(*) Tử đạo hữu bất tử bần đạo (死道友不死贫道) Chết vì có lời nói ra, không chết vì nghèo lời (ít nói).
"Khụ khụ, Tiểu Thiên, con cũng đều đã là người trưởng thành như vậy rồi, đã cưới vợ rồi thì nên giúp đỡ vợ làm chút việc nhà mà con có khả năng làm! Tại sao con có thể cứ sai sử vợ của con như vậy đây? !" Ba Vũ thật trịnh trọng nói với Vũ Thiên.
Gân xanh trên cái trán của Vũ Thiên lập tức nhảy dựng lên thình thịch. Anh không nói gì, chỉ nhìn cha của mình, phi thường khẳng định, hồi nhỏ chính là ông cũng tự nói với mình về mấy thứ cũng không dễ ăn kia! Kết quả… kết quả là ba Vũ lienf dễ dàng bán con trai mình cứ như vậy.
"Phi Phi, con nói đi! Con nghĩ cách để cho Vũ Thiên sửa chữa những thiếu sót kia, ông nội làm chủ cho con!" Ông cụ Vũ dũng cảm chuẩn bị minh oan giúp cho cháu dâu của mình.
"(⊙v⊙ ) Điều kiện gì cũng đều có thể nói ra hay sao?" Ánh mắt của Mục Vũ Phi tỏa sáng.
Sau khi đã được ông cụ Vũ cho phép, Mục Vũ Phi cắn răng nghiến lợi, nói đầy oán hận: "Về sau khi ăn cơm không được kiêng đồ ăn! Nếu còn như vậy, mỗi lần con đi chợ, người ta nói với con đồ gì tươi mới, con đều nói người trong nhà không ăn. Nên đã làm cho người ta cho rằng chính con mới là cái người kiêng ăn kia! Không được mỗi lần sau khi con đã làm công việc nhà rồi, lại bày ra cái vẻ mặt Hoàng đế đi nghiệm thu thành quả lao động của con! Muốn con giặt quần áo thì phải thu thập quần áo bẩn gọn gàng lại cho con, không được tùy tiện ném loạn xạ để cho con phải đi tìm!"
Rồi sau đó. . . Rồi sau đó không có. Ông cụ Vũ tức thời liền đồng ý với yêu cầu này của Mục Vũ Phi, làm cho Mục Vũ Phi cùng với mẹ Vũ kích động mãi không thôi.
Đồng thời, ba Vũ và ông cụ Vũ đều âm thầm giơ ngón tay cái lên đối với Vũ Thiên, giỏi lắm! Rất đúng với câu nói biết điều khiển vợ! Tính tới tính lui việc trong nhà cũng đều là do người phụ nữ ôm đồm toàn bộ!
Vũ Thiên hết chỗ nói rồi. Anh thật nghi hoặc cô vợ nhỏ của mình rốt cuộc là ngu ngốc hay là đã trở thành người ham thích đối với chuyện làm công việc nhà rồi. Đần độn ngây ngốc, ngây ngốc đần độn, quả thực là đần độn chết đi được! . . .
Bữa cơm chiều được Mục Vũ Phi và mẹ Vũ tiếp tục đảm nhiệm bao trọn. Trước khi bọn họ kết hôn mẹ Vũ vẫn còn lo lắng cô dâu mới nhà mọi người chỉ là một con bé con còn choai choai, sẽ không chăm sóc tốt cho con trai Vũ Thiên nhà mình được. Thế nhưng mà khi nghe qua những lời nói kia của Mục Vũ Phi, về sau lại biết được nhà họ Mục đã bồi dưỡng công việc nấu nướng cho Mục Vũ Phi thật là tốt. Cô gái trẻ này không chỉ là một người rất giỏi làm công việc nhà, mà sau khi trải qua ăn bữa cơm mà Mục Vũ Phi đã làm, thì lại càng xác định, cô nhóc này tay nghề nấu nướng cũng là siêu cao thủ. Như vậy bọn họ cũng có thể yên tâm rồi.
Cứ thế, đối với cô dâu mới này, nhà họ Vũ thật sự là càng nhìn càng thấy thuận mắt.
Nhưng mà lúc ăn cơm, lại xuất hiện một cái khúc nhạc đệm nho nhỏ. Mục Vũ Phi làm một đĩa đậu đũa, nhưng mà tất cả đám đàn ông của nhà họ Vũ, đến một lần chạm đũa thôi, cũng không hề động đậy chạm vào đối với món ăn ở trong cái đĩa này. Trước kia Mục Vũ Phi cũng đã từng hỏi Vũ Thiên rằng, đậu đũa cũng là rau xanh, tại sao đến cái lông của quả đậu cũng không chịu ăn! Vũ Thiên rất đúng lý hợp tình nói, đậu đũa cũng vẫn là đậu! Câu trả lời này đã làm cho cả thất khiếu (*) của Mục Vũ Phi muốn bốc khói lên rồi. Cô biết Vũ Thiên yêu thích ăn đậu phụ, liền nói rằng, đậu phụ cũng là đậu, anh cũng đừng ăn nữa! Vũ Thiên rất sáng suốt không thèm nhìn cô nữa.
(*) Thất khiếu: Bảy hốc trên mặt: Hai hốc mắt, hai lỗ tai, hai lỗ mũi và cái miệng.
Hiện tại rốt cuộc Mục Vũ Phi đã biết, sự ngụy biện kia của Vũ Thiên là được di truyền từ nơi nào rồi. Đây là di truyền của gia tộc! Cảm tình của đàn ông nhà họ Vũ đối với loại thực phẩm là đậu luôn được giữ kín như bưng. Điều này làm cho các cô dâu của nhà họ Vũ làm sao mà chịu nổi chứ! Cô và mẹ Vũ đều rơi lệ đầy mặt rồi.
Khi Vũ Thiên lái xe trở về nhà, ở trên xe Mục Vũ Phi đã chìm vào giấc ngủ rất sâu. Xem dung nhan khi ngủ của Mục Vũ Phi, Vũ Thiên đột nhiên cũng rất kiên định. Sau khi lái xe tiến vào trong ga ra, Vũ Thiên thấy Mục Vũ Phi vẫn còn đứng ở dưới lầu, chỗ cô đã xuống xe, đôi mắt còn ngái ngủ đang nhìn mông lung, đứng lắc la lắc lư chờ anh.
"Để anh cõng em." Vũ Thiên hơi khom người xuống, quỳ một chân trên đất.
"Vâng." Mục Vũ Phi mềm yếu lên tiếng, rồi nằm lên trên lưng của Vũ Thiên.
Vũ Thiên khẽ cười cõng Mục Vũ Phi đi lên lầu. Anh bước từng bước một, bước đi cực kỳ kiên định.