Yêu Tôn Đại Thừa của tộc Nguyệt Hồ nhìn Trảm Linh trong màn sương máu, ánh mắt càng phát ra băng lãnh.
“Sao ngươi phát hiện ra ta.” Yêu Tôn Đại Thừa của tộc Nguyệt Hồ với ánh mắt lãnh đạm nói.
“Muốn biết, vậy thì hòa làm một thể với ta.” Hai mắt Trảm Linh đỏ rực, trên gương mặt nở nụ cười khát máu.
Lúc này Từ Phàm đang xem trực tiếp trên Ẩn Linh đảo từ xa nói với Lý Tinh Từ bên cạnh: “Người hộ đạo này của ngươi có ăn trẻ con hay không, nhìn không giống như là người tốt.”
Tình huống này tình cảnh này, Từ Phàm cảm giác Trảm Linh mới thật sự là trùm phản diện.
Lý Tinh Từ nhìn Trảm Linh trong màn sương máu có chút không chắc chắn nói: “Chắc là không ăn đâu nhỉ.”
“Ha ha, người hộ đạo của ngươi này chẳng qua là trông đáng sợ, trên người hắn không có quá nhiều nghiệp lực sát lục.” Từ Phàm cười ha ha nói.
Bên ngoài Trường thành sắt thép, bên cạnh Yêu tộc Đại Thừa của tộc Yêu Hồ xuất hiện một chiếc chuông, lập tức tất cả âm thanh tại nơi đây đều bị tiếng chuông bao trùm.
“Nhân tộc Tôn giả, ngươi xong đời rồi.”
Yêu Tôn Đại Thừa tộc Nguyệt Hồ biến mất ở trong không gian, kèm theo tiếng chuông, Trảm Linh cảm giác bản thân đã đi tới một một thế giới mới.
“Phiền toái nhất là mấy ngươi chơi ảo thuật các ngươi.”
Trảm Linh nói rồi dung nhập người huyết vụ vào trong Huyết Linh đại đao.
Ảo ảnh của một thanh cự đao xuất hiện phía sau lưng Trảm Linh, đang phát tán linh quang màu máu.
“Trấn linh và dã tâm.” Trảm Linh cười lạnh nói.
Lúc này, bên cạnh Trảm Linh đã xuất hiện hàng vạn oán linh tạo thành từ sương máu, vây quanh bên cạnh Trảm Linh.
“Tôn giả Nhân tộc, rất can đảm!”
Sau khi nhìn thấy hàng vạn tộc nhân bị biến thành oán linh, Yêu Tôn trong nháy mắt phá phòng vệ, cái chuông cầm trong tay xuất hiện ở nơi cách Trảm Linh không xa.
Trời đất trong nháy mắt bị phong tỏa, Yêu Tôn cùng Trảm Linh xuất hiện trong một nơi trong không gian kỳ lạ.
“Lão hồ ly. Đừng làm màu như vậy, hiện chân thân đi, chúng ta vui vẻ đánh nhau một trận.”
“Ngươi không phải muốn báo thù sao, đến đây giết ta đi.” Trảm Linh nói.
Nhưng vào lúc này, toàn bộ thế giới bắt đầu biến đổi thất thường.
Hư Vô Chi Giới, vào một đêm tuyết, một ông già vốn đã từ bỏ hi vọng dự định chấm dứt cuộc đời này đang ăn cơm thừa rượu cặn ở trong đống rác.
Lúc này một con chó hoang lại chạy tới giành thức ăn với ông già này.
“Ta sinh ra, đã là Huyết linh căn, tu ma giả trời ban, Thiên Kiêu của Thiên Ma tông.”
“Trong thời kỳ tu vi của ta đỉnh cao nhất vô tình bước vào Hư Vô Chi Giới, lúc thảm nhất còn phải tranh giành đồ ăn với chó hoang.” Trảm Linh nhìn cảnh tượng diễn dịch bên trong không gian này hoài niệm nói.
Trảm Linh nói một luồng tâm tư tế xuất ra tựa như muốn hòa vào làm một với khung cảnh này.
Một bóng hồ ly xuất hiện ở sau lưng Trảm Linh, chui vào trong cơ thể Trảm Linh.
Ý thức của Yêu Tôn Đại Thừa đang từng chút ăn mòn Trảm Linh.
“Ngươi biết không, đồ ăn mà cướp được từ trong miệng với chó hoang, ngon vô cùng.” Khóe miệng Trảm Linh lộ ra nụ cười nhẹ.
“Khi đó vốn định chết đi cho rồi, nhưng mà ngay lúc ta sắp chết, đột nhiên ta hiểu ra một đạo lý.” Huyết quang trong mắt Trảm Linh tiêu tan, trở lại vẻ bình thường, hai mắt lưu luyến nhìn bản thân đang gậm màn thầu trong không gian đó.
“Đạo lý gì.”
Một gióng nói truyền ra từ trong cơ thể Trảm Linh.
Yêu tộc Đại Thừa lúc này đã xâm chiếm tất cả ý thức của Trảm Linh, đã không sợ ý thức hấp hối này của Trảm Linh.
Huyết Linh đại đao đột nhiên xuất hiện ở trong tay Trảm Linh.
Một vết chém đơn giản chém về phía trước, một cột máu phun ra, trên mặt đất xuất hiện một bộ thi thể Nguyệt Hồ bị chặt thành hai nửa.
Trong nháy mắt không gian nơi đây sụp đổ, lại quay trở lại trên chiến trường ban đầu của nguyên lão.
“Cứ không nói cho ngươi đấy.” Trảm Linh giương mắt nhìn nói về phương xa.
“Thật sự đủ cẩn thận ha, ta đều đã dâng ra linh hồn chân thân, mà chỉ dám để phân thân tới gần.” Trảm Linh nhìn và một vệt hào quang ở đằng xa nói.
Cái tốc độ này Trảm Linh có phán đoán được, bản thân không đuổi kịp.
“Bạn già, bây giờ ngươi có chút theo không kịp ta rồi.” Trảm Linh nhìn Huyết Linh đại đao đáng tiếc nói, hiện tại hắn còn nhớ rõ cái cảm giác hưng phấn trước kia khi có được Huyết Linh đại đao.
Chiến đấu kết thúc. Từ Cương xuất hiện ở bên cạnh Trảm Linh.
“Cám ơn trưởng lão ra tay.” Từ Cương hành lễ nói.
“Không có gì, ta chỉ là muốn lấy được một chân linh của Yêu Tôn để sự phụ ngươi luyện chế đạo khí cho ta.” Trảm Linh vừa cười vừa nói.
Đối với đại sư huynh của Lý Tinh Từ ở trước mắt này, có thể nói hắn ấn tượng cực kỳ sâu sắc, trong vẻ ngoài bình tĩnh đó, mang theo sự dao động linh lực Ngũ Hành có tính bùng nổ, nhất cử nhất động đều mang theo uy lực hủy thiên diệt địa.
Mặc dù những thứ này đều là hư ảnh, ở trong mắt hắn giống như là trẻ con bắn lửa đốt pháo, nhưng mà đứa trẻ nó còn nhỏ, sau này lớn rồi sẽ không giống nữa, pháo đốt mà Từ Cương có thể bắn ra khi đó đến hắn cũng phải cần cẩn thận đối phó.
“Ừ, chỗ ta phát hiện Yêu tộc Yêu Tôn sẽ lập tức báo cáo cho tiền bối Trảm Linh.” Từ Cương nói.
“Vất vả rồi.” Trảm Linh nói.
Từ Phàm đang xem trực tiếp ở Ẩn Linh môn nhìn thấy một đao cuối cùng của Trảm Linh, trong mắt lóe lên một tia kinh ngạc.
“Ngoại trừ đao, tất cả đều là trạng thái hoàn mỹ nhất.” Từ Phàm nhắm mắt lại bắt đầu hồi tưởng lại một đao kia.
“Sư phụ, đây là đạo Quy Phàm mà Trảm Linh trưởng lão lĩnh ngộ.” Lý Tinh Từ nói.
“Phía dưới Thiên Đạo, đều là người phàm mà.” Từ Phàm mở mắt ra chậm rãi nói.
Ngay trong khoảnh khắc này, Lý Tinh Từ đột nhiên hồi tưởng lại cảm giác lúc trước tiến vào Hư Vô Chi Giới.
“Sư phụ, ngươi .......” Lý Tinh Từ cả kinh nói, đây là giác ngộ rồi sao.
“Hứ, vừa rồi hiếu kì tìm tòi tra cứu một chút, không cần để ý.” Từ Phàm phất tay nói.
“...” Đây là chuyện để ý hay không sao.
“Được rồi, chuyện Yêu Tôn kia đã giải quyết, nhiệm vụ hiện tại chính là di chuyển tất cả người phàm ở Tiên thành Lâm Sâm vào trong Trường thành sắt thép .”
“Đây là chuyện ngươi tương đối am hiểu, phái phân thân luân hồi kia của ngươi đi ra hoạt động một chút.” Từ Phàm ngẫm nghĩ nói.
“Đã rõ, phân thân và bản thể của ta cùng ở trong giai đoạn đầu, bảo Thiên Nhi ở trong tông môn chơi với Sơ Phàm là được.” Lý Tinh Từ nói, làm kẻ không có ước mơ trông nom trẻ em ở tông môn đã lâu, thời gian dài thật sự không quen nổi.
“Được, tùy ngươi.” Từ Phàm cười nói.
Đàn ông quả nhiên là cứ ở bên trong cái ổ của mình là không được.
Sau khi người truyền tống ở Tiên thành Lâm Sâm mới tiết lộ sẽ mở ra với những tông môn nhỏ, thì những người phàm bắt đầu liên tục không ngừng xuất hiện ở ngoài cửa truyền tống trận.
Truyền tống trận ở Tiên thành Lâm Sâm lúc này đã gửi đi nhiệm vụ hộ tống.
Một chiếc linh thuyền khổng lồ, chở khách với pháp bảo hành cung không gian, dừng ở bên ngoài Tiên thành Lâm Sâm.
“Một trăm nghìn người phàm, cần phải hộ tống đến tòa thành lớn số mười tám của người phàm, thù lao điểm tích lũy hội trưởng lão 100, bảo mạng tu vi Nguyên Anh kỳ trở lên, thì cần 20 người.” Một vị tu sĩ hội trưởng lão hô.
“Ta đến đây ~”
“Ta Luyện Hư kỳ.”
“Ta Hóa Thần kỳ.”
Đám tu sĩ bắt đầu chen chúc giành suất.
Hiện tại vòng vây ở ngoài cùng Trường thành sắt thép đã xây dựng hoàn tất, nhưng mà nội bộ còn có rất nhiều Yêu tộc ẩn núp, vận chuyển những người phàm với số lượng lớn huyết khí khổng lồ đó sẽ dẫn ra Yêu tộc đang ấn lấp, cho nên mỗi chiếc linh thuyền vận chuyển người phàm đều sẽ thuê tu sĩ bảo hộ.
“Đừng tranh giành nữa, còn có đợt tiếp theo.” Tu sĩ hội Trưởng Lão hô.
Linh thuyền cỡ lớn chất đầy người phàm dẫn theo tu tiên giả tiếp nhận nhiệm vụ cất cánh, sau đó không lâu lại có một chiếc linh thuyền cỡ lớn khác đứng ở bên ngoài Tiên thành Lâm Sâm, tiếp tục đợt tiếp theo.
Ninh Đạo nhìn người phàm liên tục không ngừng truyền tống tới, còn có mấy cái môn phái nhỏ dởm đó cũng di chuyển tông môn tới.
“Ta đây có phải được coi là nằm cũng thắng là đại trưởng lão nói không.”