Yêu Trong Đợi Chờ
Phần 24
Khi tôi tỉnh dậy đã thấy mình nằm ở trong bệnh viện, xung quanh không có lấy một bóng người nào, kể cả một vài bệnh nhân khác đi lại ngoài hành lang cũng không có.
Có lẽ căn phòng này chính là phòng bệnh cao cấp dành cho bệnh nhân đặc biệt cho nên mới yên tĩnh như thế, chỉ có điều, đối với người vừa sống sót từ cõi chết trở về như tôi thì sự yên lặng này lại trở thành cực kỳ đáng sợ.
Từ nhỏ đến lớn tôi sống trong sự ghẻ lạnh của cha mẹ nuôi, cho nên mỗi lần ốm đều tự chịu đựng một mình mãi thành quen, thế nhưng bây giờ lại không hiểu tại sao, khi mở mắt dậy sau một giấc mộng dài kinh hoàng, tôi lại cảm thấy nhớ anh đến thế, nhớ anh đến cồn cào ruột gan…mặc dù biết anh sẽ chẳng bao giờ thèm đến thăm tôi.
Nghĩ đến đây, bất giác tôi lại thấy sống mũi mình cay cay, một giọt lệ không kìm được, khẽ trượt xuống bên gối.
Đúng lúc đó, bên ngoài đột nhiên truyền vào vài tiếng gõ cửa, sau đó không chờ tôi trả lời, cửa đã bị đẩy ra.
Một vị bác sĩ trẻ cùng một y tá đẩy xe tiêm đi vào phòng, thấy tôi đã tỉnh, bác sĩ đi lại gần quan sát tôi một lượt, sau đó chậm rãi lên tiếng:
“Cô An, hiện tại cô thấy thế nào?”
Tôi vốn định chống tay ngồi dậy để trả lời cho lịch sự, tuy nhiên lúc này tôi mới để ý thấy người mình hình như bị vật gì bó vào, đến việc cựa quây cũng cảm thấy rất khó khăn.
“Cô bị gãy hai chiếc xương sườn, đã được nẹp cố định rồi, cứ nằm yên đi, đừng di chuyển sẽ tốt hơn”
Tôi tròn mắt hỏi lại: “Gãy hai chiếc xương sườn ạ?”
“Gãy xương sườn, đầu chấn thương do va đập, khâu bốn mũi, trật khớp xương mắt cá”.
Chẳng trách, lúc chuẩn bị rời khỏi công ty, tôi thấy toàn thân đau nhức đến vậy, hóa ra là chấn thương toàn phần rồi. Tuy nhiên, nếu so với việc bị rơi từ tầng 41 xuống đất thì việc bị thương thế này cũng tạm coi là nhẹ, dù sao đi nữa trong cái rủi vẫn còn có cái may.
Tôi mỉm cười, lịch sự nói: “Cảm ơn bác sĩ”
“Không có gì, nghỉ ngơi đi. Y tá sẽ tiêm cho cô”
“Vâng ạ”.
Sau khi bác sĩ đi rồi, tôi mới cảm thấy thật sự đói bụng, cái dạ dày réo òng ọc liên tục, lúc nhìn lên đồng hồ treo tường thì mới thấy đã gần chín rưỡi đêm rồi. Căn phòng này không có thứ gì có thể ăn được cả, mà tôi lại bị nẹp cố định như thế này, bây giờ muốn xuống giường đi mua đồ ăn cũng không được.
Tôi khóc dở mếu dở, vừa đói vừa tủi thân vô cùng, đúng lúc sắp khóc đến nơi rồi thì cửa phòng lại đột ngột bị đẩy ra một lần nữa. Thật lòng mà nói, dù biết người đàn ông mà hiện tại tôi muốn gặp nhất sẽ không đến, nhưng không hiểu sao khi nghe tiếng cửa mở ra, trái tim tôi vẫn cứ hy vọng mãnh liệt người bước vào sẽ là anh. Chỉ có điều một lần nữa tôi lại phải thất vọng…bởi vì người đến là Dương.
“An An, em tỉnh rồi”. Thấy tôi, ánh mắt anh có chút lo lắng xen lẫn vui vẻ, nhẹ nhàng hỏi.
“Vâng”.
“Em thấy thế nào rồi, có đau lắm không?”
“Không sao ạ. Em khỏe rồi”
“Anh mua đồ ăn cho em đây”
“Đồ ăn ạ?”. Nghe anh nói đến đồ ăn, tôi mới ngẩng đầu lên nhìn, ánh mắt khi nhìn thấy đồ ăn liền sáng rực lên: “Cảm ơn anh”.
Dương nhìn tôi cười cười, sau đó cầm muỗng múc cháo định bón cho tôi: “An An, sao em lại bất cẩn như vậy. Nếu hôm nay không có người cứu em kịp, có phải…”
“Anh yên tâm, đến cả diêm vương cũng chê em. Không dễ dàng chết được đâu”
“An An, quay về công ty đi”.
Thật ra, chuyện hôm nay đã làm tôi cảm thấy rất hoảng loạn, đến bây giờ nghĩ lại vẫn thấy cực kỳ sợ hãi, không biết mình đã làm sai điều gì mà có người lại ra tay tàn độc đến như vậy. Tuy nhiên, không hiểu sao dù biết nguy hiểm như vậy nhưng tôi vẫn không muốn đi. Tôi vẫn muốn tiếp tục làm việc trong căn phòng có một mặt tường bằng kính chịu lực ấy, ngày qua ngày dù bị người khác bắt nạt hay hãm hại thì vẫn nhất định không muốn quay về.
Tôi đành miễn cưỡng nặn ra một nụ cười, trả lời: “Anh làm sao thế hả? Em mới bị thế này thôi, anh đã muốn hủy hợp đồng rồi”
“Anh…”
Dương chưa kịp nói hết câu, tôi đã vội vàng lên tiếng: “Em đói rồi”
“Ừ, anh bón cho em”
“Em tự ăn được rồi”.
Nối rồi, tôi nhanh tay cầm muỗng trên tay anh, vừa ăn vừa cười cười, cố tỏ ra thoải mái tự nhiên như những ngày trước kia, hỏi: “Anh ăn chưa? Ăn cùng không?”
“Anh ăn rồi”. Dương thở dài một tiếng: “An An, tại sao không thấy chồng của em?”
Tôi biết Dương vẫn luôn nghi ngờ chuyện tôi đã kết hôn, thêm vào đó tôi bị thương thế này mà không thấy có ai bên cạnh, cho nên anh mới hỏi như vậy. Rút cục, tôi đành phải ngập ngừng trả lời:
“Chồng em…hơi bận”
Vừa dứt lời, đột nhiên từ phía cửa truyền đến giọng nói của một người: “Bận xong rồi”.
Nghe thấy giọng nói này, cả tôi và Dương đồng thời cũng quay đầu lại nhìn, chợt phát hiện ra Quân đứng ở cửa từ bao giờ. Nhìn thấy anh, trái tim của tôi bỗng nhiên lại trở nên không nghe lời chút nào, cứ đương nhiên đập loạn lên trong lồng ngực, vừa cảm thấy cực kỳ vui vẻ, lại vừa cảm thấy có chút ngượng ngập, hai má bất giác nóng bừng lên.
“Xin chào”. Dương đứng dậy, lịch sự chào anh.
“Giám đốc Dương, tình cờ quá”
“Nhân viên của tôi bị thương, tôi đến thăm cũng là điều đương nhiên phải làm thôi. Anh Quân, mời ngồi”
“Cảm ơn”
Anh gật gật đầu lịch sự, sau đó chậm rãi đi về phía giường bệnh của tôi, ánh mắt sắc bén quan sát tôi một lượt, cuối cùng dừng lại ở tô cháo tôi đang cầm.
Xong rồi!!!
Như tôi đã nói lúc trước, đàn ông là giống loài có bản năng sở hữu cực kỳ cao, cho nên dù anh có hay không có tình cảm với tôi đi chăng nữa thì cũng sẽ nhất định không muốn vợ mình được người đàn ông khác chăm sóc như vậy, huống hồ lại trong phòng bệnh chỉ có hai người như thế này.
Bất giác, tôi lại cảm thấy ngượng ngập trước anh vô cùng, rút cục đành phải cúi gằm mặt xuống, lí nhí nói:
“Chào tổng giám đốc ạ”
“Không phải ở công ty, cứ gọi bình thường là được rồi”.
“Vâng…”.
Dứt câu, anh quay về phía Dương, nhẹ nhàng nói: “Đã làm phiền anh rồi”
“Phiền gì chứ, cô ấy là nhân viên của tôi mà. Anh bận rộn nhiều việc như vậy mà vẫn dành thời gian đến thăm cô ấy, chúng tôi mới làm phiền anh rồi”
Quân lịch sự mỉm cười, bình thản lên tiếng: “Tôi là chồng cô ấy, đương nhiên phải đến thăm cô ấy”.
Khỏi phải nói, khi nghe xong câu này, đầu óc tôi đã bị búa tạ mấy nghìn kg đập đến ngu ra như thế nào, choáng váng đến mức xây xẩm mặt mày. Cái con người này, tại sao bề ngoài đẹp trai tuấn tú mà bụng dạ thì lại hẹp hòi như vậy chứ, Quân không những thẳng thừng tuyên bố tôi là vợ của anh, mà còn dùng chính những lời nói lúc nãy của Dương để phản bác ngược trở lại. Hại tôi rơi vào tình cảnh tiến thoái lưỡng nan, không biết trình bày ra sao hay phải giải thích với Dương thế nào mới đúng.
Tôi làm cho công ty Kim Dương nhưng lại tình nguyện sang công ty Diên Kính, còn nói tôi với Quân chỉ mới quen biết gần đây trong khi chúng tôi vốn là vợ chồng….quen biết nhau lâu như vậy mà tôi lại giấu anh những chuyện này, Dương không nghi ngờ tôi mới lạ.
Biểu tình của Dương vô cùng kinh ngạc, anh khó tin nhìn tôi, hàm ý như muốn chính miệng tôi xác thực lại những lời Quân vừa nói.
Tôi im lặng một lát, sau cùng vẫn cảm thấy nên nói thật thì hơn. Dù sao cũng nên thẳng thắn với nhau một lần, dứt khoát rồi buồn một lần vẫn tốt hơn cứ dây dưa mãi không dứt như thế này.
Nghĩ vậy cho nên tôi cố hít sâu một hơi, nhìn thẳng vào mắt anh, trả lời: “Chồng của em…đến rồi”.
Ánh mắt Dương có hơi chua xót nhìn tôi, nhưng sau đó dường như anh đã hiểu ra cái gì, cho nên vẫn lịch sự mỉm cười, trả lời:
“Xin lỗi, anh không biết”
“Em…xin lỗi”
“Xin lỗi gì chứ?”. Nói rồi, Dương quay sang nhìn Quân: “Xin lỗi anh, tôi hơi bất lịch sự rồi”.
“Không có gì. Cảm ơn anh đã chăm sóc cô ấy. An vẫn nói với tôi, anh là đàn anh tốt nhất của cô ấy”
“Vậy à? Cô ấy không sao là tốt rồi. Không làm phiền hai người nữa”.
Nói xong, Dương đi về phía tôi, nhẹ nhàng nói: “An An, nghỉ ngơi cho nhanh khỏe nhé. Anh sẽ đến thăm em sau”
“Vâng ạ…cảm ơn anh”
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ . Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!