• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Không nghỉ ngơi lại ở làng du lịch nhiều, Mục Vũ Phi và Vũ Thiên liền khởi hành trở về thành phố A. Thượng Duyên và Phương Gián tạm thời ở lại thành phố K để quản lý làng du lịch. Mục Vũ Phi lưu lại Phương Gián ở làng du lịch, mục đích chính là để kiểm soát Trần Phó đi tiến hành giao tiếp công tác, tránh cho việc ông ta lại gây ra những chuyện ong bướm ma quỷ gì đó.



Lương Ngọc Phi trên danh nghĩa là đi du học, nhưng kỳ thực hộ khẩu của anh, từ lúc anh đồng ý làm ảnh vệ (*) cho Vũ Thiên, thì đã không còn thấy bóng dáng đâu nữa. Một hồi nữa, có lẽ sẽ có một tai nạn xe cộ để cho Lương Ngọc Phi triệt để biến mất trên thế giới này, chỉ còn lại một cái bóng với bộ râu mà thôi. Hơn nữa Lương Ngọc Phi đã được nhà họ Vũ đưa vào bộ đội để huấn luyện, điều này làm cho Mục Vũ Phi thổn thức không thôi.



(*) Ảnh vệ (Ám vệ): Người bảo vệ bí mật.(người bảo vệ trong bóng tối)



Thủ đoạn “gõ núi dọa hổ” của Mục Vũ Phi đã lên lên xuống xuống, truyền vào trong lỗ tai của nhà họ Vũ. Tất cả mọi người đều muốn nhìn một chút bộ dáng của tân nương tử này như thế nào. Vũ Thiên sau khi biết được tin tức này lông mày liền cau chặt lại. Anh thật sự không nghĩ tới, những người đó trong nhà mình, vậy mà lại sớm có thể không nhịn được như vậy rồi. Bất quá Mục Vũ Phi thì lại không có sức đâu mà để ý tới mấy cái chuyện đó. Từ khi bản thân cô tiếp nhận sản nghiệp của Vũ Thiên về sau, gần như mỗi ngày cô đều phải xem một lượng lớn tài liệu. Thật sự thời điểm cô xử lý không nổi, thì Vũ Thiên cũng sẽ hỗ trợ để xem giúp cho cô. Dùng lời của Vũ Thiên mà nói, thủ đoạn vừa rồi của cô nhất định sẽ thật phiền toái, nhưng về sau xử lý sẽ được thuận tay thoải mái hơn.



Đau đầu, Mục Vũ Phi dùng đủ các loại tư thế ngổi ở trên ghế sofa, một bên quay cuồng, một bên xem tài liệu. Gần như là cứ một phút đồng hồ cô lại đổi một tư thế. Hơn nữa cô hoàn toàn không để mắt đến bản thân mình lúc này chỉ mặc có một chiếc sơ mi rộng rãi, bộ dáng cặp đùi thon dài tuyệt mỹ của cô thực sự để lộ ra, nhìn không sót một cái gì! Mà Vũ Thiên càng nhìn, trên mặt lại càng thêm nhiều vạch đen.



"Phi Phi, anh có chuyện muốn thương lượng với em một chút." Vũ Thiên cực kỳ đứng đắn ngồi xuống ở bên cạnh Mục Vũ Phi, nhưng cái tay lại không tự chủ đặt lên đôi chân đẹp tuyệt mỹ của cô. Mục Vũ Phi tập trung tinh thần đọc tài liệu, căn bản là không hề chú ý tới động tác nhỏ này của Vũ Thiên. Vũ Thiên càng được thể tiến tới, càng thêm to gan, cầm lấy đôi chân đẹp của Mục Vũ Phi đặt lên trên đầu gối mình, lại tiếp tục sờ tới sờ lui.



Thấy Mục Vũ Phi vẫn không để ý tới mình, Vũ Thiên nảy sinh ác độc, liền véo một cái lên đùi của Mục Vũ Phi. Mục Vũ Phi bị đau liền gào khóc kêu to.



"Anh làm cái gì vậy?! Không biết là da thịt của em rất mềm mịn hay sao? ! Thật đau quá đi mất!"



Trên mặt Vũ Thiên hắc tuyến càng nhiều hơn. Cô vợ nhỏ này của anh, da mặt dày thực sự không phải là dày bình thường. Tuy rằng nghĩ như vậy, nhưng Vũ Thiên vẫn là nhẹ nhàng xoa xoa lên chỗ sưng đỏ ở chân của cô. Ừm... Xúc cảm thật tốt, thực là nõn nà, tinh tế trơn mềm...



"Đến cùng có chuyện gì vậy?"



"Phi Phi, ở vùng ngoại ô, anh có một tòa biệt thự. Em tốt nhất là nên chuyển về đó để ở."



Mục Vũ Phi rũ mắt xuống. Nơi này cách công ty của Vũ Thiên rất gần, cũng cách trường học rất gần. Thế nhưng mà, một khi bản thân cô đã tiếp nhận sản nghiệp của nhà họ Vũ rồi, tất nhiên sẽ có một số người nào đó không sợ chết, sẽ giở trò hạ lưu ngáng chân cô. Trở lại chỗ nhà chính kia của Vũ Thiên, ngược lại, chính là một phương pháp xử lí an toàn thoả đáng. Nơi đó được bảo vệ rất nghiêm ngặt, hơn nữa lại còn là bất động sản dưới danh nghĩa của Vũ Thiên. Cho dù là người không có mắt thế nào đi nữa, cũng sẽ không thể động thổ ở trên đầu thái tuế. Nhưng mà kể từ đó đã nói lên, Vũ Thiên tất nhiên là kết thúc nghỉ hè, sẽ đi bộ đội để tiếp nhận huấn luyện rồi. Mấy chuyện này đều thuộc về cơ mật quốc gia, Mục Vũ Phi cô không thể hỏi. Thế nhưng là không có nghĩa là cô không biết không rõ. Một khi đã tiến vào bộ đội, không chỉ có huấn luyện thật khổ cực, mà về sau, công tác cũng là một đường ở giữa ranh giới sự sống và cái chết.



Xem ra ngày lành thật sự là không còn nhiều lắm nữa rồi... Mục Vũ Phi đỏ mặt rút lại cặp đùi của bản thân mình về. Hừ, cái người đáng ghét này, càng ngày càng trở nên sắc dục rồi! Vuốt ve cái gì chứ, cứ hướng về phía bắp đùi mà sờ với mó như vậy! Thật đúng là cầm thú!



"Đều đã là vợ chồng già rồi, còn nói thêm cái gì?" Vũ Thiên tức giận lườm Mục Vũ Phi một cái, túm lấy bắp đùi của cô, tiếp đó lại ve vuốt.



"Anh bị tinh trùng nhập lên não rồi hả?!" Mục Vũ Phi căm giận đẩy tay của Vũ Thiên ra, đứng dậy, lại đổi lấy việc Vũ Thiên bám lấy cô như hình với bóng. Lại càng áp sát hơn nữa, đến mức giữa hai người không còn một khe hở nào! Mục Vũ Phi mặt càng đỏ hơn. Cô cảm thấy rõ ràng sự biến hóa thân thể của người nào đó. TNND (bà nội nó chứ), ngày hôm qua người đàn ông này đã quấn lấy mình đến tận nửa đêm… Ngày hôm nay lại vẫn còn sinh long hoạt hổ (*) như vậy! Chẳng lẽ là người này được làm bằng sắt sao?



(*) Sinh Long Hoạt Hổ: Câu thành ngữ. Ý nghĩa: khoẻ như vâm; sinh khí dồi dào như rồng, sức lực mạnh mẽ như hổ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK