4.
Chị ta không còn tiếp tục gọi điện cho tôi, tôi cũng lười phản ứng lại mấy chuyện kia của chị ta.
Sống lại một đời, tôi dự định không làm “thánh mẫu” nữa.
Tôi muốn bảo vệ tốt bản thân, sống tốt cuộc đời của chính mình.
Nhưng tôi không ngờ, trên đường về nhà vào hôm sau lại đụng mặt tên anh rể đang lôi kéo cô chị “quý hóa” của tôi chặn đường tôi lại.
“Tiểu Nhã, mày đúng là người tốt quá mà! Thà hủy đi mười ngôi chùa còn hơn phá hủy một cuộc hôn nhân. Vậy mà mày dám xúi chị mày ly hôn với tao?”
Tôi nghi ngờ nhìn chằm chằm vào hai người, có xíu không hiểu chuyện gì đang xảy ra lắm.
Kiếp trước sau khi tôi khuyên chị ta ly hôn, anh rể cũng tới chặn đường tôi và cũng nói mấy câu như vậy.
Về sau tôi vì chị ta mà cùng hắn làm to chuyện lên, còn bị hắn tát một cái.
Nhưng rõ ràng ở kiếp này tôi không có khuyên chị ta ly hôn mà.
Hắn sao còn tới chặn đường tôi?
“Mở cái mồm ra mà nói! Mày là một con nhóc miệng còn hôi sữa, biết cuộc sống hôn nhân là cái gì không? Chẳng qua chỉ là vợ chồng cãi nhau khó chịu, mày liền khuyên chị gái mày ly hôn. Mày nhúng mũi vào chuyện nhà tao làm cái gì?”
Tôi nhìn chị gái đang nấp sau lưng anh rể, chị ta cúi đầu không dám ngẩng mặt lên nhìn tôi.
“Chị nói em khuyên chị cùng anh rể ly hôn? Chị, em chưa bao giờ nói với chị mấy lời này mà?”
Chị ta ngẩng đầu nhìn tôi bằng ánh mắt khẩn cầu, cẩn thận chỉ vào anh rể, ra hiệu để cho tôi giúp đỡ chị.
“Có gan nói mà không có gan thừa nhận? Chị mày đều nói hết cho tao rồi !!”
Anh rể hung ác lao tới trước mặt tôi, tay giơ cao lên!
À, thì ra là thế!
Mưu kế chị ta trước sau như một, cái loại mưu kế thấp kém không đưa lên nổi mặt bàn đó, lại muốn đưa mâu thuẫn chuyển sang cho tôi cùng với anh rể rồi biến mình thành kẻ vô tội nhất!
“Anh rể, không phải em không muốn thừa nhận. Chẳng qua anh tới nghe đoạn ghi âm này một chút rồi có muốn nói gì cũng không muộn.”
Hắn nghi ngờ mà trừng to mắt, đem đầu sáp lại gần: “Ghi âm gì?”
Nhìn sắc mặt kinh hãi cùng ánh mắt không thể tin nổi xen lẫn oán hận phức tạp của chị ta, tôi ấn nút bắt đầu.
“Chị thật sự không chịu đựng nổi nữa rồi, Tiểu Nhã, chị phải ly hôn hắn ta!”
“Vậy mà hắn lại thượng cẳng chân hạ cẳng tay đánh chị, sao hồi trước chị mắt mù mà gả cho cái loại người này vậy?”
“Tiểu Nhã, em sao không nói chuyện vậy? Em sẽ ủng hộ giúp đỡ chị chứ?”
Sau đó có giọng nói không mấy quan tâm của tôi xuất hiện: “Em không ủng hộ.”
Ghi âm đột ngột dừng lại, hơi nóng phả ra từ cái mũi của tên anh rể, hắn ta thở hồng hộc, ánh mắt nhìn về phía chị tôi như muốn xé x.ác chị ta ra thành trăm mảnh.
Chị ta bị dọa đến nỗi cắm đầu bỏ chạy lại bị chồng ả hai ba bước liền đuổi kịp. Hắn nắm đầu chị ta lại dùng hết sức lực mà cho chị ta một bạt tai.
Tôi nhìn răng của “chị gái tôi” rơi ra, miệng đầy m.áu tư.ơi mà trong lòng không có một chút thương hại nào, chỉ có sự thích thú vui vẻ.
