Yêu Trong Đợi Chờ
Phần 14
Sau khi ký kết hợp đồng, chúng tôi ra về. Lúc vừa về đến công ty thì Dương đã nhanh chóng kéo tay tôi lại vào phòng làm việc của anh.
“An An, em làm sao vậy?”
Tôi cười cười, đưa bàn tay còn lại của mình gỡ tay anh ra, nói: “Hợp đồng lần này tốt như vậy, ký thành công rồi, anh phải vui mới đúng chứ. Tại sao lại hỏi em như vậy?”
“Em biết rõ ràng anh không muốn thế”. Ánh mắt anh có hơi chua xót nhìn tôi, nói tiếp: “Có phải vì chuyện hôm qua không?”
“Không phải. Em chỉ muốn ký hợp đồng thôi, thật đấy”.
“Em không nên làm thế”
Tôi chậm rãi đi đến sofa, ngồi xuống, tự rót cho mình một ly trà, cũng rót cho anh một ly, bình thản nói:
“Em muốn nói cho anh biết một chuyện”
“Không phải anh đã nói rồi sao? Em từ chối cũng được, bằng lòng cũng được. Đừng nói gì cả”.
“Em đã kết hôn rồi”.
Bàn tay cầm ly trà lên uống của Dương lập tức khựng lại, anh mở to mắt khó tin nhìn tôi, tuy khóe miệng không nói ra câu gì nhưng biểu tình trên mặt lại tỏ ra vô cùng kinh ngạc.
Một lúc lâu sau đó, anh mới run run đặt ly trà xuống bàn, lên tiếng:
“Em không cần dùng đến cách này để từ chối anh”
Tôi lẳng lặng rút từ trong túi xách ra một chiếc nhẫn. Chính là chiếc nhẫn hôm kết hôn Quân đã đeo cho tôi, mặc dù từ đó tới nay hai chúng tôi không ai đeo nó thêm một lần nào nữa, tuy nhiên dẫu có ra sao thì tôi cũng vẫn không thể phủ định một sự thật rất hiển nhiên rằng: Tôi đã là người có gia đình rồi
“Thời gian em nghỉ trước đây…là để tổ chức lễ kết hôn”.
Dương yên lặng trân trân nhìn chiếc nhẫn kim cương lấp lánh trên tay tôi, trong ánh mắt dấy lên vô vàn những tia chua xót. Qua rất lâu sau đó, anh mới khó nhọc mở miệng:
“An An, anh không tin”.
Tôi cố gắng mỉm cười thật tự nhiên, trả lời: “Em không có lừa anh. Anh là người đàn ông tốt, nhất định sẽ gặp được một người phụ nữ tốt”.
Nói rồi, tôi lẳng lặng đứng dậy rời đi, khi tay tôi vừa chạm đến tay nắm cửa thì Dương bỗng nhiên nói:
“Dù em đã có gia đình hay là chưa kết hôn, anh vẫn sẽ chờ em”.
Tôi nắm chặt chiếc nhẫn cưới trong tay, viên kim cương đắt tiền trên đó đâm vào lòng bàn tay đến mức đau nhói. Thật lòng mà nói, kể từ khi kết hôn tôi đã hoàn toàn từ bỏ hy vọng được yêu thương một người, được nghe những lời ngọt ngào chân thành như vậy từ một người… Tôi bây giờ chỉ xem Dương như một người anh trai mà thôi, không hơn. Có lẽ quyết định tới Diên Kính làm việc hai năm sẽ thật sự tốt cho cả tôi, cả anh, cả công ty Kim Dương. Anh là đàn ông tốt, sau này nhất định sẽ gặp được một người phụ nữ tốt…
***
Tối hôm đó, như những lần ký hợp đồng thành công thường lệ, chúng tôi có tổ chức một buổi tiệc cùng công ty Diên Kính.
Bảy giờ tối, đoàn chúng tôi đến nhà hàng đã đặt trước ở trung tâm thành phố C. Từ lúc tôi rời khỏi phòng làm việc của Dương đến giờ, chúng tôi vẫn chưa nói với nhau câu nào, thành ra cả quãng đường đến nhà hàng cũng không ai mở miệng ra với ai, cảm giác vô cùng gượng gạo.
Buổi tiệc dự kiến sẽ bắt đầu vào lúc bảy giờ ba mươi, nhưng đến tận bảy giờ hai mươi lăm phút vẫn chưa thấy Quân xuất hiện. Tôi cứ vô thức nhìn đồng hồ đeo tay liên tục, thỉnh thoảng còn len lén ngoái đầu nhìn về phía cánh cửa xem có thấy anh không, tuy không dám trực tiếp hỏi bên công ty Diên Kính xem anh có tham gia không nhưng kỳ thực trong lòng lại cực kỳ sốt ruột, chẳng hiểu sao khi không thấy anh đến, tôi lại cảm thấy có chút mất mát trong lòng.
Cái này là vừa thích vừa ghét phải không nhỉ? Rõ ràng là muốn nhìn thấy người ta, nhưng mỗi lần nhìn thấy lại một lần cảm thấy khó chịu đến mức không muốn gặp nữa. Tôi không biết diễn tả cảm giác của mình là gì, cũng không hiểu nổi sự phức tạp trong lòng, chỉ biết rằng bản thân cứ không ngừng trông ngóng vị tổng giám đốc tuy lạnh lùng hờ hững nhưng lại vô cùng quyền uy kia mà thôi.
Bảy giờ ba mươi lăm phút, tiệc chính thức bắt đầu. Anh vẫn chưa đến.
Tôi mông lung nhìn ra cửa chính, thở dài một tiếng, tự nhủ trong lòng: Người như anh có lẽ không thích tham gia những buổi tiệc tùng nhàm chán kiểu này, cho nên có lẽ không đến đâu…
Vừa nghĩ đến đó thì Giám đốc kinh doanh bên Diên Kính nói:
“Giám đốc Dương, cạn ly vì hợp đồng thành công của chúng ta ngày hôm nay”
“Chúng tôi phải cảm ơn công ty Diên Kính mới đúng, cảm ơn vì đã chiếu cố công ty tôi”
“Cạn ly”
“Cạn ly”
Vì phép lịch sự, cộng thêm việc chúng tôi nếu so với Diên Kính thì chỉ là một công ty quá thấp bé nhẹ cân cho nên từ đầu đến cuối không ai dám nhắc đến Quân. Theo nguyên tắc bình thường thì việc ký hợp đồng với một công ty tầm trung thế này chỉ cần Giám đốc kinh doanh đảm nhiệm là đủ, tuy nhiên lần này tổng giám đốc một tập đoàn lớn như anh lại đích thân tham gia, hơn nữa còn tự mình đặt bút ký tên. Có thể coi đó là vinh dự quá lớn cho công ty chúng tôi rồi, đâu dám đòi hỏi Quân phải đến tận đây để dùng cơm cùng chúng tôi.
“Cô An, mời cô một ly”
Tôi mỉm cười nhìn giám đốc kinh doanh, nhẹ nhàng nâng ly rượu lên: “Không dám. Ly này tôi kính giám đốc mới đúng”.
Ông ta quay sang nhìn Dương, nói: “Tổng giám đốc công ty tôi nói đúng, giám đốc Dương thật có mắt nhìn người”.
“Nhân tài bên công ty Diên Kính nhiều như vậy, giám đốc quá khen rồi”
“Cạn ly”.
Tôi vừa uống xong ly rượu thì bên ngoài phòng ăn xuất hiện những tiếng bước chân không nhanh không chậm. Giám đốc kinh doanh nghe thấy vậy đành nói: “Xin lỗi, chờ một chút”. Sau đó mấy người bên công ty Diên Kính đồng loạt đứng dậy, đi đến phía cửa.
Họ vừa mở cửa ra, những người bên ngoài lập tức lọt vào tầm mắt tôi. Quân đứng phía bên ngoài, một tay vẫn nghe điện thoại, tay còn lại đang tranh thủ cầm bút ký vào giấy tờ gì đó trên tay cô thư ký. Đi bên cạnh anh còn có hai người nữa, tất cả đều trông có vẻ cực kỳ bận rộn, tôi chỉ nhìn thoáng qua cũng có thể dễ dàng nhận ra được: điệu bộ vẫn áo sơ mi lúc sáng, vẫn đồng hồ Rolex lúc sáng…có lẽ là anh tranh thủ đến đây.
Anh bận như vậy sao? Tại sao hôm nào bảy giờ tối cũng đã có mặt ở nhà rồi?
Mãi sau này tôi mới biết rằng: Hóa ra để có thể về đến nhà lúc bảy giờ tối như vậy, có một người đêm nào cũng phải thức làm việc đến gần sáng mới được nghỉ ngơi…
“Chào tổng giám đốc, anh mới đến ạ”.
Quân vẫn chuyên tâm nghe điện thoại, bàn tay vẫy vẫy, ra hiệu không cần tiếp đón anh. Công ty chúng tôi thấy vậy cũng đồng loạt ngừng dùng bữa, lịch sự đứng dậy.
Ba mươi giây sau, nhân vật quan trọng nào đó rút cục cũng cúp điện thoại, chậm rãi bước vào trong phòng, thư ký và trợ lý của anh cũng vào theo.
“Xin lỗi, tôi đến hơi muộn”.
Dương thấy vậy cũng cảm thấy có phần hơi ngại, đành lên tiếng:
“Tôi nghe giám đốc Nguyên nói anh đang đi công tác ở thành phố A, có lẽ không về kịp cho nên mới không đợi anh dùng bữa, bất lịch sự rồi”
“Không sao, tôi cũng vừa xuống máy bay, thấy thời gian vẫn còn sớm nên đến đây”.
“Thật ngại quá, anh nể mặt công ty chúng tôi như vậy, xin phép kính anh một ly”.
Không hiểu sao, từ lúc nhìn thấy anh đến, trái tim tôi đột nhiên vui vẻ lạ thường, tâm trạng cực kỳ phấn chấn. Có điều, khi thấy nét mặt anh có vẻ trông mệt mỏi như vậy, tôi lại cảm thấy có chút xót xa.
Mười giờ sáng nay ký hợp đồng xong, anh đi đến thành phố A, bây giờ lại có mặt ở thành phố C rồi, chỉ trong vòng bảy tám tiếng mà bay mấy ngàn km như vậy, không mệt mới lạ.
Tôi thầm cảm thán trong lòng, sau đó lại cảm thấy mình hình như điên rồi. Vân Mộc Kiều mới không xuất hiện có mấy ngày mà tôi đã quan tâm đến anh như vậy rồi, sau này ở chung nhà cả một đời, phải làm sao đây???
Suốt cả buổi tiệc hôm ấy, vì phép lịch sự nên tôi cũng uống khá nhiều, khoảng gần mười ly gì đó, bình thường tôi cũng chỉ uống được chừng ấy thôi, không thể uống hơn. Dương ngồi phía bên cạnh, tuy không nói gì nhưng thỉnh thoảng anh vẫn lặng lẽ gắp thức ăn vào bát tôi.
Giám đốc kinh doanh thấy vậy, liền nói: “Giám đốc Dương còn trẻ tuổi như vậy, chắc vẫn chưa lập gia đình chứ?”
“Cảm ơn, vẫn chưa có cô gái nào chịu đồng ý lấy tôi”
“Không phải chứ?”. Ông ta cười cười: “Nếu tôi có con gái, nhất định sẽ gả nó cho anh”
“Giám đốc quá khen rồi. Tôi cái gì cũng không tốt, đến theo đuổi một người cũng không nên trò trống gì. Nếu gả con gái cho tôi, không phải quá thiệt rồi sao?”
“Cô gái nào mà không có mắt nhìn người như vậy?”. Nói rồi ông ta quay sang tôi, hỏi tiếp: “Cô An thấy tôi nói có đúng không?”
Khi ấy tôi chẳng nghĩ nhiều, chỉ cảm thấy mình thật sự không xứng đáng để một người tốt như Dương theo đuổi nên mới trả lời: “Giám đốc nói đúng. Cô gái đó ̣quả thực không có mắt nhìn ngườil”
Tôi nói xong câu này bỗng có cảm giác da đầu ngưa ngứa, bất giác lại vô thức ngẩng đầu lên nhìn về phía Quân, chỉ thấy anh vẫn hờ hững cầm ly rượu, ánh mắt sắc bén như dao nhìn về phía tôi, tôi không thể đọc được trong mắt anh chất chứa điều gì, lại càng không đoán được nội tâm anh đang suy nghĩ thế nào. Vẻ mặt kia vẫn cứ lạnh lẽo như băng như vậy, khiến tôi không rét cũng run.
Dương cầm ly rượu trên tay, nâng lên: “Tổng giám đốc, mời anh một ly, mong rằng sau khi nhân viên của tôi đến làm việc tại tập đoàn Diên Kính sẽ không làm anh thất vọng”
Quân cũng lịch sự mỉm cười, trả lời: “Nhân viên xuất sắc như vậy, tất nhiên tôi hài lòng”.
“Mong rằng như vậy”
Hai người chạm ly nhưng ánh mắt lại chằm chằm nhìn nhau, có trông thế nào cũng không giống cạn ly xã giao thông thường mà giống kẻ thù mới đúng.
Sau khi tiệc tàn, chúng tôi chào nhau thêm một lần nữa rồi mới ra về. Lúc ra đến sảnh, tôi vì hơi chếnh choáng bởi men rượu mà bước giày cao gót trật bậc thềm, cả người chao đảo suýt ngã.
Đúng lúc ấy, Dương ngay lập tức đưa tay đỡ lấy tôi, bàn tay vô tình để trên eo: “An An, có sao không?”
Tôi đưa tay đỡ trán, cố gắng đứng thẳng dậy, cố cười cười, nói: “Em không sao, giày cao quá, bước hụt”
“Anh đưa em về”
Tôi vừa xua tay định từ chối thì đằng sau bỗng truyền đến một giọng nói: “Tiện đường, để tôi đưa cô ấy về”.
Hai chúng tôi đồng thời quay đầu lại, thấy Quân đã đứng đằng sau từ bao giờ, anh đút hai tay vào túi quần, dù hôm nay đã uống rất nhiều rượu nét mặt của anh vẫn hờ hững như không.
“Không dám phiền đến tổng giám đốc, tôi đưa cô ấy về được rồi”
“Cô ấy gần nhà tôi, tiện đường hơn”
“Gần nhà anh?”
Tôi cười như mếu, bất lực nói: “Cũng hơi hơi gần”
“Vậy về thôi”. Quân lạnh nhạt nói, sau đó lãnh đạm bước đi qua tôi. Tôi cũng không dám chần chừ lâu, đành quay sang nói với Dương: “Xin lỗi, anh ấy đi cùng đường, em đi cùng anh ấy cũng được. Hẹn gặp lại anh sau”. Sau đó nhanh chóng theo Quân ra xe.
Suốt cả quãng đường đi về, chúng tôi cũng không ai nói với nhau câu gì, cả khoang xe chỉ duy trì một không khí im lặng. Thỉnh thoảng tôi có len lén liếc anh qua gương chiếu hậu mấy lần, chỉ thấy hai đầu mày anh nhíu chặt, nét mặt cũng trở nên vô cùng khó coi.
Tôi chết chắc rồi.
Tôi vừa ngồi trên xe vừa cầu trời khấn phật cho đoạn đường về nhà dài lên, dài đến tận thành phố A cũng được, tuy nhiên Quân lái xe với tốc độ 70km/h nên từ nhà hàng về đến biệt thự cũng chỉ mất có mười lăm phút mà thôi.
Khi vừa về đến biệt thự, tôi vừa xuống liền định bỏ chạy lên phòng mình khóa trái cửa lại, không ngờ khi còn chưa kịp vào đến cửa chính thì đã bị anh tóm rồi.
Anh dùng lực nắm cổ tay tôi đến mức đau nhói, sau đó không nói không rằng câu nào, mạnh mẽ lôi tôi lên lầu.
Tôi đau quá nên hét lên: “Bỏ ra, anh làm cái gì vậy?”
“Cho cô xem thế nào là có mắt nhìn người”
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ . Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!