Chưa đầy nửa tiếng, tổ trọng án đã có mặt theo lời hướng dẫn của cảnh sát Singapore đến hiện trường, do đã báo trước nên cả nhóm được vào một cách tự nhiên. Vừa bước vào hiện trường đã đập ngay trước mắt là xung quanh bốn bức tường đều bị những vệt máu bắn tung tóe lên.
Lúc này giọng trầm nghiêm của sếp Đỗ cất lên phân chia nhiệm vụ cũng như lời căn dặn cho tổ trọng án của mình.
- Thành Thuận và Trọng Hưng hai cậu chia lối ra đi tìm xem có gì khả nghi còn sót lại hay không?
- Tôi và sếp La sẽ ở đây quan sát xung quanh! Đừng có quên vụ thảm sát là diễn ra ở Singapore, thì để cảnh sát Singapore giải quyết.
- Còn Chúng ta chỉ đến đây với tư cách khách mời hỗ trợ, mọi người nghe rõ chưa!
Sau khi sếp Đỗ ông dứt câu, nhóm tổ trọng án liền hô lên dạ rõ đầy oai trời rồi chia nhau đi làm nhiệm vụ đã giao. lúc này giữa trung tâm câu lạc bộ chỉ có ông và La Toáng đang đảo mắt tới lui quan sát, thì sếp La cậu vô tình trông thấy vật gì đó đang nằm ở gốc khuất bức tường, đang lấp lánh nhẹ lên tia sáng.
La Toáng anh khoanh tay từ từ chậm rãi tiến lại bức tường, do tầm nhìn quá cao nên không thể thấy vật lấp lánh đó là thứ gì, nên anh nhẹ nhàng khòm lưng xuống nhìn cho rõ thì nhận ra ánh sáng lấp lánh nhẹ đó phát ra từ một mẻ vàng vật nào đó vỡ ra.
Anh nhẹ nhàng rút trong túi áo ra một đôi găng tay đeo vào để nhặt mẻ đó lên, cầm như không cầm vì bị che khuất bởi hai ngón tay giữ chặt lại. La Toáng nheo mắt mãi mới nhìn ra được vật đó nhưng không rõ từ nơi đâu, vì xung quanh La Toáng các đồ vật đã gãy vỡ sau vụ thảm sát.
Còn về phần sếp Đỗ, sau khi ông quan sát một phần hiện trường và quay lại chỗ cũ tìm La Toáng hỏi thăm tình hình có tìm ra gì hay không, vừa tới là đã thấy anh khòm lưng ngồi xuống, trên tay đã đeo sẵn găng và đang cầm vật gì đó với sắc mặt nghiêm trọng.
- Sếp La! Cậu tìm thấy gì hay sao mà ngồi bất động vậy?
La Toáng không giấu gì, nghe sếp Đỗ ông hỏi như vậy liền hồi âm chẳng chần chừ đều gì, cậu nói tìm được mảnh mẻ vàng này, nhưng không biết từ vật nào vỡ tung ra, và tầm nhìn rất nhỏ nên rất khó mà nhìn thấy.
Sếp Đỗ ông vừa lắng nghe La Toáng nói, vừa quan sát đồ vật đã đổ gãy, không hề có vật nào mạ vàng, nên cũng ngập ngừng suy nghĩ không nói lấy câu nào. Vài phút sau cuộc khám xét cũng tạm ngưng vì thời gian có hạn, họ tập hợp lại một chỗ báo tình hình mình đã thu thập và tìm kiếm được.
Đầu tiên là người đàn ông đô con Thành Thuận, anh nói mình đã tìm thấy một mảnh vải nhuốm đầy máu vướng ở lối thông gió có thể là của nạn nhân. Kế tiếp Trọng Hưng cậu cũng tìm thấy một đai ốc của chiếc ghế còn sót lại trong nhà vệ sinh.
La Toáng và Sếp Đỗ không hiểu sao lại để sót manh mối nhiều như thế, phải chăng cuộc hỗn loạn và thảm sát lan rộng nên tổ pháp y và pháp chứng không thể tìm kiếm hết được.
Nhưng rồi cũng gác lại sự thắc mắc lại sang một bên để rời khỏi hiện trường, về sở cảnh sát Singapore đưa những vật chứng mình đã tìm được. Trong lúc nhóm tổ trọng án lần lượt vào thang máy, La Toáng anh đã nhanh tay đưa thẻ ngành giả cho một cánh tay bí ẩn đi qua, không ai khác chính là sếp Vu.
Đưa xong, sếp La cậu cũng nhanh chân vào thang máy trước khi bị sếp đỗ và tổ trọng án chú ý, trong lúc hai bên cánh cửa thang máy dần dần khép lại, sếp Vu đã quay qua nhìn cậu mỉm cười như lời cảm ơn không tiếng gửi đến.
Trở về thực tại, khi Sếp Vu và Ngọc Phụng mới đứng trước dây phong tỏa hiện trường thì bị hai nam cảnh sát lực lưỡng ngăn lại. Họ nói nhóm sếp Vu la ai sao lại đến đây và có được mời hay là không.
Sếp Vu và Ngọc Phụng đưa thẻ ngành lên để hai nam cảnh sát đó tưởng là người của trọng án ban nãy, họ bắt đầu thay đổi thái độ làm dữ sang cười một cách niềm nở.
- Xin lỗi sếp Vu và ma-đam Hình nha, tôi tưởng những phóng viên hiếu kỳ đến quay hiện trường.
- Thôi sếp và ma-đam Hình vào đi...
Hai nam cảnh sát người Singapore dần dần đứng sang một bên cùng cánh tay dang rộng ra mời vào rất lịch sự. Sếp Vu và Ngọc Phụng đi vào được tới bên trong mà thở phào nhẹ nhõm, cứ tưởng rằng đã bị phát hiện rồi.
Lúc này sếp Vu khẽ nói dành lời khen ngợi cho La Toáng, vì quá chu đáo để sẵn tấm hình thẻ Ngọc Phụng vào từ đêm hôm qua khi kêu anh gửi hình cô gái thích thám hiểm. Họ đứng bất động một lúc để tim đập bình thường trở lại mới tiến sâu vào bên trong hiện trường thảm sát 20 mạng người.
Khi họ mới đặt chân vào bên trong, liền cảm nhận được âm khí rất là nặng, dường như nơi đây đã là địa ngục giam cầm linh hồn chết oan. Sếp Vu nghe thấy tiếng la hét trong đau đớn hay Ngọc Phụng nghe ra lời oán hận tận xương tủy của ai đó cứ léo nhéo bên tai.
Bỗng nhiên cơn gió từ nơi đâu nổi lên và tạt ào ào vào người sếp Vu và Ngọc Phụng. Trong tiếng vù vù gió thổi đó họ nghe được tiếng than khóc của ngàn linh hồn rì rào san sát tai mà không thể nghe rõ. Đúng lúc linh hồn thám Tử Ngô Thế Thành xuất hiện với vẻ mặt nghiêm trọng
Chàng thám tử gằn giọng hét lên dừng lại, thì bỗng nhiên cơn gió ngưng thổi, thay vào là 19 linh hồn đang đứng trước mặt nhóm sếp Vu, họ quằng quẹo lê lết tiến lại gần và Ngọc Phụng cảnh này mà muốn la lên nhưng kịp thời tự lấy tay kiềm lại cơn hoảng sợ.
Sếp Vu, Ngọc Phụng đều hoang mang vì không ngờ là linh hồn đã bị giết vẫn còn ở nơi đây và chờ người đến giải thoát cho họ. Không gian chìm trong giai điệu giằng từng nhịp hồi hộp.
Bên ngoài cũng âm u đổ xuống cơn mưa ào ào rất lớn, như ý ông trời muốn sếp Vu, Ngọc Phụng và linh hồn Thế Thành giúp đỡ và giải thoát cho họ khỏi địa ngục oán hận thảm sát dã man này.
Danh Sách Chương: