Mục lục
Người hầu! anh yêu em
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hoàng Hy Vy vừa bước vào ký túc xá thì những người bạn cùng phòng của cô hướng mắt nhìn, ánh mắt rất kì lạ, một cô gái đeo kính cận, thân hình tròn trĩnh tiến đến kéo cô ngồi xuống ghế:

"Cậu chính là Hoàng Hy Vy người nhận được học bổng toàn phần của trường?"

Hoàng Hy Vy gật gật đầu, đôi mắt ngơ ngác, chẳng lẽ lại muốn gây chuyện với mình nữa sao? Trong đầu của cô hiện tại chỉ nghĩ được như thế thôi.

"Xin chào! Mình tên Bảo Lan do lúc nãy mình có chút việc nên vẫn chưa gặp cậu, cậu đừng nghĩ mình giống như những người kia mình không có muốn kiếm chuyện gì đâu chỉ là muốn làm bạn với cậu thôi." Bảo Lan tươi cười, thân thiện giới thiệu bản thân mình với cô.



Hoàng Hy Vy nâng mày ngạc nhiên, sao Bảo Lan có thể biết cô đang suy nghĩ cái gì chứ? Cô ấy có thể đọc tâm trí của người khác sao? Một cô bạn khác là Tiểu Vũ thấy mặt cô ngơ ngác, kinh ngạc như thế thì khẽ cười lên tiếng nói cho cô biết:




"Cậu đừng quá ngạc nhiên, Bảo Lan học bên ngành tâm lý học nên sau này chúng ta có chuyện gì cũng không qua mắt được cậu ấy đâu, cậu ấy siêu lắm."

Bảo Lan cảm thấy được các cô tâng bốc quá trớn liền lắc đầu, vẫy vẫy tay, khiêm tốn nói:

"Mình không có siêu như cậu nói đâu, chỉ là Hy Vy quá đơn thuần như một tờ giấy trắng vậy nên rất dễ nhìn ra."



Hoàng Hy Vy khẽ gật gù, cười cười, gãi đầu, Tiểu Vũ cầm điện thoại xem tin tức, bỗng nhiên vội vàng đi xuống giường vừa gấp gáp lấy áo khoác vừa nói với hai người các cô:

"Này! Chúng ta hãy mau đến sân bóng rổ đi, anh Thiên Trình đang chơi bóng rổ ở đó đấy, cơ hội ngàn năm có một không thể bỏ lỡ."

Bảo Lan vừa nghe xong liền đứng bật dậy, bước nhanh đến giường lấy điện thoại rồi kéo Hoàng Hy Vy chạy đến đó. Đến sân bóng rổ, Hoàng Hy Vy ngồi xuống ghế, mày hơi nhíu lại hỏi Tiểu Vũ và Bảo Lan:

"Hai cậu có cần làm quá như vậy không? Chỉ là chơi bóng rổ thôi mà, cái gì mà cơ hội ngàn năm có một?"



Tiểu Vũ ánh mắt nhìn Tạ Thiên Trình chơi bóng không dứt ra được, miệng cứ mở ra trả lời Hoàng Hy Vy:

"Cậu mới đến nên không biết, anh Thiên Trình là mỹ nam của trường chúng ta, anh ấy rất hiếm khi chơi bóng rổ, mà cậu hãy nhìn xem dáng vẻ anh ấy chơi bóng rổ đẹp biết bao không đến ngắm chẳng phải là rất phí sao?"




Hoàng Hy Vy bĩu môi, quan sát Tạ Thiên Trình rồi quay sang nhìn Bảo Lan và Tiểu Vũ, mắt của hai người họ đã sắp rớt ra ngoài luôn rồi, cô cảm thấy có gì đâu mà đẹp với chả không đẹp, cô ngắm Tạ Thiên Trình chơi bóng rổ suốt mấy năm trời nhìn đến chán luôn rồi.



Trong lúc nghỉ mệt, Lý Tiêu nhìn thấy Hoàng Hy Vy đang ngồi ở khán đài liền khẽ nói với Tạ Thiên Trình:

"Thiên Trình! Một lát nữa cậu hãy cố gắng thể hiện cho tốt hơn nữa, có người đang quan sát cậu đấy."

Tạ Thiên Trình chau mày, không hiểu ý của Lý Tiêu, anh di chuyển tầm mắt lên phía khán đài, thấy Hoàng Hy Vy đang ngồi đấy, khóe môi anh khẽ cau lên, vào hiệp đấu anh thể hiện tốt hơn khiến cho những sinh viên nữ ở đấy la hét, phát cuồng.



Hoàng Hy Vy thật không hiểu nổi bọn họ, cô cảm thấy không có gì thú vị, rất chán bèn đứng dậy đi muốn cái gì đó ăn, rất nhanh Tạ Thiên Trình đã chơi bóng xong, nhìn lên phía khán đài đã không còn thấy Hoàng Hy Vy, ánh mắt của anh tràn đầy thất vọng, những sinh viên nữ ở đấy chạy xuống như đàn kiến thấy đường vậy.

Hoàng Hy Vy vừa đi vào vừa ăn kem, Tạ Thiên Trình thấy cô đi vào liền đẩy đám sinh viên nữ ấy ra đi thẳng về phía của Hoàng Hy Vy, ngang nhiên cướp cây kem trên tay của cô, ăn một cách ngon lành khiến cho mọi người ở đó một phen ngạc nhiên, đứng hình.



Hoàng Hy Vy lúc này không để ý đến những ánh mắt xung quanh cô chỉ biết là cây kem yêu dấu của mình đã bị cướp mất, cô phồng má bước nhanh đến từ phía sau kéo cổ áo của Tạ Thiên Trình, giật ngược anh lại:

"Tạ Thiên Trình! Anh dám cướp kem của em sao? Dù sao bây giờ anh cũng đã ăn rồi vậy thì anh hãy đền tiền cho em đi."

Tạ Thiên Trình mỉm cười, nhéo má của Hoàng Hy Vy:"Sao em keo kiệt quá vậy? Chỉ là một cây kem thôi mà có cần phải như vậy không? Xem như cây kem này là lời cảm ơn của em đi, chuyện anh giúp em lúc sáng đấy."



Hoàng Hy Vy bĩu môi, thiếu nợ thì phải trả thôi, cô gật đầu nói:"Được thôi, mà em nói cho anh biết sau này anh mà dám cướp đồ ăn của em nữa là em không tha cho anh đâu đấy."

Tạ Thiên Trình gật đầu, miệng thì vẫn ăn kem ngon lành, bề ngoài anh gật đầu hứa với cô nhưng bên trong chắc chắn rằng sẽ có lần sau.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK