Diệu Hàn cầm điện thoại lên ,cô không muốn nói chuyện cùng người này.Hiện tại cô cần một thứ gì đó để bình tĩnh lại cảm xúc của chính mình
Bạch Thiên Dạ không về nhà cô mà đưa cô đến một tiệm bán cần câu có tiếng đắt đỏ ở khu vực này.Nó đắt bởi chất lượng và là hàng nhập từ nước ngoài về
Bạch Thiên Dạ cúi xuống nhìn cô : " chọn một cái đi "
Đứng giữa hơn 50 chiếc cần câu được chọn lọc kĩ trong quán , Diệu Hàn nhíu mày ánh mắt phân vân không biết nên chọn chiếc cần câu nào.Đi qua đi lại rồi cầm lấy một chiếc cần được chạm khắc tinh xảo nhất trong chỗ này.Bạch Thiên Dạ cầm cần câu nên sau đó không ngừng khen ngợi cô : " không tệ!! Có mắt nhìn vật...nhưng không có mắt chọn người"
Nói xong thì xoay người đưa cho ông chủ tiệm, Diệu Hàn đứng ở một chỗ đen mặt nếu không phải ở đây đang có người,cô sẽ không do dự lao vào đánh ông ta mất
Lúc này có một gia đình đi vào xem , Diệu Hàn nhanh chân đi ra bên ngoài mặc kệ Bạch Thiên Dạ ở bên trong
- " hú!! Cô em có muốn đi chung với bọn anh không? "
Vừa đứng được một lúc, có một chiếc xe đi ngang qua, mấy thanh niên đó dừng lại sau đó lên tiếng trêu chọc Diệu Hàn.Cô không bảo gì chỉ lạnh mặt nhìn về phía đối diện của mình, một người ở trên xe mở cửa đi xuống: " cô em muốn đi đâu? Bọn anh đưa em đi chơi "
Diệu Hàn không nói gì đang tính xoay người đi lại gần với cửa chính của cửa hàng thì anh ta bắt được lấy tay cô rồi bắt đầu giở thói háo sắc ra : " trông cô em xinh thật đấy!! Qua đêm với bọn anh không? Bọn anh nhất định đưa em lên đỉnh luôn"
Diệu Hàn nghe những lời nói bỉ ổi này cô liền tái mặt giật lấy tay ra nhưng sức lực của một người con gái làm sao địch lại nổi một thằng con trai.Khi cô đang định bẻ tay anh ta ,bàn tay kia của hắn đã nhanh chóng túm được lấy tay cô và khoá hai bàn tay lại, anh ta nở nụ cười bỉ ổi và đắc ý: " định dùng võ mèo cào với anh sao? "
Anh ta liền kéo cô vào trong xe nhưng vừa định mở cửa ra thì có một người đã giữ cô lại, Diệu Hàn quay sang nhìn là Bạch Thiên Dạ, anh ta nở nụ cười rất tươi nhìn cô : " cháu đi chơi với bạn sao? "
Diệu Hàn ra sức lắc đầu, ánh mắt cầu cứu nhìn hấn.Ai ngờ Bạch Thiên Dạ lại buông tay cô ra mỉm cười nhìn chàng trai kia ,người kia thấy vậy thì mỉm cười: " vậy cháu xin phép đưa cô ấy đi chơi ạ "
Đám bạn ngồi trong xe cười phá nên bọn họ chưa gặp người đàn ông nào mà ngu ngốc như vậy.Trông ăn mặc lịch sự, rất có tri thức ai ngờ hoá ra chỉ là một kẻ ngốc
- " ta chưa nói các người được đi mà? " Bạch Thiên Dạ dùng ánh mắt lạnh lẽo nhìn thẳng vào người đang kéo cô đi.Diệu Hàn định giật tay ra nhưng vẫn bị tên kia nắm chặt, miếng mồi ngon đang dâng lên tận miệng tại sao anh ta phải buông tay cô chứ
- " Bạch Thiên Dạ!! Cứu tôi "
- " muốn tôi cứu? " Bạch Thiên Dạ khoanh tay trước ngực nhìn cô.Diệu Hàn mím môi nhanh miệng nói : " tôi sẽ làm theo lời của anh nói!! Mau cứu tôi!! Tôi không muốn đi cùng bọn họ "
Diệu Hàn rơm rớm nước mắt, Bạch Thiên Dạ đi tới kéo tay cô về bên mình rồi mỉm cười : " nhớ lời của em đấy "
Chàng trai kia định giật cô lại thì bị một đạp của Bạch Thiên Dạ vào bụng, anh ta đau đớn ôm bụng ngồi xuống đất.Mấy tên ở trên xe vội vàng đi xuống kéo bạn mình vào trong xe rồi đi mất.Bởi vì bọn họ biết, 5 đứa không thể đánh lại một người đàn ông này
Diệu Hàn nhìn thấy cảnh tượng vừa rồi sau đó cô dùng sức đẩy mạnh Bạch Thiên Dạ ra, cô tức giận nhìn hắn : " ông cố tình phải không? Tại sao không cứu tôi mà còn bắt tôi cầu xin ông chứ? "
Bạch Thiên Dạ mỉm cười kéo cô về phía xe của mình rồi nói : " đi thôi! Tí có cảnh sát đến phiền phức lắm "
Xe bọn họ vừa rời đi thì có một chiếc xe cảnh sát đi tới vì có người báo là có đánh nhau.Kết quả đến nơi không có bất kì hiện trường gì liên quan đến vụ đánh nhau cả
Diệu Hàn ngồi trên xe vẫn cảm thấy mình bị Bạch Thiên Dạ chơi một vố nên khá bực tức , chắc cô phải đi tham gia khoá đào tạo boxing mới được, Bạch Thiên Dạ vui vẻ liếc Diệu Hàn không ngờ bản thân hắn lại có được cô nhanh đến vậy, vốn dĩ định trêu đùa thêm vài ngày sau đó sẽ cho cô cảm thấy thất vọng về người bạn trai của mình ai ngờ mấy thằng nhóc xa lạ kia lại ra tay giúp đỡ anh ta một phen
Danh Sách Chương: