Mục lục
Từ chối làm thánh mẫu
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

1.

Buổi tối đi làm về, tôi gọi cho chị gái: “Hôm nay anh rể có tới gây rối ở xưởng của chị nữa không?”

Chị ấy trả lời bảo anh ta không tới nhưng chị ấy vẫn thấy sợ lắm.

“Tiểu Nhã, em tới cửa hàng đồ ăn mua ít thức ăn, sau đó ra trạm xe buýt đón chị nhé, có được không?”

Tôi đồng ý.

Chị gái là người đáng thương, anh rể tuy dáng dấp tuấn tú lịch sự, trong nhà cũng có của ăn của để, nhưng có một khuyết điểm trí mạ.ng đó là nghiện rượu.

Thời gian đầu, cái lúc mới cưới được chị tôi, hắn ta còn biết ngụy trang một chút. Thời gian dài về sau hắn không thèm giả vờ nữa, mỗi ngày đều cùng đám bạn xấu của hắn uống đến không say không về.

Chị tôi không thể nhịn thêm được nữa nên cùng hắn cãi nhau, hắn thế nhưng lại dám đ.ánh chị tôi!

Khi nói đến bạo lực gia đình, thì chỉ có hai trường hợp, hoặc là không có hoặc là vô số lần. Hắn ỷ vào việc chị tôi nhịn hắn hết lần này đến lần khác, ra tay càng lúc càng nặng hơn, từ tát tai đến đập phá đồ đạc, sau này thậm chí còn cầm đến dao.

Chị tôi bị dọa cho sợ hãi.

Tôi thở dài, lúc trước tôi không đồng ý hai người kết hôn nhưng chị cứ cứng đầu cố chấp phải lấy hắn cho bằng được. Bây giờ thì lại chỉ mong ngày mong đêm có thể ly hôn cho xong.

Đón chị ấy xong, chúng tôi nắm tay về đến cửa nhà, tôi dùng chìa khóa mở cửa. Chân còn đang bước nửa bước vào nhà, ngoài cửa xuất hiện một bóng người, trong tay còn giơ một con d.ao sáng lấp lánh.

“Trương Lệ Lệ, tôi hỏi cô lần cuối, cô có theo tôi về nhà không?”

Chị ta một tay đẩy tôi từ trong cửa ra, còn mình thì núp đằng sau lưng tôi.

Tôi nơm nớp lo sợ nhìn ánh sáng lạnh lẽo phát ra từ con d.ao trên tay hắn: “Anh rể, anh bình tĩnh một chút đã, có chuyện gì mình cứ từ từ ngồi xuống nói chuyện.”

Hắn hung hăng trừng tôi, một đôi mắt như chó sói hung ác: “Biến! Đây là chuyện giữa tao và Trương Lệ Lệ! Cái con đi*m thúi này dám dùng sạch tiền của tao, hiện tại muốn bỏ trốn sao? Nằm mơ đi!”

Tôi nghi ngờ đang muốn quay đầu hỏi chị tôi mấy lời anh rể nói là có ý gì thì phía sau lưng lại có một lực đẩy bất ngờ. Chị tôi thế mà lại đẩy mạnh tôi lao thẳng về phía con da.o trong tay chồng chị ta.

Trong sự kinh hãi, tôi đổi hướng lao sang bên cạnh, hung hiểm tránh thoát đi mũi d.ao.

Sau lưng có tiếng bước chân kèm theo tiếng cửa bị dùng sức đóng lại và khóa chốt.

Tôi hoảng sợ mà đối đầu với ánh mắt đã mất đi sự tỉnh táo của anh rể, vừa mới định nhấc chân bỏ chạy thì bị hắn dùng sức kéo giật tóc lại.

“Đều tại mày, đều do mày giật dây cô ta ly hôn với tao! Tất cả là lỗi của mày!”

Cảm nhận nỗi đau mãnh liệt ở phía sau lưng, tôi dùng hết sức mà lao vào cánh cửa, cánh tay đầy má.u dùng sức kéo nắm đấm cửa nhưng không nhúc nhích tí nào.

“Mau! Mau cứu em!”

Chỉ có sự im lặng ở đằng sau cánh cửa đó.

D.ao bị rút ra một cách thô bạo, vừa tàn nhẫn mà đâ.m vào cơ thể tôi.

Cuối cùng vì mất m.áu quá nhiều mà ch.ết tươi.

Một lần nữa mở mắt, tôi vậy mà lại quay về cái lần đầu tiên chị ta phàn nàn về việc chồng ả có thói bạo lực gia đình.

2.

Bên kia điện thoại có tiếng chị ta gặng hỏi: “Tiểu Nhã? Tiểu Nhã?”

Rốt cục tôi lấy lại tinh thần, cơ thể vẫn không ngăn được từng cơn run lẩy bẩy.

“Chị nói đi.”

“Vậy mà hắn lại dám thượng cẳng chân hạ cẳng tay đánh chị, em nói xem chị nên làm gì đây?”

Tôi chợt nhớ tới câu hỏi mà hôm anh rể tới đe dọa có nhắc tới, hắn kêu chị ta đã dùng sạch tiền của của hắn cho nên mới có suy nghĩ ly hôn.

Ngẫm lại, đúng là gần đây trên trên người chị ta thỉnh thoảng xuất hiện vài món đồ hiệu mới toanh.

Chị ta chỉ là một kế toán nho nhỏ phổ thông trong một nhà máy bình thường, tiền lương còn chưa vượt quá 10.000 tệ (khoảng 30 triệu).

Nhà anh rể tuy có tiền, nhưng cũng chỉ ở mức tầm trung thôi, hoàn toàn không đạt được cái trình độ tùy tùy tiện tiện mua các loại hàng xa xỉ phẩm.

Tôi cũng có lần nghi ngờ, mắt chị ta lóe lên kêu toàn bộ đều là hàng fake loại 1.

“Chị làm sao có tiền mua được, chẳng qua là học được cách giả bộ giàu có mà thôi.”

Tôi tin tưởng chị ta, bây giờ xem ra, mấy món đồ này đều là hàng thật.

Tôi hồi tưởng lại cuộc đối thoại với chị ta ở kiếp trước.

“Vậy chị mau cùng anh ta ly hôn đi, bạo lực gia đình chỉ có không lần và vô số lần, tuyệt đối không được tha thứ cho anh ta.”

Vào kiếp trước tôi đã khuyên nhủ chị ấy rất lâu, chị ta lại có vẻ bối rối một cách kỳ lạ.

Một lúc thì bảo sợ danh tiếng không tốt, một lúc lại bảo bình thường chồng chị ta đối xử rất tốt với chị ta…

Dù sao chính là sống ch.ết không chịu ly hôn.

Thì ra ngoài mấy lí do nêu trên còn bao gồm cả việc chị ta ham muốn tiền của nhà chồng chị ta nữa.

Mà mấy lời tôi khuyên chị ta lại bị chị ta “bê” y nguyên không sót một chữ nào truyền lại cho chồng chị ta, đẩy mâu thuẫn giữa tôi và hắn càng ngày càng lớn.

Đến khi mâu thuẫn này lên đến đỉnh điểm, ngày hôm đó vì muốn hả hê giải tỏa cơn giận mà hắn đem da.o hung hăng đ.â..m liên tục nhiều nh.á.t vào người tôi.

Tôi không khỏi rùng mình một cái.

“Chị, anh rể cũng không thể nào vô duyên vô cớ mà đánh chị được, đến cùng là nguyên nhân gì chị phải nói ra hết thì em mới có thể nghĩ ra cách giúp chị chứ!”

Một kiếp này, tôi sẽ không nói ra mấy lời để lại nhược điểm ch.ết người gì cả.

Chị ta bắt đầu lưỡng lự và ấp úng, mãi mà không nói ra được nguyên nhân.

Cuối cùng còn thẹn quá hóa giận mà mất bình tĩnh: “Được rồi, Tiểu Nhã, đến cùng chị có phải là chị ruột của em không? Sao em cứ nói giúp cho anh rể, anh ta mới là người ngoài mà!”

“Sau này em có chuyện cũng đừng tới tìm chị!”

Nói xong chị ta hung hăng cúp điện thoại.

3.

Tôi cười nhạo, từ nhỏ đến lớn, có khi nào chị ta đã giúp tôi dù chỉ một chút?

Lúc đi học có tên lưu manh chặn tôi trong hẻm nhỏ bắt tôi giao nộp toàn bộ tiền tiêu vặt ra, lúc đó chị ta vừa lúc đi ngang qua.

Tôi vừa định gọi chị thì chị ta lập tức rời mắt đi chỗ khác, giả bộ như không quen biết tôi mà chạy nhanh rời đi.

Thậm chí còn không thèm báo cảnh sát.

Chờ đến khi tôi chật vật về nhà, chị ta còn ở trước mặt ba mẹ mà nói tôi không học điều tốt nên mới bị mấy kẻ đó để mắt tới.

Là tôi ngu quá, một kẻ ích kỷ chỉ biết đến bản thân như thế, tôi lại nể tình quan hệ máu mủ ruột thịt mà cứ móc tim móc phổi ra đối xử tốt với chị ta.

Có đôi khi, kẻ gây ra những tổn thương sâu sắc nhất cho chúng ta lại chính là người mà chúng ta tin tưởng nhất!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK
Chương trước
Chương trước
Chương sau
Chương sau
Về đầu trang
Về đầu trang