Truyện chỉ đăng tại ???????????????????????????? @tieucamap210.
__________
Thiên Tử Dật chậm rãi đứng dậy, hắn cầm trên tay thanh kiếm lúc này không có hắc hoả từ từ tiến lại gần Bạch Thủy Lang mẹ đang thoi thóp.
Bạch Thủy Lang mẹ nhìn Thiên Tử Dật từng bước từng bước tiến lại gần mình, trong lòng nó dâng lên một cảm giác sợ hãi và tuyệt vọng. Nó liếc mắt nhìn về phía con của mình nhưng nơi đó lại cháy rụi, ngọn lửa đen vẫn đang từ từ lan ra xung quanh, bóng dáng Bạch Thủy Lang con lại không thấy đâu.
Đúng lúc này một bóng dáng nhỏ đột nhiên xuất hiện chắn trước mặt Thiên Tử Dật và Bạch Thủy Lang mẹ, Bạch Thủy Lang con xù bộ lông trắng tuyết có vài vệt đỏ của mình, đôi mắt đỏ hướng về phía Thiên Tử Dật, nó gầm gừ với hắn.
Thiên Tử Dật dừng bước chân, đôi mắt vàng kim sâu thẳm nhìn Bạch Thủy Lang con, hắn vung kiếm, Bạch Thủy Lang con liền bị đánh bay đi đập vào một gốc thân cây.
'Rống' Bạch Thủy Lang mẹ gào một tiếng, nó bất lực căm tức nhìn Thiên Tử Dật. Thiên Tử Dật thản nhiên bỏ qua đôi mắt của nó, hắn tiếng lại gần Bạch Thủy Lang mẹ, đứng đối diện với đôi mắt đỏ máu của nó, giọng hắn lạnh băng không cho nó cơ hội từ chối: "Ký khế ước, tao sẽ tha cho con mày."
Cặp mắt máu mở to, hiển nhiên nó không nghĩ Thiên Tử Dật sẽ nói như vậy. Nhưng bản năng của yêu thú không cho nó khuất phục trước nhân loại, nó gầm gừ vài tiếng, đột nhiên há mồm táp về phía Thiên Tử Dật.
Châu Thanh nhìn một màn này sợ hết hồn, Thiên Tử Dật đứng rất gần miệng của Bạch Thủy Lang mẹ, cậu tưởng rằng Thiên Tử Dật sẽ bị táp trúng, ai ngờ lại thấy Bạch Thủy Lang mẹ đau đớn vùng vẫy, cả mặt đất liền rung chuyển.
Thiên Tử Dật có chuẩn bị sẵn dễ dàng né đi, bàn tay hắn bọc trong hoả ma pháp đấm thẳng vào mũi Bạch Thủy Lang mẹ. Lần này hắn chỉ dùng hoả ma pháp nên cũng không gây sát thương lớn như hắc hoả, rất nhanh, hoả ma pháp liền bị dập tắt.
Thiên Tử Dật cầm kiếm đi về phía Bạch Thủy Lang con đang nằm, Bạch Thủy Lang con trước đó đã bị thương khi giao đấu với Thiên Sinh Đông và Thiên Sinh Tây, lúc nãy lại trúng một vung kiếm của Thiên Tử Dật liền bất động tại chỗ.
Ngay lúc bước chân Thiên Tử Dật cách Bạch Thủy Lang con 2 mét, Bạch Thủy Lang mẹ bỗng nhiên gào lên một tiếng đau đớn, Thiên Tử Dật quay đầu nhìn lại chỉ thấy đôi mắt đỏ máu của nó tràn đầy tuyệt vọng và van xin. Cuối cùng bản năng làm mẹ cũng chiến thắng, nó cúi đầu trước một nhân loại.
"Tiểu Đông, Tiểu Tây, lại đây!" Thiên Tử Dật gọi hai nhóc lại.
Thiên Sinh Đông và Thiên Sinh Tây rất nhanh đi tới, Thiên Tử Dật nhìn thấy Châu Thanh qua màn ảnh, hắn hơi bất ngờ, đôi mắt lạnh nhạt lại trở nên ôn nhu mấy phần.
"Hai đứa ai muốn khế ước với con Bạch Thủy Lang này?" Thiên Tử Dật hỏi hai nhóc.
Hai nhóc và Châu Thanh kinh ngạc. Bởi vì ở xa nên không có nghe cuộc đối thoại của Thiên Tử Dật và Bạch Thủy Lang, lúc này nghe hắn nói như cảm thấy niềm vui bất ngờ.
Đây là một con Bạch Thủy Lang cấp 5 biến dị đó, chờ thêm vài năm nữa Bạch Thủy Lang lên đến cấp 8, lại vì biến dị sức chiến đấu khẳng định sẽ là cấp 9, thế nhưng hai bọn nhóc có thể sở hữu một yêu thú hùng mạnh như vậy?
"Cha không cần sao?" Thiên Sinh Tây khó hiểu hỏi. Yêu thú hùng mạnh như vậy, cha lẽ ra nên là người khế ước mới đúng.
"Ta không cần." Thiên Tử Dật lắc đầu, hắn đã có một con thú khế ước rồi.
"Vậy để Tây Tây khế ước đi." Thiên Tử Dật vừa dứt lời, Thiên Sinh Đông liền nói.
Thiên Sinh Tây kinh ngạc nhiên nhìn Thiên Sinh Đông, nhóc còn định nói là cho Thiên Sinh Đông mà.
Thiên Sinh Đông cười nói với Thiên Sinh Tây: "Con Bạch Thủy Lang này có phong hệ, rất thích hợp cho em."
Thiên Sinh Đông là pháp sư ba hệ, đều là ba hệ thiên về tấn công và tốc độ, Thiên Sinh Tây chỉ có 2 hệ, trong đó một hệ là quang ma pháp, sát thương không cao, chuyên chữa trị. Con Bạch Thủy Lang này có hệ băng biến dị và hệ phong, có thể bù thêm sát thương và tốc độ cho Thiên Sinh Tây, quả thực hợp với Thiên Sinh Tây hơn nhóc.
Thiên Tử Dật hài lòng gật đầu nói: "Vậy Tiểu Tây khế ước đi."
Hắn cũng có suy nghĩ giống Thiên Sinh Đông để Thiên Sinh Tây khế ước, nhưng hắn không muốn tự mình nói ra mà để cho hai nhóc quyết định. Hắn lo lắng nếu mình nói ra, Thiên Sinh Đông sẽ nghĩ hắn thiên vị Thiên Sinh Tây.
Thấy cha và anh trai đều đã quyết định như vậy, Thiên Sinh Tây đành phải khế ước với Bạch Thủy Lang mẹ.
Nhóc cũng biết Bạch Thủy Lang này hợp với mình, nhóc chỉ có một ma pháp tấn công, nhưng lại không có tốc độ, nếu kết hợp với Bạch Thủy Lang thì chính là vừa khéo. Chỉ là từ nhỏ nhóc và Thiên Sinh Đông thân thiết với nhau, cái gì tốt nhóc cũng muốn nhường cho Thiên Sinh Đông.
Ký khế ước cũng rất dễ dàng, Bạch Thủy Lang mẹ không hề phản khán.
Sau khi ký khế ước xong, vì không có túi yêu thú nên chỉ có thể để Bạch Thủy Lang thu nhỏ lại ngồi trên vai Thiên Sinh Tây. Trước đó thì nhóc có dùng nước thuốc và quang ma pháp để trị liệu cho Bạch Thủy Lang, lúc này Bạch Thủy Lang đã tốt hơn rất nhiều, nhưng vẫn còn rất yếu. Nhảy lên vai nhóc rồi nằm yên trên đó luôn.
Lúc ba người chuẩn bị xong chuẩn bị rời đi, phía sau Thiên Sinh Tây đột nhiên có một tiếng kêu rất nhỏ, quay qua mới thấy là Bạch Thủy Lang con. Nó đang dùng đôi mắt đỏ máu u buồn nhìn mẹ nó đang ở trên vai Thiên Sinh Tây, lúc này nó cũng chẳng muốn tấn công gì nữa, nó chỉ không muốn rời xa mẹ của mình.
Bạch Thủy Lang mẹ cũng ngẩng đầu lên nhìn nó, kêu vài tiếng, sau đó Bạch Thủy Lang con cũng đáp lại vài tiếng, dường như là tụi nó đang nói chuyện với nhau.
Thiên Sinh Tây cảm thấy rất tội nghiệp Bạch Thủy Lang con, nhóc do dự một hồi mới ngẩng đầu nói với Thiên Tử Dật: "Chúng ta đem nó đi theo luôn được không?"
Thiên Tử Dật cúi đầu nhìn Thiên Sinh Tây, Thiên Sinh Tây rụt cổ lại nhỏ giọng nói: "Không được ạ?"
"Tuỳ con." Nói xong hắn cầm lấy quang não trên tay Thiên Sinh Đông rời đi.
Thiên Sinh Tây vui vẻ cười, nhóc đưa tay xoa đầu Bạch Thủy Lang con. Bạch Thủy Lang con lớn hơn nhóc nhiều lắm, thân hình to cao, có thể chở được hai đứa trẻ.
Bạch Thủy Lang con cũng không phản kháng, ngược lại còn dùng lưỡi liếm tay Thiên Sinh Tây làm nhóc cười khanh khách. Cái đuôi của nó cũng nhẹ nhàng vẫy theo tiếng cười của nhóc.
Thiên Sinh Tây dùng quang ma pháp trị thương cho nó, lại cho nó uống chút nước thuốc, Bạch Thủy Lang con liền trở nên khoẻ lại.
"Đi thôi." Thiên Sinh Tây vuốt bộ lông tuyết mịn của Bạch Thủy Lang con, nhóc nói với nó.
Bạch Thủy Lang mẹ rất cảm kích, tuy rằng nó không muốn phục tùng nhân loại, nhưng đã ký khế ước thì nó phải trung thành với chủ nhân. Dù Thiên Sinh Tây có làm gì nó cũng không thể phản khán, cho dù là giết con nó.
Ban nãy Bạch Thủy Lang con nói với nó không muốn rời xa nó, Bạch Thủy Lang mẹ tuy đau lòng nhưng lo lắng Bạch Thủy Lang con chọc giận Thiên Tử Dật, sau đó rút lời mà giết Bạch Thủy Lang con. Nó cũng muốn được ở gần con mình, nhưng nếu như vậy cả hai sẽ cũng chết, nó tuy không cam lòng nhưng cũng đành phải ký khế ước đổi lại con đường sống cho con mình. Từ nay sợ là sẽ không thể gặp nhau, ai ngờ tiểu chủ nhân của nó lại yêu cầu tên nhân loại kia đem con nó theo.
Bạch Thủy Lang dùng cái lưỡi của mình liếm mặt Thiên Sinh Tây bày tỏ sự cảm kích, có lẽ đi theo những người này cũng không tệ như nó nghĩ.
Thiên Sinh Tây bị nhột cười ha ha, nhóc buồn cười nói: "Tao đặt tên cho tụi mày nha."
Bạch Thủy Lang con sau khi được chữa khỏi khoẻ mạnh đứng dậy, cái đuôi trắng lắc qua lắc lại, dùng cái đầu lông cọ vào lòng bàn tay Thiên Sinh Tây như một chú cún con.
"Mày là Tiểu Lang nhé, còn mẹ mày sẽ là Lang Mẫu." Thiên Sinh Tây suy nghĩ một chút rồi nói.
Tiểu Lang rống một tiếng đầy vui vẻ.
Châu Thanh nhìn cảnh này có chút dỡ khóc dỡ cười. Cũng không biết có phải Thiên Tử Dật cố tình hay không mà thu phục được một con yêu thú biến dị, lại được tặng kèm thêm một con yêu thú cấp 3.
Bạch Thủy Lang dù sao cũng thuộc dạng chó, nếu nuôi nấng từ nhỏ, sau này Tiểu Lang dù không có khế ước cũng sẽ tuân lời Thiên Sinh Tây, như vậy đối với Thiên Sinh Tây là rất lời.
Tiểu Lang không phải rời xa mẹ, lúc này nó rất vui. Nó cúi thấp người xuống để Thiên Sinh Tây và Thiên Sinh Đông leo lên lưng nó ngồi. Hai nhóc cũng rất vui vẻ mà ngồi lên, dù sao cũng là trẻ con, ham vui.
"Nhìn gì mà vui đến vậy?" Châu Thanh đang mải mê nhìn hình ảnh hai tiểu bảob bối chơi đùa cùng Tiểu Lang phía sau màn hình, đột nhiên Thiên Tử Dật lên tiếng, cũng che đi hình ảnh hai tiểu bảo bối, lúc này mặt hắn chiếm trọn vẹn màn hình.
Thiên Tử Dật đã được chữa trị hết thẩy, nhờ nước thuốc và quang ma pháp nên tốc độ hồi phục rất nhanh, chỉ là vết máu trên trán tuy rằng đã được lau đi nhưng vẫn còn lưu vết đỏ.
Châu Thanh khịt mũi nói: "Nhìn con không được hả?"
Thiên Tử Dật bị hành động của cậu chọc cười, hắn cười khẽ một tiếng. Tiếng cười trầm thấp êm tai truyền vào tai cậu, cậu ngơ ngác nhìn khoé môi hơi nhếch của Thiên Tử Dật, đột nhiên nghĩ đến Thiên Tử Dật trêu chọc muốn hôn cậu ở hội chợ đêm, khuôn mặt cậu liền đỏ ửng.
Thiên Tử Dật nhìn cậu vợ nhỏ của mình không biết lại đang mơ mộng cái gì mà cả mặt đỏ lên, cặp mắt trong veo cứ nhìn môi hắn. Hắn nhếch môi gọi cậu: "Tiểu Thanh Thanh."
"Hả?" Châu Thanh giật mình hoàn hồn trở lại, thấy Thiên Tử Dật đang sâu xa nhìn mình.
"Tôi nhớ em!"
"!!!"
Châu Thanh ngẩn người, vừa nghe Thiên Tử Dật nói xong trái tim cậu đập kịch liệt như muốn nhảy ra ngoài, trong lòng lại cảm thấy vui vẻ, ấm áp hạnh phúc dâng trào. Không biết vì sao khi nghe Thiên Tử Dật nói vậy, cậu đột nhiên muốn gặp Thiên Tử Dật lập tức, gặp người thật chứ không phải qua màn hình thế này.
Cảm giác này quá mãnh liệt khiến cậu nhịn không được mà thốt lên: "Tôi muốn gặp anh."
Châu Thanh nói xong mới phản ứng lại, cậu ngượng ngùng đỏ mặt cúi thấp đầu xuống không dám nhìn Thiên Tử Dật, nhưng lại nguỵ biện gì cho lời nói của mình. Bởi vì cậu thật sự muốn gặp hắn.
Thiên Tử Dật cũng kinh ngạc, hắn không nghĩ Châu Thanh sẽ trả lời như vậy. Vốn là hắn muốn trêu cậu một chút, hắn biết cậu vợ nhỏ này rất hay ngượng ngùng mỗi khi hắn trêu chọc cậu. Hắn rất thích vẻ mặt đỏ ửng của cậu mỗi khi bị hắn trêu, bởi vì lúc đó cậu rất đáng yêu.
Thiên Tử Dật trong lòng vui vẻ. Tuy nói là trêu cậu nhưng quả thật hắn nhớ cậu, mỗi ngày đều muốn nhìn thấy cậu, chỉ là hắn phải làm nhiệm vụ đồng thời huấn luyện hai con, hắn cũng sợ phiền cậu luyện đan vì vậy vẫn không gọi cho cậu.
"Tiểu Thanh Thanh." Thiên Tử Dật đột nhiên gọi Châu Thanh lần nữa.
Châu Thanh ngẩng đầu nhìn hắn, nhưng vì ngại nên không dám nhìn thẳng mặt hắn mà nhìn yết hầu ngay cổ hắn. Chỉ thấy yết hầu của hắn lên xuống, sau đó là giọng nói ôn nhu trầm thấp của Thiên Tử Dật.
"Nhớ tôi không?"
Châu Thanh là thiên tài trong luyện đan, nhưng trong chuyện tình cảm thì cậu khá ngu ngơ, Thiên Tử Dật biết điều đó, hắn nhớ cậu, cậu nói muốn gặp hắn, hắn lại càng muốn biết cậu có nhớ hắn không. Nhưng nếu để Châu Thanh nói ra khẳng định là không bao giờ, vì thế hắn liền hỏi trực tiếp cậu.
Cậu có nhớ Thiên Tử Dật không?
Đương nhiên là có.
Cậu nhớ hắn, cậu muốn gặp hắn.
Châu Thanh đã tới thế giới này nửa năm rồi, nửa năm qua mỗi ngày đều có Thiên Tử Dật bên cạnh bầu bạn cùng cậu, cậu cũng dần quen với sự hiện diện của hắn.
Ở một thế giới xa lạ này, cho dù có ký ức của nguyên chủ cũng chỉ giúp Châu Thanh hiểu biết hơn về thế giới mình đang sống, cũng chỉ giúp cậu biết cách sử dụng một số đồ vật công nghệ cao mà không bị bỡ ngỡ.
Cậu biết thế giới này có luyện đan, cậu rất vui, cậu có thể tiếp tục luyện đan.
Nhưng cậu biết luyện đan, nguyên chủ lại không biết. Tuy cậu nói với Thiên Tử Dật là mình nhận được truyền thừa của cao nhân, nhưng chính bản thân cậu nói ra còn không tin nói chi là Thiên Tử Dật.
Cậu biết Thiên Tử Dật là người thông minh, trong lòng hắn hẳn là đang nghi ngờ cậu, nhưng hắn lại không nói một câu mà vẫn giúp đỡ cậu.
Cậu lộ sơ hở rất nhiều, Thiên Tử Dật chắc chắn đã nhìn ra, cậu không biết vì sao Thiên Tử Dật lại không hỏi một câu mà thuận theo cậu cho qua chuyện. Nhưng cậu rất cảm kích hắn, bởi vì cậu vẫn chưa sẵn sàng nói cho hắn biết cậu vốn không phải là người thế giới này.
Không phải cậu không tin Thiên Tử Dật, mà là cậu sợ, cậu sợ khi mình nói ra Thiên Tử Dật sẽ chán ghét cậu, hai tiểu bảo bối cũng sẽ không tiếp tục gọi cậu là ba ba, bởi cậu chỉ là một người xa lạ trọng sinh vào thân xác ba ba của bọn nhóc, vào thân xác cậu vợ của Thiên Tử Dật.
Cậu muốn Thiên Tử Dật và hai tiểu bảo bối chấp nhận con người của cậu, chấp nhận một người từ thế giới xa lạ, chứ không phải chấp nhận cậu trên cơ sở là nguyên chủ.
Châu Thanh suy nghĩ một hồi mới kiên định gật đầu: "Tôi nhớ anh, tôi muốn gặp anh!"
Thiên Tử Dật sửng sốt, hắn nhìn đôi mắt trong veo của cậu, nhìn thấy sự chân thành trong đấy, trong lòng hắn như được tưới một dòng nước ấm áp.
Đúng lúc này dưới góc màn hình xuất hiện 3 chùm lông lần lượt trắng, đen và vàng. Hai khuôn mặt trẻ con như đúc Thiên Tử Dật cười vui vẻ với Châu Thanh, Thiên Sinh Tây nhanh miệng nói: "Tụi con cũng nhớ ba ba, ba ba có nhớ tụi con không ạ?"
Châu Thanh nhìn 2 cặp mắt long lanh mong chờ nhìn cậu, đột nhiên cậu bật cười: "Nhớ chứ, ba nhớ hai tiểu bảo bối quá trời luôn!"
Hai nhóc nghe câu trả lời của Châu Thanh mà cười khanh khách, Thiên Sinh Tây còn tinh nghịch hôn gió qua màn hình với cậu.
Tiếng cười vui vẻ hạnh phúc lan tràn khắp cả căn phòng nhỏ của Châu Thanh.
Danh Sách Chương: