Là nói, hay là không nói đây? Trần Đại Bảo rối rắm, cậu lắc lắc đầu ngón tay nhỏ béo nhìn về phía Trần A Phúc.
Trần A Phúc cười dùng khăn xoa xoa cái miệng nhỏ nhắn cho Sở Hàm Yên, nói: "Tỷ muội không chịu nổi, sẽ không có ngạc nhiên mừng rỡ. Tỷ muội muốn có một cái ngạc nhiên mừng rỡ không?"
"Muốn." Sở Hàm Yên gật đầu.
"Vậy thì nhịn một chút, chỉ ba ngày." Trần A Phúc nói.
Sở Hàm Yên gật đầu. Nhưng mới vừa cơm nước xong, nàng liền hỏi Trần A Phúc: "Di di, thế nào vẫn chưa tới ba ngày đây? Tỷ muội sốt ruột nha."
Ở trong Đại Bảo và Sở Hàm Yên tha thiết chờ đợi, ba ngày cuối cùng đi qua.
Buổi chiều hôm đó, mưa rơi vài ngày cũng ngừng, mảng lớn bầu trời xanh biếc như được rửa, chỉ có đám mây thưa thớt xung quanh tà dương hơi có chút phiếm hồng.
Bọn họ tan học, Đại Bảo do Sở Tiểu Ngưu cõng, cùng Sở lão hầu gia cùng Sở Lệnh Trí, A Lộc cùng nhau đi tới Phúc Viên. Xa xa, liền nhìn thấy Trần A Phúc dắt Sở Hàm Yên đứng ở cửa chờ bọn họ, gió nhẹ thổi lên làn váy các nàng, bay nha bay.
Ở trong mắt Đại Bảo, nương và muội muội là hai nữ nhân xinh đẹp nhất. Nghĩ tới, nếu như mình đứng ở giữa các nàng, một tay dắt một người, hình ảnh liền càng đẹp mắt. Trong đầu cậu cái hình ảnh kia càng đẹp mắt, cũng vĩnh viễn khắc vào trong trí nhớ của cậu.
Đại Bảo đè nén bành trướng trong nội tâm, trên mặt làm bộ như không có việc gì. Lão hầu gia nhìn ra cậu mất tự nhiên, giả bộ vui tươi hớn hở cái gì cũng không nhìn ra.
Bọn họ đi đến cửa Phúc Viên, Đại Bảo nhìn về phía Trần A Phúc, Trần A Phúc cười gật gật đầu với cậu, ý tứ là nhiệm vụ cậu giao phó nàng đã hoàn thành.
Trần Đại Bảo liền nói với Sở Hàm Yên đang mong chờ: "Muội muội đợi chút, ca ca lập tức cho muội."
Trong nhà ăn, Sở Hàm Yên lo lắng cuối cùng trông thấy Trần Đại Bảo. Cậu cười tủm tỉm đi đến trước mặt tiểu cô nương, hai tay chắp sau lưng, nói: "Muội muội, ca ca đưa cho muội một lễ vật sinh nhật. Món lễ vật này không phải là mua ở trong cửa hàng, là ca ca và nương tự mình thiết kế ra được, lại để cho Võ gia gia làm ra."
Sau đó, đưa một cái gói nhỏ màu đỏ cho nàng.
Sở Hàm Yên kích động nói: "Cám ơn ca ca."
Nàng tiếp nhận gói nhỏ, phía trên còn dùng sợi tơ thắt hình nơ con bướm. Nàng kéo sợi tơ ra, mở ra vải tơ, lộ ra một cái lược nhỏ hồng xinh đẹp, trên lược có khắc hai con tiểu Yến Tử giương cánh bay lượn, giương cái miệng nhỏ nhắn.
Sở Lệnh Trí ở một bên chờ xem cũng ngạc nhiên mừng rỡ thấy là một thanh lược nhỏ phổ thông, thất vọng đến không thôi, nhếch miệng, thông minh không nói ra. ChieuNinh:{\|}[email protected]#$ &^* lequydonD^d^l^q^d
Tiểu cô nương lại mặt mày hớn hở, còn nhảy một cái, nói: "Lược thật xinh đẹp, tỷ muội thích."
Đại Bảo cười ha ha hai tiếng, lại cường điệu: "Muội muội, lược này là ta và mẫu thân nghĩ ra vẽ ra đấy."
"A, ca ca thật tài giỏi nha." Tiểu cô nương mở to đôi mắt sùng bái run rẩy run rẩy nhìn cậu.
Trần A Phúc nhìn bộ dáng cổ vũ của Sở Hàm Yên mà cực buồn cười, đừng nói là lược nhỏ còn rất thích hợp, cho dù là bình thường, con bé cũng sẽ yêu thích không lý do. Không vì cái gì khác, chỉ vì nó là Đại Bảo đưa, còn có hy vọng nhiều ngày như vậy.
Lão gia tử bóp râu ria cười ha ha nói: "Tiểu huynh muội chung đụng thật hợp hòa thuận nha, tốt, tốt, phải làm như vậy."
Buổi trưa ngày hôm sau, Đại Bảo tan học trở về tâm tình liền không cao, bởi vì hôm nay chỉ học buổi sáng, buổi chiều thì không đi học, người Sở gia muốn chuẩn bị một chút, sáng mai liền muốn đi Định Châu phủ.
Sở Hàm Yên nhìn cậu khổ sở, rất là băn khoăn, càng không ngừng giải thích: "Muội cũng không muốn đi phủ thành qua sinh nhật, muội cũng không muốn rời khỏi ca ca..."
Trần Đại Bảo buồn bực nói: "Chao ôi, ca ca biết rõ, chuyện này muội muội cũng không làm chủ được."
Buổi tối, Trần A Phúc đều mời một nhà ba người Vương thị đến ăn cơm tối. Vương thị cũng đưa lễ vật sinh nhật cho tiểu cô nương, là một bộ quần áo ngủ thêu gấu trúc.
Tiễn ba ông cháu Sở gia đi, Đại Bảo và A Lộc vẫn như cũ phải đúng hạn đi Đường Viên đi theo Liêu tiên sinh lên lớp, Trần A Phúc cũng triệt để thanh tĩnh.
Nàng rảnh rỗi liền đi phía bắc Lộc Viên xem năm mẫu đất nhà mình, xem Vương lão ngũ dẫn mấy… đứa ở khác thu hoạch gấp ngô mùa thu. Dưa hấu là luân canh, sang năm vài mẫu này cũng không thể trồng dưa hấu, thu hoạch ngô mùa thu xong thì trồng củ cải, sau đó qua mùa đông, chờ đến mùa xuân sang năm liền trồng bông vải.
Trần A Phúc thật đặc biệt đặc biệt khăm phục Vương lão ngũ, không biết kiểu tóc "Địa phương trong vòng vây cầu khẩn" kia của hắn có phải vì hoàn thành nhiệm vụ mà cố ý lấy hay không. Nam nhân vừa bẩn lại xấu, là không có cô nương nào nguyện ý gả cho hắn, tìm cái lấy cớ tốt cho mình luôn độc thân.
Nàng về sau biết rõ, bảo vệ Đại Bảo không chỉ có Vương lão ngũ, còn có hai hộ viện Đường Viên, Thượng Thủy thôn cùng Cổ Tỉnh thôn mỗi nơi còn có một người, cộng lại tất cả năm người. Năm người này đều là cọc ngầm người kia an bài, tiểu đầu lĩnh là Vương lão ngũ, thân phận chân thật của bọn họ ngay cả Sở Lệnh Tuyên đều là về sau mới biết được.
Trong năm người này, hai hộ viện Đường Viên bởi vì trước kia vẫn luôn làm việc ở Hầu phủ kinh thành, có thân phận, có lai lịch, cho nên có thê tử trai gái. Mà ba người khác đều là độc thân.
Trần A Phúc cảm thấy, nàng phải kính trọng một ít người phấn đấu ở trên chiến tuyến công tác âm thầm đặc thù.
Đương nhiên, nàng lại phải gửi tới ý sùng kính cao nhất với người kia, chính là đại boss bọn họ.
Trần A Phúc thường xuyên nghĩ đến người kia, chính là đại boss, chính là Sở phò mã cha Sở Lệnh Tuyên. Hắn đều hỗn đến vị trí cao kia, còn phải nhận nhiệm vụ lúc lâm nguy làm vô gian đạo, thấy rõ cái nhiệm vụ này có bao nhiêu trọng yếu. Mặc dù mình và ông ấy đã gặp mặt hai lần, chỉ tiếc khi đó vội vàng hấp tấp không nhìn cẩn thận.
Nếu nói Vương lão ngũ và mấy nam nhân bởi vì thi hành nhiệm vụ không thể tìm nữ nhân, nhưng Sở phò mã lại chính là ngược lại, hắn là hưởng thụ mỹ nhân khó khăn nhất...
Đảo mắt đến mười ba tháng chín, ngày mai Trần A Phúc cũng muốn đi Định Châu phủ.
Nàng đã thương lượng xong cùng Vương thị, thời gian nàng không ở đây, Đại Bảo ở tại Lộc Viên. Tiết Đại Quý, Sở Tiểu Ngưu, Thu Nguyệt cũng qua ở, hai người trước đưa đón cậu đi học tan học, Thu Nguyệt hầu hạ cậu sinh hoạt thường ngày. ChieuNinh^%#@!$ &*([])_ lequydonD^d^l^q^d
Hiện tại Vương lão ngũ đã không ở tại trong thôn Hưởng La thôn, bởi vì mấy tháng trước phải trông chừng dưa, Trần A Phúc đặc biệt kêu người xây một hàng phòng ở ở giữa Lộc Viên cùng ruộng dưa, hắn sẽ ngụ ở chỗ đó.
Như vậy, Đại Bảo ở tại Lộc Viên so với đi theo nàng đi Định Châu phủ an toàn hơn nhiều.
Buổi tối, khi Trần A Phúc nói cho Đại Bảo mình sẽ đi Định Châu phủ qua sinh nhật cho Sở Hàm Yên, mà cậu bởi vì chân còn chưa khỏe không thể đi, khi đó Đại Bảo liền toét miệng ra khóc lên.
"Mẫu thân, chân con đã tốt lắm, con có thể chạy có thể nhảy, cũng không cần người khác ôm, con có thể tự mình đi..." Cậu vừa nói vừa gào thét, thanh âm có thể dỡ nóc phòng lên.
Trần A Phúc ôn nhu dụ dỗ cậu, lại đặc biệt kiên trì, không thể dẫn cậu đi.
Cậu liền khóc một canh giờ, giọng đều khàn đi, biết rõ khóc nữa cũng không thể khiến nương thay đổi chủ ý, liền dừng nức nở lại. Nói: "Mẫu thân, con không đi cũng được, nhưng người phải nhanh trở về một chút. Người phải nhớ kỹ, nhi tử ở nhà chờ người, thiếu người tư vị không dễ chịu..."
Tiểu tử này dùng một chút chính sách dụ dỗ Trần A Phúc liền giơ hai tay đầu hàng, trong lòng cũng toát ra chua chát, ôm cậu nói: "Nương vừa xong chuyện sẽ trở lại, nương cũng không bỏ được nhi tử, nương bảo đảm, nương thề."
Dỗ cậu xong, Hạ Nguyệt và Thu Nguyệt thu thập xong xiêm y cùng đồ dùng học tập của cậu, lấy đi Lộc Viên trước.