"Anh đúng là một Nhị Thế Tổ không hơn không kém!" Mục Vũ Phi đánh giá vẻ rất chân thành.
(*) Nhị thế tổ (二世祖) là một thành ngữ phổ biến trong tiếng Quảng Đông, lấy từ tích vua Tần Nhị Thế. Thành ngữ chỉ con cháu những gia đình giàu có, chỉ biết ăn chơi phung phí tiền cha mẹ mà không biết lo lắng cho sự nghiệp. Nhị Thế Tổ dùng để chỉ con nhà giàu đời thứ 2.
"Xe ở đây đều là được mua từ tiền mà bản thân anh đã kiếm được đó." Vũ Thiên nhíu mày, dường như là anh cực kỳ đối chọi với cái từ "Nhị Thế Tổ" này.
Mục Vũ Phi đột nhiên sực nhớ lại chuyện của trước kia, không khỏi hồ nghi nhìn về phía Vũ Thiên, hỏi: "Như vậy là anh có tiền đấy chứ, vì sao trước kia anh lại còn nói với cha mẹ anh cho vay tiền để mở công ty? Chẳng lẽ là anh muốn đùa giỡn đối với em hay sao?"
Mục Vũ Phi nói còn chưa dứt lời, thì đã thấy Vũ Thiên vẻ mặt đầy sự oán giận. Anh cắn răng nghiến lợi, sau đó hướng về phía cô cười vẻ âm trầm: "Cưới được em về nhà thật sự là không dễ dàng mà. Anh đã cầu hôn em với ông nội của em. Ông nội của em cũng nói anh là Nhị Thế Tổ, thật sự không có bản lãnh gì. Nếu như anh trong thời gian ngắn có thể làm cho bọn họ nhìn thấy thành quả, như vậy sẽ đồng ý gả em cho anh, nhưng anh cũng không được sử dụng tiền của mình. Bản thiếu gia lại phải nhìn sắc mặt người khác để dựng nghiệp bằng hai bàn tay trắng, ha ha ha ha ha. . ."
"A,. . . Anh vẫn là đừng nên nở nụ cười như vậy nữa, thật như quái nhân." Mục Vũ Phi có chút ít áy náy, ông nội của cô có ai mà không bị ông ức hiếp kia chứ. Mấy vị anh em của cô, hồi còn nhỏ bị phạm phải sai lầm, mặc kệ ở đâu cũng đều sẽ bị ông lột quần ra đánh đòn, Chuyện này làm cho bọn họ bây giờ nhìn thấy ông nội vẫn còn cảm thấy kinh sợ. Cho nên cảm thụ của Vũ Thiên như thế nào, đa phần Mục Vũ Phi đều có thể hiểu được một chút.
Bất quá, Mục Vũ Phi cũng cảm khái, quả nhiên Vũ thiếu chính là Vũ thiếu, cũng không phải là người dễ chọc vào. Nghe xem, cái câu bản thiếu gia kia của anh, quả thực là đã lộ ra bản tính dữ dội của anh rồi. Trước kia, ở trước mặt mọi người, Vũ Thiên đều giống như kiểu chó giả dạng hình người vậy! Ông nội cô nói không có sai, kỳ thực đây chính là một Nhị Thế Tổ, hơn nữa còn là một Nhị Thế Tổ rất nhiều tiền!
Mang theo sự khinh bỉ mãnh liệt, Mục Vũ Phi cùng với Vũ Thiên đi đến phòng thay đồ để thay quần áo. Đã trải qua sự đả kích trước những chiếc xe ô tô nổi danh, lúc này những bộ quần áo hàng hiệu xa xỉ tràn ngập ở trước mắt Mục Vũ Phi, đã không làm cho nội tâm của cô bị nổi gợn sóng chút nào. Cô vốn nghĩ muốn mặc váy dài thắt đai, nhưng mà Vũ Thiên thật nghiêm túc nói cho cô biết, về sau các loại váy lộ liễu như thế này, đều không cho phép cô mặc.
"Như thế nào mà gọi là lộ liễu?" Mục Vũ Phi có chút nghi hoặc.
"Váy dài không quá đầu gối, váy không có tay, váy xẻ thấp ngực, đều tính là loại váy lộ liễu." Vũ Thiên trả lời rất chân thành.
Mục Vũ Phi xù lông rồi! Chẳng lẽ anh lại muốn cô một tháng ba mươi ngày đều mặc giống như người Eskimo (*) thì anh mới vừa lòng hay sao? Đây quả thực là hạn chế con người, hạn chế dân chủ tự do mà! Bản thân cô, chẳng lẽ lại là thú cưng của anh hay sao? Sự ham muốn chiếm hữu của Vũ Thiên chẳng lẽ lại mạnh đến như vậy? !
(*) Người Eskimo: Người Eskimo là tên gọi khác của tộc người Inupiat hay Yupik sống ở những vùng đất quanh năm băng giá như Đông Siberira, Alaska (Mỹ), Canada, Greenland. Người Eskimo ở Canada và Greenland được gọi là người Inuit. Quần áo của người Eskimo làm bằng da và lông động vật. Cả đàn ông, phụ nữ, người già và trẻ em đều mặc kiểu dáng đơn giản, giống nhau. Đó là kiểu áo choàng dài, có mũ trùm đầu, dày và ấm.
Trong đoạn văn trên, ý Mục Vũ Phi ám chỉ Vũ Thiên muốn cô phải mặc những bộ váy áo kín mít.
Nhìn cô vợ nhỏ của mình bộ dạng giống như muốn phải liều mạng, Vũ Thiên ngoéo khóe môi một cái, lại khôi phục một bộ biểu cảm nhàn nhạt. Anh cúi người, ghé vào ở bên tai cô, rồi nhẹ nhàng nói: "Ngoan, nghe lời đi, anh chỉ là không nghĩ muốn người khác nhìn thấy vẻ hoàn mỹ của em mà thôi."
Mục Vũ Phi xấu hổ đỏ mặt, không nói năng gì nữa. Được rồi, cô lại bị Vũ Thiên khuất phục rồi. Người này đúng là một Nhị Thế Tổ gian trá phúc hắc nhất, luôn có thể chế trụ mạch máu của cô mà, lại còn bắt chẹt cô sít sao như vậy nữa! Không thèm để ý tới Vũ Thiên nữa, Mục Vũ Phi xoay người chọn lấy một chiếc áo T-shirt ngắn tay màu đen có viền tơ của Hàn Quốc, cùng với một chiếc quần jeans ống đứng màu lam sẫm, một đôi giày cao gót màu đen chạm rỗng. Đồng thời Vũ Thiên cũng đã thay đổi quần áo xong xuôi. Đây là lần đầu tiên Mục Vũ Phi nhìn thấy bộ dạng Vũ Thiên mặc Âu phục, rất hợp với khí chất lãnh liệt trời sinh của anh. Nhìn anh thật sự là phong thần tuấn lãng giống như thần tiên.
"Không có việc gì, cứ yên tâm mà háo sắc đi, người đàn ông này đã là chồng của em rồi." Vũ Thiên cài măng sét cổ tay áo miệng cười ha ha đối với cô.
"Biến đi!" Mục Vũ Phi tức giận trừng mắt nhìn Vũ Thiên. Người đàn ông này vừa mới mở miệng, liền làm cho bất cứ chuyện gì tốt đẹp đều biến thành không tốt đẹp lắm!