Màu đỏ tư.ơi trước mắt như hóa thành m.áu trong cơ thể đã cạn sạch m.áu của tôi ở kiếp trước, từng chút một mà quay trở lại khắp cơ thể, khiến cho tôi cảm thấy cả cơ thể của mình ấm dần lên.
Một kiếp này, tuyệt đối tôi sẽ không vì lòng tốt của mình mà trở thành kẻ ch.ết thay.
5.
“Bản ghi âm này là giả! Là em ấy cố ý cắt ghép, lúc ấy… ý em không phải nói như thế!”
Mắt thấy bàn tay của chồng mình chuẩn bị rơi xuống tiếp, Trương Lệ Lệ che mặt hoảng sợ mà hét toáng.
[Đinh], anh rể nghi ngờ mở điện thoại di động ra.
“Anh rể, em đã gửi bản ghi âm khi nãy cho anh, anh có thể tìm chuyên gia để kiểm tra đây có phải đã bị cắt ghép rồi hay không.”
Tôi lạnh lùng nhìn về phía Trương Lệ Lệ: “Lẽ ra em phải về phe của chị gái em. Nhưng em cảm thấy anh nói đúng, thà hủy đi 10 ngôi chùa còn hơn là phá vỡ một cuộc hôn nhân. Đôi vợ chồng nào mà trong lúc chung sống với nhau mà không va chạm chứ? Những lúc như vậy phải cùng nhau thông cảm san sẻ, chuyện lớn hóa nhỏ, chuyện nhỏ hóa không mới là đạo lí.”
Đầu tôi ưỡn về phía trước, có lẽ ác ý trong mắt tôi khiến Trương Lệ Lệ sợ hãi, chị ta ngã xuống đất.
“Chị, chị nói có đúng hay không?”
“Mày…”
Tôi giả vờ vô tội nhìn về phía anh rể: “Em thật sự không nghĩ đến chị ấy sẽ cố chấp như vậy, cứ bướng bỉnh không chịu suy nghĩ gì cho ai cả. Em cũng hết cách rồi anh rể à.”
“Con đi*m!” Chồng chị ta mới nguôi ngoai cơn tức nay lại điên tiết lên, túm tóc Trương Lệ Lệ mà kéo về phía trước.
Trương Lệ Lệ bị dọa đến mức la hét không ngừng, xung quanh ai nấy cũng vây quanh chỉ chỉ trỏ trỏ nhưng không một ai chủ động đi lên giúp.
Thực ra bản chất con người không phải ai cũng ích kỷ như vậy.
Thế nhưng chuyện đến nông nỗi này, rốt cuộc là lỗi của những người thấy chế.t không cứu hay là lỗi của những kẻ được cứu lại không cảm thấy biết ơn?
6.
Hôm nay tôi tan làm vừa về đến nhà không lâu, bỗng ngoài cửa bỗng vang lên tiếng mở khóa.
Sau khi cửa mở ra, khuôn mặt tức giận của ba mẹ xuất hiện trước mắt tôi.
Còn chưa kịp hỏi họ vì sao bất ngờ tới nhà tôi, Trương Lệ Lệ đứng sau lưng họ thò đầu ra với khuôn mặt đầy vết thương mà nhìn tôi.
Lòng tôi rơi lộp bộp, có linh cảm không tốt lắm.
Quả nhiên, mẹ tôi đã rống họng vừa la vừa khóc: “Có kẻ làm em gái như thế à? Đó là chị gái ruột của mày đó, lương tâm mày bị chó ăn rồi hả? Thấy chị mày bị đánh mà không giúp đỡ cũng thôi đi, còn đổ thêm dầu vào lửa. Mày có còn là con người nữa không?”
Ba tôi tuy không nói câu nào nhưng sự thất vọng cùng trách móc thể hiện trong ánh mặt lại vô cùng rõ ràng.
Nhìn thấy cảnh này, bỗng nhiên kí ức về cuộc đời ở kiếp trước, từ thời thơ ấu đến khi trưởng thành, như một cuốn phim được tua lại nhanh chóng trước mắt tôi.
Mặc dù đối với ba mẹ thì con cái đều như nhau, lòng bàn tay, mu bàn tay đều là thịt. Họ luôn cảm thấy bản thân mình đối xử công bằng với cả hai đứa con.
Thế nhưng chỉ có ai ở trong gia đình nhiều con mới cảm nhận được sự khác biệt. Trái tim của cha mẹ thật sự có thể chia đôi sòng phẳng rành mạch được sao?
Đứa trẻ khóc mới có kẹo ăn, câu này cũng không phải là không có lý.
Tôi nhỏ hơn Trương Lệ Lệ 5 tuổi, nhưng từ khi sinh ra chị ta đã yếu ớt nhiều bệnh. Ba mẹ tôi luôn tập trung chăm sóc chị ta.
Cho đến khi chị ta lên 5 cơ thể mới dần dần tốt lên, lúc ấy ba mẹ mới yên tâm sinh thêm đứa thứ hai.
Mà nguyện vọng đối với việc sinh thêm đứa thứ hai này chính là mong muốn gia đình có đủ nếp đủ tẻ (*).
(*): có đủ con trai và con gái
Nhưng đến khi biết tôi là một bé gái, bọn họ rất thất vọng. Điều vui mừng nhất chắc là cơ thể tôi rất khỏe mạnh, không cần tốn công tốn sức chăm sóc tôi.
Theo lẽ tự nhiên, sự chú ý và quan tâm của họ dành cho tôi ít hơn rất nhiều so với Trương Lệ Lệ.
Con nít thường rất mẫn cảm, từ khi còn nhỏ tôi đã cảm nhận được sự thiên vị mà ba mẹ tôi dành cho Trương Lệ Lệ.
Vì thế để thích nghi với hoàn cảnh này, tôi bắt buộc phải trưởng thành sớm hơn những đứa trẻ khác.
Có khó khăn gì sẽ tự mình nghĩ cách giải quyết chứ không phải chạy đi tìm ba mẹ hỗ trợ.
Bởi vì trong mắt của bọn họ vĩnh viễn chỉ có mình chị gái tôi.
“Mấy chuyện cỏn con như thế này chính bản thân con cũng tự mình giải quyết được mà.”
“Chị gái con lại bị cảm, mẹ muốn dẫn chị ấy đi bệnh viện. Tiểu Nhã ở nhà ngoan nhé.”
Tôi biết bọn họ cũng có yêu tôi, nhưng yêu có sâu có cạn, người cũng có gần có xa.
Bàn tay còn có ngón ngắn ngón dài, làm gì có chuyện thương cả hai đứa con đồng đều như nhau.
Tôi cố gắng kìm nén nước mắt, nhưng nước mắt không tự chủ được lăn dài từ khóe mắt rơi xuống.
Có lẽ trong lòng tôi cũng đã sớm biết rằng tất cả tình thương, sự chú ý cùng thiên vị của ba mẹ đều đặt ở trên người chị gái, cho nên cái ngày tôi sống lại mới không nghĩ tới việc đem những chuyện tàn nhẫn mà chị ta đã làm với tôi kể lại cho bọn họ nghe.
Nhưng tôi mới là người đã bị đ.â.m tận 32 nhá.t d.a.o cơ mà. Tôi vẫn còn cảm nhận được sự đa.u đớn khi nhìn m.áu của mình từng chút từng chút chảy ra khỏi cơ thể mình, tôi vẫn còn cảm nhận được sự sợ hãi cùng tuyệt vọng khi nhận ra cơ thể mình dần mất đi nhiệt độ, chỉ biết trơ mắt nhìn cánh cửa ngăn cách giữa tôi và chị ta. Lúc đấy trong lòng tôi đã cầu xin chị ta trỗi dậy một chút tính người mà tìm cách cứu mạng cô em gái duy nhất này. Những cảm xúc tiêu cực khi nhớ lại cứ như một cái dằm ghim sâu vào trong tim tôi, vừa thốn vừa đau.
“Nếu như ba mẹ tới đây chỉ để nói những lời này, vậy thì mời hai người lập tức rời khỏi nhà tôi đi!”
Tôi đứng lên, hướng về phía cửa mà duỗi tay làm tư thế mời.
Người còn đang bận rên rỉ kêu la là mẹ tôi ngớ cả người ra, ba tôi cũng trừng mắt không thể tin nổi nhìn tôi.
Bọn họ không thể tin nổi một đứa đã từng khúm núm ngoan ngoãn nghe lời – Trương Tiểu Nhã, bây giờ biến thành dáng vẻ không nói đạo lý như thế này.
“Trương Tiểu Nhã, dạo này gan mày lớn rồi ha, ngay cả ba mẹ ruột cũng dám đuổi?” Trương Lệ Lệ ở phía sau lưng họ nhảy ra, chỉ vào mũi tôi chửi bới.
Tôi đưa tay đẩy tay cô ả ra: “Là do hai người không phân biệt tốt xấu, không hỏi han ngọn nguồn câu chuyện ra sao mà chỉ biết tin vào lời nói một chiều. Tôi chỉ muốn khuyên ba mẹ về nhà bình tĩnh rồi suy nghĩ kĩ lại thôi.”
“Cái gì mà lời nói một chiều, chị mày bị bạo lực gia đình không phải sự thật sao? Mày đứng im không giúp chị gái cũng không phải sự thật sao?” Ba tôi đi tới trước mặt tôi và giơ cao tay lên.
Tôi bướng bỉnh nhìn ông: “Từ nhỏ đến lớn ba đều dạy tôi làm người phải thành thật, chẳng qua tôi chỉ nói sự thật mà thôi. Tôi đã làm gì sai chứ?”
“Cũng chỉ vì chị ta là chị gái tôi mà tôi phải vi phạm tín ngưỡng làm người của bản thân, phải đứng về phía chị ta một cách vô điều kiện sao?”
“Còn nữa, sao ba không thử hỏi chị ấy xem. Tại sao chị ta phải bịa đặt vu khống cho tôi để anh rể tìm tới tận chỗ tôi hỏi tội. Mạng của chị ta là mạng, mạng của tôi không phải là mạng sao?”
Ba tôi hụt hơi, chậm rãi thu tay về, cố gắng chữa cháy: “Anh rể con sẽ không dám đánh con đâu!”
Tôi cười gằn: “Một kẻ có tiền án bạo lực gia đình, ba cảm thấy khi hắn đ.iên tiết lên còn có thể phân biệt đúng sai sao?”
Tay ba tôi cuối cùng cũng buông xuống: “Nhưng đó là chị ruột của con, con liền đứng trơ mắt mà nhìn à. Con…”
“Con cũng muốn thông cảm cho chị lắm, nhưng rồi ai sẽ tới thông cảm cho con đây?”
7.
Sau trận cãi vã và tan rã trong không vui ấy, giữa tôi và gia đình có một dải phân cách rất sâu.
Lúc trước là không muốn để ý, không muốn so sánh nhiều, hiện tại tất cả đều trở thành những điểm khiến tôi đau lòng.
Mẹ tôi thường chia sẻ với tôi một số đoạn phim ngắn về cảnh một người phụ nữ bị bạo lực gia đình đáng thương như thế nào.
Mặc dù bà ấy một câu đều không nói, nhưng những lời ngầm oán trách lại xuyên qua màn hình mà đâm sâu vào tim tôi.
Nửa đêm tỉnh dậy, nỗi cô đơn cùng cảm giác bất lực cứ cuốn lấy tôi, khiến cho tôi cảm thấy khó thở.
Tôi biết việc sống lại này rất kỳ lạ, nhưng tôi thật sự rất cần có một người để tâm sự.
Ngay tại lúc tôi thấy uất ức nhất, bạn trai Hứa Trầm đi công tác trở về.
“Hứa Trầm, em có chuyện muốn nói với anh, anh đừng…”
“Tiểu Nhã.” Hứa Trầm nghiêm mặt cắt ngang lời tôi: “Anh nghe nói gần đây em có làm mấy chuyện khác người, còn cùng chị gái trở mặt?”
Tôi sững sờ tại chỗ, khuôn mặt cũng cứng đờ đi: “Khác người?”
Anh ta gật nhẹ: “Chị gái em cùng mẹ em đã kể hết mọi chuyện cho anh. Tiểu Nhã, chuyện này em sai rồi. Em cùng chị ấy là người một nhà, bất kể xảy ra chuyện gì thì em cũng phải về phe chị gái mình mới đúng. Càng huống gì cô ấy là bị bạo lực gia đình, em cũng là con gái với nhau sao có thể dung túng cho mấy chuyện như vậy?”
“Chị ta bị bạo lực gia đình là đáng thương, nhưng mọi chuyện đều do chính chị ta…”
Hứa Trầm đột nhiên hét lên: “Đủ rồi!”
“Tiểu Nhã, anh không tài nào nghĩ được vì sao em biến thành bộ dáng này. Ngày trước em vẫn dịu dàng hiền lành, quan hệ với chị gái cũng tốt, bây giờ thì như biến thành kẻ khác vậy?”
“Ngay cả người thân mà em còn có thể đối xử như thế, sao anh có thể tin tưởng rằng sau khi chúng ta kết hôn em sẽ chăm sóc, đối đãi tốt với ba mẹ anh đây?”
Nước mắt chực trào trong hốc mắt, tôi cắn chặt môi, thầm nhủ với mình không được khóc.
Khóc – chỉ có người nào yêu mày mới đau lòng. Còn với kẻ không yêu mày thì khóc chỉ để lộ ra sự hèn nhát mà thôi.
“Hứa Trầm, tôi cũng rất thất vọng về anh.”
“Anh đâu phải người trong cuộc, không nên đứng trên đỉnh đạo đức mà chỉ trích tôi. Anh đã trải qua hay thấu hiểu những chuyện mà tôi đã từng trải qua chưa?”
“Mới nghe lời của người ngoài mà anh đã tin sái cổ vào những lời bịa đặt đó, anh nhìn lại xem bản thân mình đã làm tốt chức trách của một người bạn trai chưa?”
Mặt Hứa Trầm đỏ bừng lên, tôi nhìn bàn tay anh ta nắm chặt rồi buông lỏng rồi lại nắm chặt, qua một lúc mới bình tĩnh được. Hắn cố nói vớt vát đôi chút: “Tiểu Nhã, anh cũng vì lo cho em mà. Em nói thử xem, chuyện này mà bị đồn ra sẽ khiến nhiều người hiểu lầm em, em chiếm lý gì ở đây được chứ? Hơn nữa cùng người nhà cãi nhau thì có ích lợi gì cho em đâu? Đều là người thân có quan hệ huyết thống cả.”
Tôi cẩn thận quan sát nét mặt Hứa Trầm, trong lòng tự dưng cảm thấy ớn lạnh, bỗng nhiên tôi cảm thấy có gì đó không đúng lắm.
Lời anh ta nói giống như không có ý gì khác, nhưng câu nào câu nấy đều đang khuyên tôi phải về phe chị gái.
Nhưng anh ta là bạn trai tôi, cùng chị ta chỉ là gặp mặt thoáng qua.
Sẽ có người vì lòng đồng cảm hoặc vì cái gọi là chính nghĩa mà bất chấp cãi nhau với bạn gái để giúp người nhà bạn gái nói chuyện sao?
Loại người này, hoặc là ngu.
Hoặc là phía sau còn có chuyện mờ ám gì đó.
Lúc trước không hề nghĩ theo phương hướng này, nhưng giờ lòng tôi như bị người ta xé rách một lỗ lớn để gió lạnh thổi mạnh vào.
Có những chi tiết bởi vì quá nhỏ bé nên hay bị tôi xem nhẹ trong quá khứ, lần lượt ùa về trong tâm trí tôi.
Lần đầu tôi dẫn Hứa Trầm về nhà, trong mắt Trương Lệ Lệ hiện lên vẻ hâm mộ.
Vào lúc ăn Tết, Trương Lệ Lệ ra ngoài mua đồ uống, Hứa Trầm cũng lấy cớ muốn hút thuốc mà đi theo ra ngoài.
Lúc ấy tôi luôn đau lòng cho Trương Lệ Lệ nên có kể mấy chuyện chị ta gặp phải cho Hứa Trầm, cũng là Hứa Trầm kiên quyết ủng hộ tôi, để tôi khuyên Trương Lệ Lệ ly hôn.
Ngay lúc tôi cho Trương Lệ Lệ qua nhà tôi ở nhờ, Hứa Trầm còn khen tôi làm tốt, là cô gái hiền lành nhất thế gian.
Mà những ngày đấy, trùng hợp là anh ta có việc phải đi công tác.
Còn nữa, hai tháng trước đó anh ta đột nhiên mua bảo hiểm tai nạn cho tôi.
Cơ thể tôi tự nhiên rét run, sợ tất cả chỉ là tôi suy diễn ác ý cho anh ta, nhưng lại càng sợ những điều tôi suy đoán đó… đều là sự thật.
Hứa Trầm đang còn mãi huyên thuyên thuyết giáo tôi, tôi giả vờ mình mệt, vỗ vỗ cái trán: “Được rồi, em biết rồi. Em nghe anh hết là được, đợi chút nữa em liền đi xin lỗi bọn họ.”
Trong mắt Hứa Trầm lóe lên sự vui mừng, điều này khiến lòng tôi chìm vào đáy cốc.
“Mấy ngày này em cùng vì chuyện này mà ngủ không ngon giấc, em đi ngủ trước đã.”
Hắn nở nụ cười dịu dàng, nhẹ nhàng ôm vai tôi đưa tôi vào trong phòng, tựa như lại quay lại vị trí của một người bạn trai tốt.
Nhưng tôi biết… hắn ta đã không còn là người mà tôi yêu nữa rồi.
8.
Hứa Trầm ngồi bên giường rất lâu, tôi cố thở đều đặn, cuối cùng cũng thuyết phục được hắn rằng tôi thật sự đã ngủ...
Bên tai có tiếng ồn ào, còn có tiếng gì như tiếng rung của điện thoại.
Sau đó Hứa Trầm bỏ vào phòng tắm.
Hắn ta có một tật nhỏ là thích sạch sẽ. Ngồi ở phương tiện giao thông công cộng hay tới bệnh viện thì việc đầu tiên làm khi về nhà là tắm rửa.
Hôm nay rõ ràng hắn ta đã nhịn rất lâu, đây cũng là điểm khiến tôi thấy kỳ lạ.
Chờ đến khi nhà tắm có tiếng nước, tôi rón rén mở điện thoại di động của hắn lên.
Từ trước đến nay tôi luôn quan niệm rằng yêu đương là phải tin tưởng lẫn nhau nên chưa bao giờ chạm vào điện thoại của Hứa Trầm cả.
Nhưng lần này tôi quyết tâm phải tìm ra sự thật.
Điện thoại di động bị khóa, tôi ấn thử mật khẩu, không phải sinh nhật tôi hay Hứa Trầm.
Nghiến răng nửa ngày, tôi thử ngày sinh nhật của Trương Lệ Lệ, chuyện nực cười là điện thoại thật sự mở ra.
Một cánh cửa đen tối giống như mở ra trước mắt tôi, lòng tôi đau đến ch.ết lặng, bây giờ chỉ còn sót lại sự hận thù cũng như nỗi căm tức.
Bởi vì Hứa Trầm mới nhắn tin cho Trương Lệ Lệ nên khung chat nằm ở đầu tiên.
“Anh đã dỗ cô ta rồi, tất cả cứ làm theo kế hoạch đi.”
Phía trên không có tin nhắn gì, chắc là đã bị Hứa Trầm xóa hết.
Nhưng tôi đã đoán được sẽ xảy ra chuyện gì.
Kiếp trước khi bị Trương Lệ Lệ khóa chặt cửa nhốt bên ngoài tôi vẫn không cảm thấy tuyệt vọng như bây giờ.
Khi đó tôi cảm thấy thì ra lấy phải một người đàn ông không có lương tâm sẽ đáng sợ như thế.
Hiện tại mới biết được, hóa ra cái ch.ết của tôi cũng không phải là chuyện ngoài ý muốn mà là kết quả của việc tính toán gài bẫy cẩn thận.
Hứa Trầm mua cho tôi bảo hiểm tai nạn ngoài ý muốn cho tôi vào 2 tháng trước, nếu tôi ch.ết, hắn sẽ có một khoản bồi thường rất lớn.
Tôi chưa có con cái gì hết, nhưng tôi có một căn nhà cũ do tôi đứng tên. Đây là căn nhà tôi đã mua bằng tiền tiết kiệm của mình
Gần đây nó sắp bị phá bỏ di dời theo quy định của chính phủ.
Nếu tôi ch.ết, số tiền này sẽ do ai thừa kế, không cần nói cũng đã rõ ràng.
Dù sao ở đó không có camera, chỉ cần Trương Lệ Lệ liều ch.ết không nhận, xem như mọi người đều biết sự thật thì cũng có thể làm gì cô ta đâu?
Về phần Trần Đại Dũng, hắn gi.ết tôi đương nhiên sẽ bị pháp luật trừng trị.
Trương Lệ Lệ có thể thoát khỏi tay hắn, còn cùng Hứa Trầm “song túc song phi”.
Tròng mắt tôi dần dần tối lại, nếu nói như vậy, mọi thứ đã rõ ràng rồi.Xem thêm...
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK