Truyện chỉ đăng tại ???????????????????????????? @tieucamap210.
_________
Trên đường trở về, Châu Thanh cứ len lén nhìn Thiên Tử Dật, Thiên Tử Dật nhìn không nổi nữa, hắn hỏi Châu Thanh: "Nhìn đủ chưa?"
Bị Thiên Tử Dật phát hiện, Châu Thanh hơi đỏ mặt, cậu nghĩ, quyết định nói ra thắc mắc của mình: "Anh không quen cậu ta thật hả?"
"Ai?"
"Ca nhi đứng bên cạnh Korly ấy." Châu Thanh bĩu môi. Tống Thanh Thời nhìn Thiên Tử Dật rõ ràng như vậy, cậu mới không tin Thiên Tử Dật không phát hiện ra.
Thiên Tử Dật đột nhiên dừng bước chân, Châu Thanh thấy vậy cũng ngừng theo, Thiên Tử Dật xoay người Châu Thanh lại để cậu đối diện với mình, hắn nhẹ nâng cằm cậu lên, nói: "Tiểu Thanh Thanh, anh đã nói anh chỉ có mình em." Nói xong cúi xuống chụt một cái lên môi Châu Thanh.
Châu Thanh hết hồn, cậu nhìn xung quanh thấy có mấy người đang nhìn bọn họ. Hai má Châu Thanh ửng đỏ, cậu trừng mắt với Thiên Tử Dật, đánh rớt tay của hắn nói: "Biết rồi!" Sau đó đẩy nhanh bước chân về ký túc xá.
Thiên Tử Dật nhìn bộ dạng gấp gáp của Châu Thanh, hắn khẽ cười, đẩy nhanh cước bộ theo cậu.
Thiên Tử Dật phát hiện, hắn bị nghiện, bị nghiện chọc Châu Thanh.
Chỉ là Châu Thanh không nghĩ tới, buổi tối Thiên Tử Dật dùng lý do chứng minh lời mình nói mà đè cậu ra lăn qua lăn lại một đêm.
...
Ở bên kia, Phượng Cương Vũ tức giận nói với Tịnh Nhã: "Sao em không nói có một kẻ cấp 5 bên cạnh nó!"
Tịnh Nhã bị giọng nói lớn tiếng của Phượng Cương Vũ dọa sợ, cô ta oan ức nói: "Em không biết, một tháng trước hắn chỉ mới cấp 3."
Phượng Cương Vũ mở to mắt: "Lời này là thật?"
Tịnh Nhã gật đầu. Cô ta quả thực không hiểu được, một tháng qua Thiên Tử Dật biến mất, lúc quay trở lại đã là cấp 5. Tăng 2 cấp trong một tháng, làm sao có thể?
Phượng Cương Vũ lạnh lùng nheo mắt, trong đầu âm thầm tính toán.
Korly ở phía sau đột nhiên nói: "Không riêng gì hắn, Châu Thanh cũng đã cấp 4."
Tịnh Nhã và Tống Thanh Thời kinh ngạc. Tịnh Nhã bởi vì luôn cho rằng mình luôn trên Châu Thanh nên lúc gặp Châu Thanh cũng không có nhìn cấp bậc của cậu. Tống Thanh Thời thì mãi mê nhìn Thiên Tử Dật, Châu Thanh nào có vào mắt cậu ta.
"Chắc chắn bọn họ dùng đan thúc đẩy." Tịnh Nhã chắc chắn nói.
Tống Thanh Thời nhíu mày không cho là đúng, Thiên Tử Dật thì cậu ta không nói, Châu Thanh thì có thể, nhưng cậu ta cũng chỉ suy nghĩ mà thôi, không có nói ra.
Kiếp này so với kiếp trước hoàn toàn không giống nhau. Thời điểm Tống Thanh Thời gặp Thiên Tử Dật ở kiếp trước là năm năm sau, lúc đấy trong lúc làm nhiệm vụ cậu ta tình cờ gặp được Thiên Tử Dật bị thương nặng nên ra tay cứu giúp.
Có điều này Tống Thanh Thời vẫn chưa nói với ai, đó là quang ma pháp của cậu thật ra là loại biến dị. Lúc đấy Thiên Tử Dật bị thương hấp hối, gần như là một giây sau có thể chết, hắn khi đó ma pháp không có, khuôn mặt lại bị hủy hoại, cả người đầy máu nhìn rất ghê người.
Lần đó cậu ta đi làm nhiệm vụ, sơ sảy lại rớt vào một cái hang động sâu, tình cờ lại rơi vào một cái hồ đen không đấy, uống một ngụm nước hồ, ma pháp của cậu ta liền biến dị. Mục đích ban đầu của Tống Thanh Thời khi cứu Thiên Tử Dật chính là muốn dùng hắn làm vật thí nghiệm cho ma pháp biến dị của mình.
Lại không ngờ Tống Thanh Thời chữa thương cho Thiên Tử Dật từ hấp hối thành khỏe mạnh, khuôn mặt hủy hoại cũng được khôi phục, đặc biệt là ma pháp của Thiên Tử Dật cũng quay trở lại.
Lúc sau thân phận của Thiên Tử Dật bại lộ, có người muốn hại hắn nên đã ép gả Tống Thanh Thời cho hắn.
Kiếp trước Tống Thanh Thời là người ham muốn tự do, đối với thân phận của Thiên Tử Dật, làm người bạn đời của hắn chính là sự giam cầm với cậu ta, huống hồ bên cạnh Thiên Tử Dật lúc đó có hai tên nhóc lúc nào cũng dùng sắc mặt lạnh lẽo nhìn cậu ta.
Tống Thanh Thời muốn chạy trốn, vì vậy cậu ta hợp tác với kẻ địch, hãm hại Thiên Tử Dật, nhân cơ hội mà trốn đi. Lại không nghĩ tới kẻ địch không tha cho cậu ta, bọn chúng ham muốn năng lực biến dị của cậu ta. Cuối cùng Thiên Tử Dật người mà cậu ta căm ghét lại hi sinh bản thân mà cứu cậu ta.
Tống Thanh Thời siết chặt tay, cậu ta và Thiên Tử Dật tới với nhau chỉ là một âm mưu của người khác. Thiên Tử Dật có lẽ vì trả ơn cậu ta nên mới chịu cưới cậu ta, đặt cậu ta bên người âm thầm mà bảo vệ.
Thế nhưng Tống Thanh Thời lại không biết, ngược lại còn tự mình giao cho kẻ địch, kết quả bản thân không thể chạy trốn, mà Thiên Tử Dật còn mất mạng.
Trọng sinh lại một lần, Tống Thanh Thời quyết tâm bù đắp lại cho Thiên Tử Dật.
...
"Này, hồi nãy tao thấy Bernard Smith đó!" Một học viên nói với bạn mình.
"Đối tượng mới là ai?" Người bạn cũng không ngạc nhiên hỏi.
"Không biết. Lần này khá bình thường, không có ấn tượng." Học viên lắc đầu.
"Hắn đổi gu rồi?" Lần này cậu bạn thật sự ngạc nhiên.
"Hẳn là vậy. Dù sao người có nhan sắc trong học viện này hắn gần như xơi hết rồi."
"Xui cho cậu ta lọt vào mắt xanh của tên dâm đãng đó."
Bernard Smith, đúng như cái tên, là người của tứ đại gia tộc, hơn nữa còn là một ca nhi.
Tuy nhiên hắn là ca nhi độc nhất vô nhị ở cái học viện này, bởi hắn là một tên háo sắc đồi bại. Ỷ vào thân phận của mình mà bắt buộc những người có nhan sắc khác phải phục vụ tình dục cho hắn.
Cũng chính vì thế mà hễ ai có chút nhan sắc mà không có chống lưng gặp hắn đều sợ mất mật.
Mà cái kẻ Bernard Smith đấy lúc này đang sầu thúi ruột.
Bernard Smith, cái kẻ mà mọi người căm ghét kia đã chết, mà Bernard Smith bây giờ chỉ là thân xác mà thôi, còn linh hồn bên trong lại là của một người tới từ thế kỷ 21.
Chỉ mới đây thôi, hắn bởi vì cứu một động vật nhỏ mà phải bỏ mạng. Kết quả lần nữa mở mắt ra hắn đã ở đây, xuyên tới cái thế giới tương lai này.
Có điều hắn thật sự may mắn khi được sống lại, ở một cái thế giới mà kết hôn đồng giới là điều thật bình thường. Khi biết được điều này, hắn rất vui sướng.
Chỉ là vui chưa bao nhiêu, hắn phát hiện ra thế giới này có một loại nam nhân có thể sinh con, mà đau khổ hơn chính là thân xác hắn xuyên qua lại là loại nam nhân đó.
Hắn rất sốc. Hắn là một tên gay, còn là gay ở trên, làm sao có thể đi sinh con cho người khác? Hắn làm sao có thể cam tâm được.
May mắn chính là, gen của tộc Smith khá kỳ lạ, có chiều cao hơn người bình thường. Hắn dù là ca nhi nhưng so với ca nhi bình thường thì cao hơn nhiều lắm, cũng ngang ngửa một nam nhân bình thường rồi.
Là một tên công, hắn đương nhiên sẽ không chấp nhận mình có một thân thể thấp yếu được.
Còn về quá khứ đen tối của nguyên chủ, hắn tự động giả mù.
Bernard ở thế giới này 1 tháng, cũng dần quen với cuộc sống sinh hoạt ở đây.
Ngày hôm nay như mọi hôm hắn tập luyện trong phòng luyện tập đến tối. Lúc rời khỏi phòng luyện tập hắn tình cờ gặp một thanh niên, thanh niên có khuôn mặt bình thường, chính là loại bỏ vô đám đông thì khỏi thấy luôn. Thế nhưng chính khuôn mặt ấy lại hớp hồn hắn.
Thẩm Chu phát hiện từ lúc rời khỏi phòng luyện tập có một kẻ luôn ở phía sau anh. Thẩm Chu híp mắt lại, anh lạnh lùng liếc mắt về cái bóng người lấp ló đằng xa. Anh đi về phía một toà nhà rồi khuất mình sau ngã rẽ.
Bernard đi đằng sau thấy thế lập tức nhanh chân đuổi theo, lại không ngờ ngay chỗ Thẩm Chu biến mất lại có một bàn tay túm lấy hắn. Bernard phản ứng nhanh ngã lưng về phía sau, hắn túm lấy cái tay kia khoá ngược tay người nọ ra phía sau lưng rồi đè lên tường.
Bernard kiếp trước cũng là một cao thủ võ học, chỉ là thế giới lúc đấy quá yên bình, hắn cũng không có cơ hội thể hiện. Nhưng ở cái thế giới sức mạnh này cùng với ma pháp của nguyên chủ quả thực Bernard như cá gặp nước.
"Làm gì thế?" Thẩm Chu bị Bernard khoá tay, cả người bị hắn đè vào tường, tuy ở thế bị động nhưng anh vẫn bình tĩnh hỏi hắn.
Bernard nhìn đối phương, phát hiện là đối tượng cướp đi trái tim của mình, hắn liền lập tức buông tay ra.
Thẩm Chu được buông ra, anh quay người lại, tay trái đặt lên vai phải, cánh tay phải bị Bernard khoá làm động tác xoay tay.
Thấy hành động của anh, Bernard ngại ngùng hỏi: "Cậu không sao chứ? Tại cậu đột nhiên tấn công nên tôi mới theo bản năng..."
Còn không để hắn nói câu, Thẩm Chu đã lạnh lùng ngắt lời: "Cậu theo sau tôi làm gì?"
Bộ dáng này hoàn toàn khác xa với bộ dáng ngốc nghếch ở trước mặt Châu Thanh.
Bernard thấy Thẩm Chu lạnh lùng, tưởng rằng anh đang tức giận vì vậy hắn xua tay nói: "Tôi chỉ muốn kết bạn với cậu thôi. Tôi không có ý xấu!"
Thẩm Chu nhìn bộ dáng cuống cuồng giải thích của Bernard cảm thấy hơi buồn cười. Bernard quả thực không có ý xấu, anh không cảm nhận được sát khí khi hắn theo sau mình nhưng anh vẫn nói: "Cậu cho rằng tôi sẽ tin cậu?"
"Vậy cậu muốn thế nào mới tin tôi?" Bernard gãi đầu nói, đối mặt với người trong lòng hắn không biết nên phản ứng thế nào.
"Mục đích thật sự của cậu ." Thẩm Chu mới không ngu ngốc tin rằng Bernard theo dõi anh chỉ với cái lý do kết bạn đấy.
"Tôi... thật ra..." Bernard ấp úng nửa ngày mà chả nói được cái gì.
Thẩm Chu nhíu mày hơi thiếu kiên nhẫn nói: "Nếu cậu không nói thì tránh ra, tôi còn có việc." Nói xong thì lướt qua người Bernard.
Bernard hoảng hốt, tên còn chưa biết thì làm sao có thể cho người ta đi, sau này làm sao tìm thấy người trong cái học viện to lớn này.
Bernard nắm lấy tay Thẩm Chu, hơi lớn tiếng nói: "Tôi thích cậu! Từ cái nhìn đầu tiên cậu đã cướp mất trái tim của tôi. Cậu phải chịu trách nhiệm!"
Thẩm Chu: "..."
Danh Sách Chương: