9.
Từ sau khi Hứa Trầm trở về, tôi tự nhủ với mình không thể ngồi yên chờ ch.ết.
Sống lại lần nữa, sự thay đổi của tôi sẽ khiến kế hoạch bọn họ bị rối loạn. Tôi cần một ít thời gian để chuẩn bị.
Suy nghĩ cả đêm, sáng hôm sau tôi tới công ty xin nghỉ làm, cố ý tới nhà Trương Lệ Lệ.
“Chị, là em không tốt, em không nên giận dỗi chị.”
Chị ta như chợt hiểu ra: “Em gần đây như vậy vì dạo trước mẹ mua cho chị cái vòng ngọc sao?”
Mắt tôi nhìn vào cổ tay chị ta, trên đó có một chiếc vòng tay bằng ngọc bích trong suốt như pha lê, trông có vẻ khá đắt tiền.
Nhưng tôi không biết đây là do mẹ mua cho chị ta, tôi chỉ tùy tiện hỏi một câu rất bình thường, chị ta lại tự biên tự diễn ra một tuồng kịch ở phía sau.
Có lẽ thời gian gần đây tôi khác thường cũng khiến chị ta hoảng loạn tìm kiếm nguyên nhân.
Trương Lệ Lệ đem vòng tay trên tay mình tháo xuống rồi đeo lên tay tôi: “Đây chẳng phải do mấy ngày trước cơ thể chị không khỏe, mẹ không biết từ đâu nghe được mang đồ làm bằng ngọc có thể trấn áp một chút. Cũng không phải cố ý không mua cho em.”
Trong lòng tôi cười khẩy, nếu như không phải cố ý sao lại cố tình giấu tôi?
Rõ ràng bản thân họ cũng tự ý thức được đây là đối xử bất công với tôi, thế nhưng vẫn muốn tìm cớ để biện hộ cho sự bất công của bản thân.
Tôi tỏ vẻ bị cảm động.
Sau khi có lời giải thích “hợp lý”, tôi cùng Trương Lệ Lệ lại khôi phục mối quan hệ như lúc ban đầu.
Cô ta bắt đầu gọi điện cho tôi thường xuyên, lên án hôn nhân của cô ta với Trần Đại Dũng không hạnh phúc.
Tôi bắt đầu theo ý của cô ta, khuyên cô ta ly hôn, còn bày mưu tính kế giúp.
Cuối cùng mọi chuyện lại bắt đầu trở về quỹ đạo giống như kiếp trước.
Trương Lệ Lệ gọi cho tôi một cuộc điện thoại: “Tiểu Nhã, chị lại đề cập vấn đề ly hôn với hắn ta, nhưng Đại Dũng vẫn không đồng ý. Hắn mới ngừng đánh chị, lại bỏ ra ngoài uống rượu rồi. Chị có thể tới chỗ của em ở một thời gian không?”
Ả ta khóc lên khóc xuống: “Chị cảm thấy sợ hãi lắm.”
“Tất nhiên là được chứ. Chị sang đây đi!”
10
Khi Trương Lệ Lệ vừa chuyển tới nhà tôi, Hứa Trầm nhanh chóng nhận được tin.
Hắn ta cố ý gọi đến để khen ngợi tôi.
Giọng tôi lạnh hẳn đi, hỏi: “Hình như em chưa có kể cho anh chuyện này, từ đâu mà anh biết được chuyện này vậy?”
Đầu bên kia điện thoại yên lặng, rất lâu sau hắn mới rặn ra một câu: “Là chị gái em nói cho anh biết. Cô ấy lo lắng sẽ làm phiền đến cuộc sống của hai chúng ta.”
Tôi khôi phục lại sự vui vẻ của mình: “Đùa với anh đấy, anh khẩn trương như vậy làm gì.”
Hứa Trầm còn đang hùa theo tôi cười, tôi đột ngột hỏi hắn: “À mà nhắc mới nhớ, chị gái đến ở nhà mình… thật ra em cũng có hơi lo lắng. Anh cũng biết mà, chỗ mình là tiểu khu lâu đời rồi, xung quanh đều là ông cụ bà cụ cả, trong khu nhà cũng không có bảo vệ hay quản lí gì cả.”
“Đến lúc đó lỡ như anh rể chạy tới chỗ em ra tay, em một thân một mình cũng không ngăn được. Em có nên mua sẵn một ít vũ khí phòng biến thái không nhỉ?”
“Không được!”
Giọng của Hứa Trầm vội vàng đến kỳ lạ, tôi nhếch miệng cười giếu cợt: “Ồ? Sao lại không được?”
"Thì, thì là......"
“Hứa Trầm, không phải gần đây anh sắp đi công tác sao. Em cùng chị có thể qua nhà anh ở nhờ mấy ngày được không? Chờ anh trở về, chuyện của chị ấy chắc cũng xử lý gần xong rồi.”
Hắn ta đã từ chối tôi một lần, nếu tiếp tục từ chối sẽ khiến tôi nghi ngờ.
Quả nhiên, sau một hồi do dự, hắn ta bình tĩnh đồng ý:
“Em nói đúng, hai người chuyển qua nhà anh đi. Anh ở bên này cũng yên tâm.”
Hắn đang lo lắng cái gì tôi đều biết cả. Nếu án m.ạng xảy ra trong nhà hắn thì giá thành căn nhà của hắn chắc chắn sẽ bị rớt xuống.
Nhưng những chuyện này có là gì so với việc được thừa kế số tiền đền bù từ ngôi nhà sắp bị phá bỏ cùng tiền bảo hiểm kết xù được đổi bằng tí.nh mạng của tôi.
Vì để tránh bị tôi nghi ngờ, hắn chỉ có thể cắn răng đồng ý cho tôi và Trương Lệ Lệ chuyển sang nhà hắn.
Tôi đưa ra ý định dọn tới nhà Hứa Trầm ở, Trương Lệ Lệ kiên quyết phản đối, trả lời thẳng thừng: “Không được.”
Thế nhưng sau khi cô ta nhận được một cuộc điện thoại, lúc bước ra khỏi phòng đã cười tươi rói nói với tôi: “Chẳng qua chị sợ quấy rầy đến Hứa Trầm. Hai người các em dù sao cũng chưa kết hôn, chị gái cũng chỉ nghĩ cho em mà thôi.”
Đúng là nói dối không lộ chút khuyết điểm, chẳng trách kiếp trước tôi bị cô ta lừa gạt xoay vòng vòng.
May mắn, bây giờ mọi thứ đang diễn ra theo đúng kế hoạch của tôi.
11.
Cuối cùng cái ngày mà tôi bị Trần Đại Dũng đâm liên tục 32 n.h.át d.a.o cuối cùng ngã xuống vũng m.á.u của bản thân, vì mất m.áu quá nhiều mà ch.ết đã tới.
Tôi không có gọi cho Trương Lệ Lệ nhưng cô ta lại tự chủ động gọi cho tôi.
“Tiểu Nhã, em về đến nhà chưa?”
6 giờ tôi tan làm, 6 giờ kém 5 cô gọi cho tôi, không phải biết mà vẫn cố hỏi để làm cái gì?
“Vẫn chưa, sao vậy chị?”
“Tan làm em ghé qua siêu thị mua một ít đồ ăn nha, chị muốn đêm nay ăn lẩu.”
Cô ta dừng lại, sau đó hỏi câu giống y đúc ở kiếp trước: “Sau đó tới trạm xe đón chị về, có được không?”
Tôi đồng ý.
Tôi không biết cô ta muốn làm gì, nhưng tôi xác định đêm nay Trần Đại Dũng chắc chắn sẽ có hành động.
Chắc là lại gây ra một ít chuyện để chọc điên hắn.
Đón được Trương Lệ Lệ, cô ta ngay lập tức lôi kéo tay tôi.
Lần này, tôi lơ đãng trong lúc nói chuyện với nhau mà cẩn thận quan sát cô ta, phát hiện ra cô ta cực kỳ khẩn trương đến lạ, luôn lén lút hết nhìn đông rồi nhìn tây.
Kiếp trước thật ra cô ta cũng là dáng vẻ này, nhưng chỉ là do tôi không quan tâm thôi.
Dù sao ai có thể nghĩ được chị gái ruột của mình sẽ cùng người bạn trai đã ở bên mình 3 năm bắt tay nhau lặp kế hoạch dồn mình vào chỗ chế.t cơ chứ.
Trước đây tôi nghĩ mấy chuyện này chỉ có trên phim, đạo diễn cố tình làm quá lên để tạo thêm tình tiết.
Cuối cùng cuộc đời đã dùng thực tế nói cho tôi biết, có đôi khi thực tế còn tàn khốc hơn trên phim ảnh rất nhiều.
Lòng người chính là thứ phức tạp và khó đoán nhất trên đời.Xem thêm...
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK