• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tiểu Quân đi ra thấy chị mình đang đi vào phòng bếp còn Bạch Thiên Dạ đang đứng nhìn cậu bé cười cười.Tiểu Quân cười ngượng sau đó chạy vào phòng bếp cùng với Diệu Hàn

- " chị ơi!! vừa bác ấy cười với em làm em hoang mang ghê á " Tiểu Quân nhìn ra sau chân vẫn bước về phía chị gái mình sau đó ngồi xổm xuống bên cạnh cô .Diệu Hàn lúc này đang ngồi xổm trước tủ lạnh đưa hai tay lên quạt quạt cho đỡ nóng

- " s..sao mặt chị đỏ vậy? " Tiểu Quân quay sang nhìn cô sau đó lấy hộp bánh ở trong tủ ra.Diệu Hàn xấu hổ vội vàng đi ra chỗ khác lấy cốc nước nào ngờ bắt gặp Bạch Thiên Dạ đang đứng dựa vào cửa nhìn cô mỉm cười

Cô không ngần ngại mà trừng mắt nhìn hắn sau đó xoay người đi, Tiểu Quân ăn bánh ngọt nhìn qua nhìn lại hai người sau đó cậu bé đã hiểu ra gì đó rồi nhăn mặt lại khi cắn phải lưỡi

Sáng hôm sau, bà Diệu tỉnh dậy quay đầu sang bên thấy cô con gái lớn đang ngủ say ở bên cạnh.Bà đưa tay vuốt tóc của cô nước mắt không kìm được mà rơi ra, khi biết cô bị bắt cóc bà đã khóc rất nhiều sợ rằng cô con gái này sẽ xảy ra chuyện nhưng khi thấy con gái quay trở về nhà thành công khiến bà đã an tâm hơn nhưng chỉ sợ không phải hiện thực

Ông Diệu cùng bà Diệu tỉnh dậy từ rất sớm , chuẩn bị bữa sáng cho cả nhà.Một người ngồi sofa đọc báo , một người trong bếp nấu nướng đang yên tĩnh tự dưng lại xuất hiện một bóng người cao lớn bước vào bên trong

- " ông Bạch..."

Ông Diệu ngẩng lên khi thấy Bạch Thiên Dạ quay trở về sau khi đi tập thể dục buổi sáng , hai người cùng nhau đi ra vườn sau nói chuyện

- " con gái lớn nhà tôi rất vụng về , việc gì làm cũng không đến nơi đến chốn...lớn đầu rồi nhưng vẫn như một đứa trẻ suốt ngày chỉ biết xem phim hoạt hình... " Ông Diệu nhìn ra xa sau đó thở dài rồi khẽ lắc đầu.Cô con gái rượu này mãi chưa chịu trưởng thành làm cho ông rất lo lắng

Bạch Thiên Dạ mỉm cười khi nghe ông Diệu bốc phốt Hàn Hàn thì mỉm cười, nghe qua hắn cũng đã hiểu dụng ý qua câu nói của ông Diệu

- " nếu sau này , Tiểu Hàn có về nhà anh thì mong anh sẽ thay chúng tôi chăm sóc con bé!! "

Bạch Thiên Dạ hướng mắt nhìn ra hồ cá khẽ nheo mắt lại , hắn đang suy nghĩ là lúc đó cô đến nhà hắn với thân phận là con dâu hay là vợ của hắn nữa...

Bà Diệu đang nấu ăn thỉnh thoảng lại vào phòng ngó cô con gái của mình , Tiểu Quân mở cửa bước ra vò đầu nhìn mẹ của mình : " mẹ!! "

- " Giật hết cả mình....thằng bé này!! sao đã dậy rồi? "

Bà Diệu giật nảy người khi Tiểu Quân bất chợt gọi tên của mình , quay lại đánh cậu bé một cái sau đó xoay người đi xuống phòng bếp.Tiểu Quân liền đi theo mẹ của mình rồi hỏi : " mẹ làm gì mà thập thò ở ngoài cửa thế? "

- " mẹ xem chị tỉnh hay chưa!! chị con mệt lắm đừng làm phiền đấy "

Tiểu Quân gật đầu không trả lời bà trực tiếp đi đến phòng tắm để vệ sinh cá nhân.

Diệu Hàn đang ngủ thì có người đánh thức dậy , người đó tát vào má cô chạm đúng vào những vết bầm tím khiến cho Diệu Hàn giật mình tỉnh giấc.Nhìn tiểu Quân đang ngồi ở bên cạnh cắn hạt hướng dương rồi nói : " cả nhà ăn cơm rồi đấy! chị có dậy đi không? "

Diệu Hàn từ từ ngồi dậy, đầu tóc bù xù do vừa mới ngủ dậy khẽ nhíu mày nhìn ra cửa phòng.Lúc này Bạch Thiên Dạ đột nhiên đi ra , hai người vô tình chạm mắt nhau rồi anh ta đi mất

Cô nhíu mày cầm lấy chiếc lược ở đầu tủ rồi chải tóc, sờ qua sờ lại mái tóc thấy hơi bết làm cho cô hơi khó chịu.Tiểu Quân ngồi bên cạnh dừng động tác cắn hướng dương lại sau đó nói nhỏ với chị mình : " chị...có phải chị với bác ấy đang mập mờ đúng không? "

Diệu Hàn nghe xong khẽ nhíu mày , động tác dừng lại trong không trung sau đó từ từ hạ xuống: " ....tại sao em lại nói vậy? "

- " linh cảm!! "

Diệu Hàn cúi xuống nhìn đôi bàn tay của mình , trong lòng cô lúc này khá bối rối không biết trả lời em trai như thế nào.Cô sợ sau này em trai học theo cô lăng nhăng với nhiều cô gái cùng một lúc khiến cho con gái nhà người ta đau lòng...

- " chuyện này em sẽ không nói cho ai đâu! chị cũng không phải cảm thấy áy náy với em làm gì " Tiểu Quân đưa tay ấn đầu Diệu Hàn, cô nghe xong khá bất ngờ sau đó nở nụ cười rồi bắt lấy tay cậu bé kéo cậu bé về phía mình : " thằng bé này!! sao tự dưng lại hiểu chuyện như thế? "

- " ah....bỏ em ra!!! bà chị ngốc này "

Ông bà Diệu ở dưới phòng bếp nghe thấy tiếng hai người khẽ mỉm cười sau đó tiếp tục nói chuyện cùng với Thiệu Huy



Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK