Sở Hàm Yên sùng bái nhìn cậu nói: "Nhưng ca ca là cho được nhiều nhất, phải hay không?"
Đại Bảo rối rắm lắc lắc đầu ngón tay nhỏ béo, nhìn ánh mắt nhỏ sùng bái của muội muội, thực không có dũng khí phủ nhận, chỉ đành gật gật đầu.
Sở Hàm Yên cười đến rất là đắc ý, cảm thấy heo là Đại Bảo cho ăn, cũng chính là nàng cho ăn.
Buổi tối, Trần A Phúc làm rất nhiều món ăn thịt. Có lẽ là tác dụng tâm lý, Sở tiểu cô nương ăn được vô cùng nhiều, thế cho nên Trần A Phúc và lão hầu gia đều lên tiếng, con bé mới không tiếp tục ăn. Đồng thời, Trần A Phúc còn hứa hẹn, một ít thịt này nhất định phải để dành một chút cho phụ thân con bé, để cho phụ thân bé ăn được thịt ngon nhất.
Tiến vào tháng chạp, Sở lão hầu gia liền muốn chuẩn bị đồ trở lại kinh thành. Lần này ông trở về không chỉ là lễ mừng năm mới, còn phải chờ tới tháng Hai Sở Lệnh Tuyên và Trần A Phúc thành thân ở kinh thành xong, rồi trở về. Sở Lệnh Trí sẽ quay về cùng ông.
Không chỉ Sở Hàm Yên không bỏ được, ngay cả Đại Bảo và Trần A Phúc, A Lộc đều không nỡ.
Trần A Phúc sẽ không giống như bọn nhỏ mà biểu đạt ra quá rõ ràng, nàng chỉ là đổi lại làm đa dạng thức ăn lão gia tử và Sở Lệnh Trí thích.
Ngày mười, lão gia tử mang Sở Lệnh Trí đi, cùng nhau đi, còn có mang theo vài xe năm lễ Đường Viên đưa Hầu phủ cùng với một nhà A Phúc đưa năm lễ Hầu phủ và La quản sự.
Sở Hàm Yên lại vào ở Phúc Viên, Đại Bảo và A Lộc như cũ tiếp tục đến Đường Viên đi theo Liêu tiên sinh lên lớp.
Tiếp theo, Phúc Viên lại phát sinh một chuyện đại hỉ sự, chính là Ào Ào mang thai. Không nói Truy Phong kiêu ngạo không thôi, tất cả mọi người Phúc Viên, Lộc Viên cực kỳ hưng phấn, Trần A Phúc còn nghĩ cho nó một phần bữa ăn dinh dưỡng thời gian mang thai. Thất Thất và Hôi Hôi cũng không lại tranh thủ tình cảm cùng Ào Ào, người ta biết sinh cục cưng, xác thực bản lãnh lớn hơn mình.
Sở Hàm Yên càng cao hứng, mỗi ngày thức dậy chuyện thứ nhất chính là chạy tới quan sát bụng Ào Ào có lớn lên không, lại để cho Tống mụ mụ làm la trướng, chăn mền cùng đệm giường cho tiểu bảo bối. Hơn nữa, còn nổi lên dũng khí chạy tới hậu viện Lộc Viên tặng lễ cho Võ thợ mộc, thỉnh cầu hắn làm một cái giường nhỏ xinh đẹp nhất cho tiểu bảo bối.
Con bé là để Đại Bảo và A Lộc đi cùng, cầm lấy một hộp kẹo trong nội cung Sở tam phu nhân đưa. Con bé liền nói mang khoa tay múa chân: "Giường muốn lớn như thế này, thấp như thế, muốn màu anh thảo, còn muốn có thể treo la trướng, trên mặt phải có con thỏ nhỏ ăn củ cải, còn phải có hoa nhỏ cỏ nhỏ..."
Tiểu cô nương nói cực kỳ chậm, vẫn là hình dung rõ ràng ổ chó xinh đẹp nhất trong lòng cùng Võ thợ mộc.
Võ thợ mộc thấy tay nghề của mình được Sở gia đại cô nương tín nhiệm như thế, rất là vinh hạnh, đáp ứng nhất định làm giường nhỏ như vậy.
Ban đêm, Trần A Phúc lại tiến vào không gian nói kiện hỉ sự này cùng Kim Yến Tử. Kim Yến Tử đã biết, chít chít cười nói: "Đây thật sự là một chuyện đại hỉ sự. Chờ tiểu bảo bối sinh ra, ma ma liền ôm nó vào không gian, không chỉ người ta có thể trước tiên xem nó một chút, cũng để cho nó dính dính linh khí trong không gian, khỏe mạnh trường thọ."
Trần A Phúc tính toán thời gian, nói: "Thời điểm Ào Ào sinh con, ta khả năng đã đi kinh thành rồi." Diendanlequydon~ChieuNinh{}@$#^& D^d^l^q^d
Kim Yến Tử nghe, tiếc nuối không thôi.
Ngày hai mươi tháng chạp, Đại Bảo và A Lộc cuối cùng nghỉ dài hạn. Nhưng bọn họ vẫn dậy thật sớm, đi theo Trần Danh, chuẩn bị một xe lễ vật đưa đi cửa Đường Viên, đây là đưa trình dụng cụ cho Liêu tiên sinh. Liêu tiên sinh hôm nay phải về nhà ở Giao Đông, mười chín sang năm tháng giêng lại về Đường Viên.
Vừa mới giờ Tị, trong thôn Tiểu Thạch Đầu, Tứ Hỉ Tử, Trần Đại Hổ và mấy người hài tử tìm đến Phúc Viên. Đại Bảo và A Lộc theo chân bọn họ cùng nhau, điên nháo ở trên đất trống bên cạnh Phúc Viên. Không qua bao lâu, La Minh Thành cùng mấy hài tử đầy tớ Đường Viên cũng tới. Một mảnh thổ địa bình tĩnh lại ồn ào náo động lên.
Chứng kiến ánh mắt hâm mộ của Sở Hàm Yên, Trần A Phúc liền dắt nàng đi bên ngoài viện, đứng xa xa xem náo nhiệt. Lúc này Trần Đại Bảo là bận rộn nhất, cùng những hài tử kia nháo một trận, lại chạy tới nói vài câu với nương và muội muội, sau đó lại chạy đi chơi.
Buổi chiều, La quản sự từ kinh thành trở về. Hắn mang về cho Lộc Viên cùng Phúc Viên mỗi nơi một xe ngựa lễ vật, đây là năm lễ Hầu phủ mang cho bọn họ.
Lúc này, vừa vặn Trần lão thái và Trần Nghiệp, Hồ thị đều ở Lộc Viên. Chứng kiến một xe ngựa đồ đạc màu sắc rực rỡ, rất là hâm mộ. Trần Danh cười ha ha, lại đưa không ít lễ vật cho đại phòng.
Hai mươi sáu tháng chạp, phụ tử Võ thợ mộc ngừng việc về nhà qua năm mới. Công việc trên cơ bản cũng đã làm xong, vẫn còn còn dư lại một chút công việc kết thúc, tháng giêng lại đến làm vài ngày liền xong. Trần Danh lại đưa bọn họ một chút thịt muối, điểm tâm kinh thành, hai khối vải lẻ.
Giường nhỏ Sở Hàm Yên kêu làm cũng làm xong rồi, Võ thợ mộc tự mình đưa tới Phúc Viên. Tiểu cô nương nhìn thấy giường nhỏ xinh đẹp giống như bản thân mong muốn, cực cao hứng. Trần A Phúc cũng đưa Võ gia một chút hàng tết bày tỏ cảm tạ.
Buổi chiều hôm nay, một nhà Trần Thực cũng trở về. Dẫn theo rất nhiều lễ vật đồng thời, còn mang về tiền lãi tửu lâu gần một năm. Gần mười tháng, tửu lâu thuần lợi nhuận một ngàn một trăm sáu mươi lượng bạc, lưu lại hai trăm lượng bạc làm vốn lưu động, lại phát hồng bao cho công nhân viên, còn lại chín trăm lượng bạc phân chia mấy nhà cổ đông.
Trần Thực kêu Trần Đại Hổ mời một nhà nhị phòng cùng La quản sự đến đại phòng ăn cơm tối. Uống rượu, lại thương lượng sách lược kinh doanh tửu lâu sang năm, lại có là hồi báo tình huống kinh doanh một năm này, cuối cùng là chia tiền.
Nhị phòng tam phòng chia được ba trăm sáu mươi lượng bạc, đại phòng cùng La quản sự được chia chín mươi lượng bạc.
Chứng kiến chênh lệch lớn như vậy, không nói tâm tình cảm thụ Trần Nghiệp và Hồ thị không tốt, ngay cả lão phu nhân đều đau lòng nhìn Trần Nghiệp vài lần. Con trai này vì nhà này trả giá nhiều nhất, lại bị hai người đệ đệ vượt qua, còn quăng được xa như thế.
La quản sự vui tươi hớn hở tiếp nhận bạc, bày tỏ cảm tạ. Sau đó, hắn liền đứng dậy cáo từ. Trần A Phúc cũng không muốn tiếp tục lưu lại nữa, nàng đã nhìn ra sắc mặt mấy người Trần Nghiệp khó coi, dắt Đại Bảo và A Lộc, đi theo La quản sự cùng nhau về nhà.
Ngày hôm sau, nghe được Vương thị nói, Trần Danh và Trần Thực mỗi người hiếu kính lão phu nhân hai mươi lượng bạc, mỗi người đưa Trần Nghiệp hai mươi lượng bạc.
"Bà bà và đại bá ngược lại hài lòng, nhưng Hồ thị vẫn không hài lòng, miệng đều kéo đến sau mang tai..." Vương thị nói.
Trần A Phúc không lên tiếng, nàng cũng không biết lúc trước kéo Trần Nghiệp vào bên trong cổ đông tửu lâu, có phải làm sai hay không.
Hôm nay, một nhà Trần Thực đến Lộc Viên, bọn họ trước nhìn gia cụ đánh cho Trần A Phúc, đặt mua đồ cưới, Trương thị cùng Trần A Mãn lại tới Phúc Viên nhìn Trần A Phúc làm đồ cưới. ChieuNinh~^&*dien~dan~lequydon{}^d^l^q^d
Trương thị cũng nhỏ giọng oán trách cùng Trần A Phúc: "Chúng ta hiếu kính bọn họ không ít, chiếu ý tứ Hồ thị, còn muốn cho mấy nhà chúng ta chia đều..."
Ngày hai mươi chín tết, Sở Lệnh Tuyên cuối cùng trở về.
Lúc này sắc trời đã nhá nhem tối, bên ngoài gió tuyết đan xen. Ở trong nhà ăn ấm áp, Trần A Phúc đang dẫn Đại Bảo và Sở Hàm Yên ăn lẩu thịt dê.
Nghe đi tiếng rít bên ngoài, Trần A Phúc thấp thỏm không an trong lòng.
Đột nhiên, nghe được Tằng Lão Đầu lớn giọng: "Ai da, đại gia đã trở về. Đại cô nương, tỷ muội, ca nhi, đều lo lắng nha."