu hắn ngẩng đầu lên xem trẫm." Hoàng đế nói.
Chu Tốn ngẩng đầu lên.
Ngồi trên ghế đúng là hoàng đế bị Chu Tốn tập kích. Hắn sau cung yến hôn mê một trận, mấy ngày trước đây mới tỉnh. Nam nhân anh tuấn mặc một thân long bào, đánh giá y.
Thấy y ngẩng đầu lên, hoàng đế tựa hồ kinh ngạc một chút, nhỏ giọng nói thầm một câu cái gì.
Chu Tốn từ nhỏ thính lực viễn siêu thường nhân, nghe được câu này.
"Ây, so với minh tinh điện ảnh còn soái hơn."
Minh tinh? Điện ảnh? Đó là cái gì?
Chu Tốn có chút mê mang.
...... Hoàng đế này, cũng không giống như trong lời đồn.
Một lát sau, hoàng đế thanh thanh giọng nói, một tay vỗ lên bàn: "Lá gan của ngươi lại lớn a, hành thích hoàng đế là tội gì, ngươi hiểu được không? Tội tru di cửu tộc lớn như vậy nói phạm liền phạm? Ngũ vương gia mang ngươi tới cung yến, ngươi như thế nào liền......"
"Ngũ vương gia" ba chữ lại lần nữa làm đau thần kinh Chu Tốn.
Bi kịch cả đời này của y, đều đến từ chính bọn họ.
"Ha hả," y lạnh lùng cười, "Vương hầu khanh tướng chẳng lẽ sinh ra liền cao quý sao!"
Ngự Thư Phòng nhất thời an tĩnh. Hoàng đế bị những lời này của y làm bất ngờ đến chớp chớp mắt.
Trầm mặc duy trì một lát, hoàng đế sắp xếp từ ngữ, hỏi y: "Ngươi vì cái gì ám sát ta...... Trẫm?"
Vì cái gì ám sát hoàng đế?
Chu Tốn hồi tưởng y cả đời này sống ở bóng ma. Y cả đời trầm mặc, cả đời đứng sau người, lại cuối cùng rơi vào kết cục này.
Cho dù không ám sát hoàng đế, y tiếp nhận vận mệnh, y cũng bất quá là ở kéo dài hơi tàn, yên lặng mà tử vong thôi.
"...... Không bùng nổ, liền diệt vong đi*." Y cuối cùng nói.
*Giống với câu thà một phút huy hoàng rồi chợt tắt
Hoàng đế:......
Thời gian Hoàng đế trầm mặc so với vừa nãy càng dài, cùng trầm mặc, còn có Chu Tốn lại lần nữa lâm vào hồi ức.
Hoàng đế lại nói: "Ngươi không có lời khác muốn nói sao? Tỷ như, phân tích cho trẫm một chút con đường của ngươi?"
Hoàng đế lời này hỏi quái quái, Chu Tốn nhìn hắn cao cao tại thượng, không lý do cười khổ.
"Nhân loại buồn vui cũng không tương thông. Cho dù ta đem buồn vui của ta cho Hoàng Thượng xem, Hoàng Thượng cũng chỉ sẽ cảm thấy ta ầm ĩ." Y nói, "Hoàng đế không cần biết quá khứ một tội nhân, chỉ cần làm theo luật pháp."
Hoàng đế:............
Hoàng đế lần thứ hai trầm mặc, hắn một lát sau lại nói: "Ngươi biết kết cục ám sát hoàng đế sao?"
"Dù sao cũng là tru di cửu tộc, có lẽ còn có chuyện khác......" Y cười cười, "Ta từ trước đến nay không sợ bằng ác ý phỏng đoán của người khác."
—— bởi vì nhân sinh của y trải qua, đều là ác ý.
Y ở trong lòng nhẹ nhàng cười.
Hoàng đế lại lần nữa trầm mặc.
"Là ai dạy ngươi tới ám sát trẫm?" Hoàng đế hỏi y, "Ngươi như thế nào sẽ nghĩ đến......"
Chu Tốn cười khổ: "Có lẽ là khi xem chuyện Kinh Kha và Tần Vương...... Suy nghĩ đến đi."
Hoàng đế:......
"Ngươi, ngươi có nghĩ tới kết cục ám sát không? Người chết như đèn diệt......"
"Ta từng nghe nói qua một câu, sửa lại, đặt ở nơi này cũng rất tốt." Chu Tốn nói. "Mọi việc sinh không mang đến, tử không mang đi, người đã chết, bất quá vẫy vẫy ống tay áo, không mang theo một đám mây."
Hoàng đế lần này trầm mặc, giằng co thật lâu, thật lâu, thật lâu.
"Các ngươi lui ra đi." Hắn đột nhiên nói với Giáng Vệ phải trái.
"Hoàng Thượng!"
Giáng Vệ đại kinh thất sắc. Hoàng đế như bực bội mà gãi gãi đầu, lại phủ quyết đề nghị này của mình. Cuối cùng, hắn đi đến trước mặt Chu Tốn, dán đến bên tai y, nhỏ giọng nói: "Kỳ biến ngẫu bất biến?"
Chu Tốn:?
Chu Tốn không thể hiểu được mà nhìn hắn.
"Đừng diễn, huynh đệ." Hoàng đế sờ sờ cái mũi của mình, phi thường nhỏ giọng nói, "Ngươi cũng là xuyên tới đi? Hai ta đây là, đồng hương?"
Danh Sách Chương: