Rạng sáng ngày hôm sau tại thành phố Singapore, lại có thêm vụ án giết hại lẫn nhau tại ngôi trường tiểu học gần trung tâm đang phong tỏa. Nạn nhân là tên tội phạm bị truy nã Định Mệnh và Đặng Si Chưởng nghề nghiệp sát thủ ngầm.
Vụ án kia chưa lắng xuống, lại có thêm vụ khác nổi lên, nên sở cảnh sát Singapore đã mở cuộc họp nho nhỏ cùng với tổ trọng án sếp Đỗ, La Toáng, tìm phương án giải quyết sự việc này càng nhanh càng tốt.
Người đứng trước cuộc họp là chỉ huy sở cảnh sát Singapore. Ông đã lớn tuổi nhưng vẫn phong độ khi mặc nguyên đồng phục quân nhân, trên áo ghim đầy những huy hiệu khen ngợi anh dũng.
- Chưa đầy một tuần, đã tới hai án mạng xảy ra, các anh mau tìm cách gì giải quyết đi, chứ để tình trạng kéo dài e rằng có thêm vụ án xảy ra!
Chỉ Huy ông nói đến đây thì mọi người đều im lặng, không gian trở nên bất động vài giây mới có một cánh tay đưa lên và từ từ đứng dậy, đó chính là tổng thanh tra cao cấp sở cảnh sát Singapore.
Trên tay vị tổng thanh tra cao cấp là một quyển hồ sơ rất dày, đó chính là những manh mối lẫn lời khai của người dân thường ra vào trước trung tâm, nơi xảy ra thảm sát, kèm theo đó là hai bản báo cáo xét nghiệm bên pháp chứng và khám nghiệm bên pháp y.
- Thưa chỉ huy, mấy ngày qua anh em sở cảnh sát đã dốc hết sức lực điều tra và làm sáng rõ vụ thảm sát càng nhanh càng tốt nhất có thể.
- Hôm trước, tôi và các đội viên đi lấy lời khai của những người dân hay ra vào ở trung tâm, họ nói khoảng thời gian vụ thảm sát chưa xảy ra, đã nghe tiếng cãi vã rất nhiều ở trên tầng lầu, tức nơi câu lạc bộ tập nhảy.
- Cho đến khuya hôm đó, trung tâm đã đóng cửa nên người dân cũng không thể xuất hiện, còn căn phòng câu lạc bộ tập nhảy là do họ mua nên cũng mặc kệ, nào ngờ lại có vụ thảm sát xảy ra.
Đang nói giữa chừng, vị tổng thanh tra cao cấp để quyển hồ sơ dày xuống bàn và lấy ra hai bản báo cáo bên pháp y và pháp chứng cho mọi người xem thoáng qua rồi mới chịu nói tiếp.
- Bên pháp chứng sau khi xét nghiệm những đồ vật và hiện trường vụ án, họ không hề thấy dấu vết một người giết cả đoàn người, ngược lại là cuộc ẩu đả diễn ra trước đó, nên họ tạm thời kết luận đánh xong mới giết.
Anh nhẹ nhàng đặt tờ khám nghiệm bên pháp y đè lên tờ báo cáo ban nãy và trầm giọng nói tiếp.
- Còn bên pháp y, sau khi họ đã khám nghiệm 19 nạn nhân trong vụ thảm sát, phát hiện ra trên lưng, tay, chân, bụng lẫn đầu có có dấu hiệu tác động bởi những cái cán ghế đập vào, nên họ cũng đưa ra kết luận giống y hệt pháp chứng... Đánh nhau xong mới giết.
- Nhưng theo sự suy đoán của tôi, ban đầu chỉ là cuộc ẩu đả bình thường, nhưng kẻ sát nhân có lý do nào đó nên giết sạch sẽ.
Sau khi nghe vị tổng thanh tra trình bày như vậy, tất cả cảnh sát trong phòng họp, ai nấy đều thấy hơp lý mà gật đầu nhẹ đồng ý sự suy đoán này. Nhưng chỉ huy vẫn có cảm giác có gì đó lấn cấn trước những gì mà anh Tổng Thanh tra trình bày, nên ông quay qua nhìn nhóm sếp Đỗ và nói một câu duy nhất.
- Còn những cảnh sát tài ba bên Hồng Kông, hồi qua điều tra như thế nào rồi, sếp Đỗ có thể đứng lên phát biểu ý kiến được không?
Sếp Đỗ nghe chỉ huy hỏi như vậy, bắt đầu thờ thẫn ra vì hôm qua tới giờ ông chẳng hiểu vụ việc xảy ra như thế nào, do không muốn mình bị bể mặt trước cảnh sát nước bạn, nên Sếp Đỗ ông vờ ho để tạo chú ý một người, không ai khác chính là La Toáng.
- Sếp La! Hôm nay giọng tôi không được khỏe nên thay tôi phát biểu được không?
- Là tôi...
La Toáng ngơ ngác không biết chuyện gì xảy ra, tự nhiên lại đùng đẩy cho mình phát biểu, còn sếp Đỗ ông chẳng nói gì nữa đành quay mặt sang chỗ khác, mặc cho anh đối diện trước ánh mắt của bao người, sự hồi hộp ngập ngừng kéo dài gần một phút sau La Toáng anh mới hít hà lấy hết can đảm đứng lên và đưa ra những ý nghĩ liền mạch.
- Hôm qua khi cả tổ trọng án đến hiện trường điều tra, thì thấy có vài manh mối bị bỏ sót lại, nhưng tôi cảm thấy hơi vô lý, chẳng lẽ một pháp chứng chuyên nghiệp lại lơ là như thế sao?
- Nên tôi nghĩ có người đã quay trở lại hiện trường và đem những manh mối đó tới...
Đang nói giữa chừng thì bị xen ngang bởi vị tổng thanh tra, vì anh biết hiện trường được canh gác chặt chẽ, 24 trên 24, không thể nào có người vào mà chẳng hay biết. La Toáng cậu cười nhẹ lên một cái rồi từ từ tiến lại gần vị tổng thanh tra đang ngồi, cậu nhẹ nhàng chống tay lên rồi nói tiếp những gì bị xen ngang.
- Tôi đâu có nói là tên lạ mặt này thản nhiên đi vào hiện trường mà không bị phát hiện đâu... Giả sử sếp là người lạ mặt đó, muốn vào nhưng có người canh gác, sếp sẽ làm gì để vào được bên trong?
- Thì thừa cơ, cho người canh gác đi đâu đó mà lẻn vào nhanh rồi ra...
Vị tổng thanh tra nói tới đó liền đứng hình lại, vì nó rất chính xác những gì anh nói ra cũng như suy đoán của La Toáng hoàn toàn không sai. Lúc này đột nhiên tiếng đập bàn cái rầm vang lên, tất cả quay qua nhìn thì thấy chỉ huy ông đang tiến lại gần La Toáng bằng gương mặt nghiêm nghị, lạnh tanh.
Đôi mắt hai người nhìn nhau bất động kéo giai điệu hồi hộp dần dần hùng hồn lên, cho đến vài giây sau bất ngờ chỉ huy ông vỗ vai La Toáng cùng lời khen ngợi anh hết lời, kế tiếp là những tràn pháo tay đầy ngưỡng mộ cho một cảnh sát trưởng Tây Cửu Long Hồng Kông.
Trở lại phần của nhóm sếp Vu, sau khi điều tra xong hiện trường thảm sát, họ thuê đại một phòng khách sạn gần trung tâm để tắm rửa nghỉ ngơi. Gian phòng ở bên trong được thiết kế rất rộng rãi thoáng mát và nguy nga như một phần ở biệt thự.
Sếp Vu anh từ sáng tới giờ cứ ngồi lặng im một gốc, lưng dựa vào nệm ghế, chân này gác lên đùi chân kia mà nhịp lắc theo âm nhạc từ nơi đâu vang lên. anh hướng mắt nhìn lên trần nhà bất động cùng gương mặt đang trầm tư suy nghĩ điều gì đó.
Ngay lúc này từ bên trong nhà tắm, có đôi chân của ai đó bước ra chậm rãi, trên người khoác tạm chiếc áo khăn lông, đầu cũng được bớ lên bằng chiếc khăn tắm để giữ lấy mái tóc đang ướt. Không ai xa lạ chính là cô gái thích thám hiểm Ngọc Phụng.
- Anh làm gì ngồi buồn hiu một mình hoài vậy, tôi tắm hơn một tiếng rưỡi ra vẫn thấy anh ngồi đây...
Sếp Vu nghe hỏi như vậy liền ngồi bật dậy như linh hồn vừa về thể xác, lúc này mới nhìn rõ gương mặt mệt mỏi và đau đầu vì vụ thảm sát khó hiểu này. anh thở dài lên một tiếng rồi khẽ trầm hồi âm.
- Buồn gì, tôi đang xâu chuỗi lại vụ án thôi, nhưng có nghi điểm tôi không dám chắc là kẻ sát nhân còn ở đây hay đã lẫn trốn qua Hồng Kông.
- À tôi hiểu rồi, chắc sáng nay anh xem được tin tức về gã sát thủ bị bắn chết, nên phân vân chẳng biết có phải kẻ sát nhân giết người diệt khẩu hay không, tôi đoán đúng chứ.
Chính Long vừa lắng nghe Ngọc Phụng nói ra những gì mình biết, vừa rót ra một luồng nước trà ấm vào cốc để uống cho ẩm người cũng lấy lại tinh thần. Cho đến khi đối phương dứt lời, anh mới chịu nói tiếp.
- Cô hiểu ý tôi đó, trùng hợp thiệt... tên sát thủ lại bị giết ngay khi tôi phát hiện ra, chẳng lẽ hung thủ vẫn ở đây?
- Sao anh không nghĩ là người khác hả sếp Vu?
Chính Long và Ngọc Phụng nghe tiếng nói bất ngờ vang lên làm giật bắn cả mình, quay qua đã thấy linh hồn thám tử họ Ngô đang đứng phía sau lưng lúc nào chẳng hay biết, lại còn khoanh tay vô cùng nghiêm túc.
- Ý anh là sao Thế Thành, tôi không hiểu?
Ngô Thế Thành nhếch miệng cười nhẹ, đôi mắt ẩn chứa kết quả lời giải vụ án này trong đầu, nhưng anh muốn Sếp Vu tự giải nên đã đưa ra cho người bạn của anh một lối đi đơn giản là xâu chuỗi lại tất cả thêm lần nữa.
- Anh hãy thử xâu chuỗi những gì anh đã gặp hoặc đoán ra khi đặt chân đến thành phố Singapore này đi... Chắc chắn anh sẽ tìm ra lời giải.
Nghe theo lời của Thế Thành, anh nhắm mắt lại cố gắng sắp xếp và xâu chuỗi tất cả ở trong đầu, mọi thứ diễn ra một cách chớp nhoáng nên chỉ nhớ kịp những chi tiết quan trọng, đó là phát hiện kẻ sát nhân có thuê thêm sát thủ. chiều hôm đó trên tivi đưa tin gã đàn ông trốn viện thật chất là trong số những nạn nhân bị giết chết. kế tiếp là lời nói của La Toáng.
Dần Dần hình ảnh bắt đầu di chuyển, chúng xoay vòng vòng tạo thành lốc xoáy nhói mắt khiến sếp Vu phải mở mắt bừng tỉnh lại và nhận ra mấu chốt nghi điểm mà anh đã bỏ qua, chính là người đàn ông trốn viện đó.
- Chẳng lẽ người đàn ông đó muốn tìm kẻ sát nhân để trả thù!
Bỗng dưng sếp Vu vừa nói xong, liền có tiếng gì đó reo lên vù vù cùng luồng sáng kỳ lạ trong ba lô, đứng hình một lúc Ngọc Phụng mới ra mình có mang theo quả cầu tiên tri, nên liền chạy tới lôi nó ra trước khi lời báo đó tắt đi.
Cô vừa lôi ra xem thì đôi mắt tự nhiên trố lên sự kinh ngạc, vẻ mặt vô cùng hoang mang khi nhìn vào lời tiên tri đó. Còn Sếp Vu và Thế Thành chưa hiểu chuyện gì xảy ra, họ tiến lại hướng mắt vào quả cầu tiên tri mà giật minh, đó là chú chim sắt máy bay bị đánh cắp và rời đi với tốc độ vò cùng khủng khiếp.
Khung cảnh dần dần khép lại với hình ảnh đầy hoang mang của bộ ba trinh thám. Dòng thời gian trôi nhanh đến tận giữa đêm khuya khi người người đã ngon giấc.
Tại sân bay đã lỗi thời đang trong giai đoạn tu sửa lại và được canh gác chặt chẽ bởi lực lượng bảo vệ cơ bắp cuồn cuộn và to con. Nhưng tất cả đều bị đánh ngất bởi những cốc cà phê chứa hàm thuốc ngủ và cũng là Điền Khánh gây ra để đánh cắp chú chim sắt bay đi về nơi nào mất hút.
Sáng ngày hôm sau, tin tức lại làm rúng động người dân thành phố Singapore về việc chiếc máy bay bị đánh cắp, và cũng đúng như lời tiên tri của quả cầu đã gửi đến cho sếp Vu, Ngọc Phụng, Thế Thành ngày hôm qua.
Danh Sách Chương: