Mục lục
Nông Kiều Có Phúc
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Giang thị "ừ" một tiếng, Trần A Phúc mới ngồi xuống.



Rồi Giang thị nói với Trần Vũ Huy: "Huy nha đầu, phụ thân con chính là sinh ở nông thôn, lớn lên ở nông thôn, là nông dân điển hình. Nhưng hắn cũng là thám hoa lang mười mấy năm trước, người người đều nói hắn phong thần nho nhã, học rộng tài cao. Sao con có thể nói nông dân đến không chịu nổi như vậy?"



Trần Vũ Huy hàm nước mắt vội vàng đứng dậy, nói: "Mẫu thân dạy dỗ đúng, là nữ nhi sai rồi." Nàng ta không ngốc, hiện thời tổ mẫu nửa tê liệt, mẹ đẻ chết rồi, nếu đắc tội nữ nhân nắm giữ vận mệnh của mình, chính mình có thể rơi không được tốt.



Giang thị lại "ừ" một tiếng, Trần Vũ Huy mới ngồi xuống.



Giang thị đều dạy dỗ hai vị cô nương, nhưng người khác vừa nghe liền biết nàng thật sự dạy dỗ là ai.



Giang thị lại hỏi Trần A Phúc: "Đi Sở phủ dự tiệc chuẩn bị xiêm y xong chưa?"



Trần A Phúc nói: "Chuẩn bị tốt rồi."



Giang thị gật đầu, nói: "Ta biết rõ con là một hài tử tài giỏi, tú nương trong phủ làm xiêm y con không nhất định có thể thích. Cho nên không chuẩn bị xiêm y cho con, chỉ cho bị một bộ trang sức."






Nàng vừa nói dứt lời, Hồng Phong liền nâng lên một hộp nhỏ dương nước sơn tô hoa, bên trong chứa kể cả thoa cài tóc, trâm, vòng tai và vài món đồ trang sức vàng ròng khảm ngọc, lộng lẫy tràn ngập các loại màu sắc, rất là xinh đẹp.



Trần A Phúc cười đứng dậy tạ ơn Giang thị, tiếp nhận hộp đồ trang sức đeo tay.



Rồi Giang thị lại nói với Trần Vũ Tình và Trần Vũ Hà: "Hai người các con cũng phải chuẩn bị một chút, ngày kia đi cùng đại tỷ tỷ các con."



Nàng nói xong, lại có hai nha đầu nâng lên hai cái khay, trong khay chứa xiêm y cùng hộp đồ trang sức đeo tay. Hai tỷ muội mặt mày hớn hở tạ ơn Giang thị, tiếp nhận xiêm y đồ trang sức đeo tay.



Nhìn thấy không hiểu trong mắt Trần Vũ Huy, Giang thị nói với nàng ta: "Đường di nương mới chết hai tháng, nàng tóm lại là mẹ đẻ của con, trong vòng ba tháng con đều không thích hợp ra cửa làm khách. Cho nên, ngày kia con liền không thể cùng đi Sở phủ với bọn tỷ tỷ muội muội."



Trần Vũ Huy tức đến vành mắt đều đỏ lên, trong lòng cực không phục, cảm thấy Giang thị là đang kiếm cớ cố ý chèn ép mình. Nàng lập tức sắp tròn mười lăm tuổi, lại còn chưa đính hôn, một cái yến hội tụ tập tất cả quý phụ Định Châu phủ dạng này, thậm chí còn có kinh thành, quý phụ tỉnh thành, như thế nào có thể không để nàng đi. Nếu như đi, may mắn được vị phu nhân nào đó vừa ý, mình cũng có tương lai.



Đường di nương lại là mẹ đẻ cũng chỉ là một di nương, làm sao có thể bởi vì di nương chết thì cấm nàng trong phủ không được phép ra ngoài.



Trong lòng nghĩ như vậy, lại không dám nói ra, nghĩ tới chờ phụ thân trở về lại tranh thủ một phen.



Trong lúc nói cười, thời gian trôi thật nhanh, Trần Vũ Lam tan học tới chỗ này.



Hắn hành lễ cho Giang thị, lại cao hứng kéo tay áo Trần A Phúc nói cười rộ lên.



Hoàng hôn phủ xuống, Trần Thế Anh cũng trở về. Giang thị đứng dậy, dẫn bọn nhỏ cùng đầy tớ hành lễ cho hắn.



Trần Thế Anh trước gật gật đầu cùng Giang thị, nhìn về phía Trần A Phúc cười nói: "Phúc nhi đến rồi, lần này ở nhà thêm vài ngày, bên cạnh cha cùng mẫu thân con." Lại nhất nhất nói chuyện cùng mấy người hài tử.



Hắn thái độ hòa ái, chào hỏi đến từng đứa trai gái, đối với người nào đều nhẹ nói lời nhỏ nhẹ, thậm chí ngay cả hai di nương đều bị ánh mắt ôn nhu của hắn tắm rửa một phen. Dien*dan*le*quy*don Chieu#^#Ninh}{|)&@#@



Một đại gia đình, ít nhất hiện tại tình cảnh này là cực kỳ hòa thuận hòa hợp.



Hai vợ chồng Trần Thế Anh dẫn năm đứa bé ở một bàn ăn cơm, cũng không phân bàn.






Sau khi ăn xong, Trần Thế Anh và Giang thị còn nói tới chuyện đi Sở phủ tham gia tiệc sinh nhật. Hắn kêu ba tỷ muội Trần A Phúc chuẩn bị thật tốt, đồng dạng nói Đường di nương vừa mới chết không lâu, Trần Vũ Huy không thích hợp ra cửa làm khách.



"Cha, con..." Trần Vũ Huy hàm nước mắt nhìn hắn.



Trần Thế Anh nói: "Cha biết rõ con và ngươi di nương tình cảm tốt, nhưng người chết không thể sống lại, Huy nhi cũng phải chú ý thân thể, không cần quá khổ sở."



Sau đó vung tay lên, để mấy đứa con cái tất cả lui ra.



Bọn họ đi rồi, Giang thị tự tay ngâm một nước ly trà trình cho Trần Thế Anh, nói đơn giản chuyện Trần A Phúc và Trần Vũ Huy đấu võ mồm. Sau cùng còn nói: "Phúc nhi làm trưởng tỷ, dạy bảo muội muội là bổn phận. Chỉ là phương pháp có chút thiếu sót, thiếp cũng đã nói nàng rồi."



Trần Thế Anh nói: "Ừ, phu nhân làm rất đúng. Phúc nhi từ nhỏ lớn lên ở nông thôn, nói chuyện có thẳng thắn một chút, lại cũng không có ý xấu gì. Còn như Huy nhi, chao ôi." Hắn thở dài một hơi, sắc mặt trầm xuống: "Nó thành như bây giờ, ta cũng có trách nhiệm. Lúc trước nếu như ta không mềm lòng, kiên trì không nghe lời nương nói, giao nó cho phu nhân quản giáo thì tốt rồi..." Lại hỏi: "Ta để phu nhân tìm người cho nó, như thế nào, có thích hợp hay không?"



Giang thị nói: "Những ngày này thiếp vẫn luôn đang hỏi thăm, cảm thấy có ba đình còn có thể, đang muốn nói một chút cùng lão gia..."



Trần Thế Anh nghe điều kiện người mấy nhà kia, trầm ngâm một lát, nói: "Ta thấy hậu sinh họ Vệ ở Trung Ninh huyện đi. Hắn mặc dù chỉ là một tú tài, về sau không có tiền đồ lớn quá mức, nhưng hậu sinh trung hậu, trong nhà lại có ruộng tốt ngàn mẫu, cuộc sống sẽ không kém. Chúng ta lại bồi đưa thêm một ít đồ cưới, cuộc sống của Huy nha đầu cũng có thể trôi qua giàu có. Tính tình của nó, chỉ có tìm loại người nhà thế này mới không sẽ gây họa, Vệ gia cũng sẽ nể mặt ta đối xử tử tế tại nó."



Giang thị cũng cảm thấy gia đình này là thích hợp nhất với Trần Vũ Huy, lại sợ Trần Thế Anh hiểu lầm nàng cố ý không tìm người trong sạch cho Trần Vũ Huy, cho nên còn tìm hai quan gia tử đệ khác để chọn.



Nghe Trần Thế Anh nói, Giang thị chần chờ nói: "Thiếp cũng cảm thấy gia đình này không tệ, nhưng tính tình Huy nha đầu, còn có bà bà..." Các nàng lúc trước vừa ý chính là thế tử Hầu phủ, tướng quân từ tam phẩm.



Trần Thế Anh khoát tay nói: "Huy nhi hiếu thắng, nhưng người có mạnh cũng có mệnh, gia đình này mới là kết cục tốt nhất của nó. Lệnh của cha mẹ, lời của mối mai, không phải do nó phản đối, phu nhân trực tiếp xử lý đi. Còn như chỗ nương ta, hiện tại tạm thời không nói với bà, chuyện làm xong, ta giải thích cho bà." Lại thở dài nói: "Chao ôi, Huy nhi dù có sai, cũng là thân khuê nữ của ta, phu nhân về sau vẫn phải quản thúc nhiều hơn. Không cầu nó có bao nhiêu hiền hòa hiền lành, cũng phải có lương tri, làm việc phải có chừng mực..."



Giang thị nói: "Huy nhi là khuê nữ lão gia, cũng chính là khuê nữ của ta, ta sẽ."



Trần Thế Anh duỗi tay nắm lấy tay Giang thị nói: "Mười mấy năm nay, vi phu có thể có công tích ở quan trường, trong nhà lại không cần ta quan tâm, đều là phu nhân hiền đức. Không chỉ vi phu cảm động và nhớ nhung phu nhân vì ta vì cái nhà này làm nhiều chuyện như thế, cho dù là ngoại giới đối với phu nhân, cũng là tán dương có thêm." Diendanlequydon~ChieuNinh{}@$#^& D^d^l^q^d



Giang thị đỏ vành mắt, nói: "Thiếp không quan tâm người khác nói thiếp cái gì, chỉ cần lão gia biết rõ lòng thiếp, hết thảy đều giá trị."



Trần Thế Anh chụp vỗ tay của nàng, lời nói thấm thía: "Ta biết rõ lòng phu nhân, vẫn luôn biết rõ."



Hôm nay hắn vốn là đến phiên đi chỗ Hà di nương nghỉ ngơi, nhưng hắn vẫn lưu ở chính viện.



Ngày hôm sau sau điểm tâm, mấy người tỷ muội Trần A Phúc đi thỉnh an Giang thị, mới vừa nói hai câu, đã có người tới báo, lão phu nhân lại nháo lên rồi.



Sắc mặt Giang thị trầm xuống, nhìn Trần Vũ Huy một cái, liền xua đuổi mấy tỷ muội các nàng trở về, mình vội vàng đi Hằng Thọ Viện.



Trần A Phúc trở lại Tường Vi viện, liền nghe đầy tớ đến báo, nói Tằng chưởng quỹ cửa hàng Phúc Vận Lai đến.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK