Yêu Trong Đợi Chờ
Phần 52
“Bác sĩ…tôi có thai ạ?”. Tôi dường như vẫn chưa hoàn toàn tin vào tai mình, tin vào những gì mình nghe được, cho nên đành lí nhí hỏi lại vị bác sĩ đứng bên cạnh.
Anh ta hơi nhíu mày, sau đó từ tốn giải thích: “Thai của cô được hơn sáu tuần rồi, cô đã biết những điều nên làm trong ba tháng đầu mang thai chưa?”
Tôi lắc đầu: “Chưa ạ”
“Thai của cô hơi yếu cho nên tạm thời hạn chế đi lại, ăn ngủ đúng giờ và bổ sung thêm Folic acid nhé”
“Vâng ạ. Cảm ơn bác sĩ”.
Khi bác sĩ đi rồi, tôi vô thức đặt tay lên bụng mình, nơi một mầm sống nhỏ của tôi và anh đang lớn lên từng phút từng giờ, trái tim liền cảm thấy đau thắt lại, đau đến mức không sao thở được.
Trước kia, mỗi lần ra đường nhìn thấy người nào mặc váy bầu, bụng to khệ nệ, tôi lại cảm thấy rất ngưỡng mộ, sau đó lại tự hỏi mình rằng: khi nào mới có thể sinh con cho anh? Khi nào mới có thể mang bầu? Khi nào mới có thể lưu giữ huyết thống của anh trong người mình? Chúng tôi kết hôn đã lâu như vậy, chung chăn chung gối cũng đã qua một thời gian dài rồi mà tôi vẫn không thể mang thai, bây giờ khi vừa chia xa nhau thì một sinh linh bé bỏng lại xuất hiện bên tôi, cuộc đời con người đôi khi vẫn luôn trái ngang như thế đấy.
Thời gian từ Uzbekistan trở về, chúng tôi gặp rất nhiều chuyện, thành ra tôi cũng quên mất chuyện dì ghẻ của mình đã lâu rồi không chịu ghé thăm, bây giờ con đến bên tôi theo một cách bất ngờ như vậy, tại sao tôi lại cảm thấy buồn hơn là vui, tại sao lại cảm thấy xót xa hơn là hạnh phúc?
Tôi đã từ bỏ rồi, tôi đã đi khỏi thành phố C rồi, hoàn toàn lựa chọn quên anh rồi, tại sao hình bóng và cả dòng máu của anh cứ mãi bám trụ trong lòng tôi, nhất quyết không buông?
Một giọt, rồi lại một giọt nước mắt mát lạnh vô thức trượt xuống từ khóe mắt, chảy xuôi xuống gò má. Sau này, tôi sẽ đi đến một nơi xa lạ, sẽ gặp một người đàn ông thật sự phù hợp với mình, sẽ kết hôn và sinh con. Còn anh, anh cũng sẽ hạnh phúc bên chị ấy, tiếp tục sải cánh bay lên bầu trời rộng lớn, đưa Diên Kính đi lên, và sau này, anh cũng sẽ có những đứa con của riêng mình.
Tôi thật sự muốn giữa chúng tôi chẳng còn điều gì ràng buộc. Có như thế tôi mới có thể bước tiếp được, mới có thể từ bỏ anh được, cuộc đời tôi sao cứ mãi ngang trái đến vậy.
Con à, mẹ phải làm gì với con đây?
Tôi mệt đến mức không muốn ăn uống gì, cũng không còn sức lực nào để ăn, thành ra cứ trùm chăn khóc một lúc lâu, sau đó lại mê mệt ngủ thiếp đi. Trong mơ, tôi thấy ba người chúng tôi nắm tay nhau đứng trên đồng cỏ thảo nguyên bạt ngàn những cành hoa Tulip tím.
***
Sáng hôm sau, tôi cố lết xuống giường, hỏi đường đến khoa Ngoại.
Khi tìm được phòng bác sĩ trưởng khoa rồi, tôi cứ ngồi ở ghế chờ ngoài hành lang đợi anh ấy, nhưng đã chờ hết cả nửa ngày rồi mà vẫn không gặp được bác sĩ Quách Cảnh Đức.
Một người y tá chạy qua, tôi đành vội vàng hỏi: “Chị ơi, cho hỏi một chút, bác sĩ trưởng khoa hôm nay có đi làm không ạ?”
“Bác sĩ Đức rất bận, hôm nay kín lịch mổ rồi”. Y tá chỉ vào tấm biển ghi lịch mổ ở cách đó một quãng, nói: “Mổ hết đêm nay có khi còn chưa xong”.
Tôi gật gật đầu: “Cảm ơn chị ạ”.
Xem ra ngày hôm nay, tôi không gặp được vị bác sĩ nhân tài của nền y học quốc gia kia rồi. Vừa nghĩ đến đó thì bụng dưới của tôi liền truyền đến một cơn đau nhói, khiến tôi lập tức ngồi sụp xuống ôm bụng.
Từ hôm qua đến giờ tôi không ăn gì, chắc hẳn bé con đã rất đói rồi.
Tôi thở dài một tiếng, liếc nhìn cánh cửa phòng trưởng khoa đang khóa cửa im ỉm kia thêm một lần rồi mới ra về. Việc đầu tiên tôi làm khi trở về khách sạn Hàn Thiên chính là gọi một bàn thức ăn đầy ắp, cố gắng ăn thật nhiều, bù lại cho con tôi.
Trộm vía, con tôi rất ngoan, bác sĩ nói thai đã sáu tuần rồi mà tôi không cảm thấy nghén ngẩm gì cả, trái lại, chỉ thấy ăn khỏe hơn mọi ngày rất nhiều thế thôi.
Đã một ngày rời khỏi thành phố C rồi, không biết anh hiện tại đang làm gì, đã đủ số cổ phần để lên làm Chủ tịch tập đoàn hay chưa, Hoàng Minh Kính và Lưu Tố Cầm thì sao, có làm khó anh không?
Tôi thật sự rất muốn biết, nhưng rút cục lại sợ không dám biết. Tôi sợ khi lên mạng tìm kiếm thông tin về anh rồi, lại đọc được dòng chữ: Hoàng Minh Quân công bố việc đã kết hôn với con gái giám đốc công ty Hưng Thịnh.
Khi ấy, tôi sẽ rất đau lòng.
***
Ngày hôm sau, tôi đến bệnh viện để tìm vị bác sĩ kia một lần nữa. Cũng may, đến gần cuối giờ chiều cũng thấy anh ta từ phòng mổ trở về.
Vừa nhìn thấy Quách Cảnh Đức, tôi đã vội vàng tiến lại: “Bác sĩ”
Nghe thấy tiếng tôi, anh ta lập tức dừng lại, đôi mắt trong veo nhìn về phía tôi, nhẹ nhàng hỏi: “Tìm tôi sao?”
“Vâng ạ. Anh là bác sĩ Quách Cảnh Đức?”
“Là tôi”.
Đứng gần người đàn ông này, tôi ngửi thấy mùi thuốc khử trùng hòa lẫn với mùi hoa trà thoang thoảng, nhẹ nhưng không nhạt, thơm nhưng không nồng, tiết chế vừa đủ khiến trong lòng lập tức cảm thấy rất dễ chịu.
“Tôi có thể nói chuyện một chút không?”
Quách Cảnh Đức gật đầu, vươn tay mở cửa phòng, bình thản trả lời: “Mời vào”.
Bước vào phòng, mùi hoa trà lại đậm hơn một ít. Tôi ngồi xuống ghế, anh ta ngồi ở đối diện, ánh nắng rực rỡ từ cửa sổ chiếu vào lại càng làm người đàn ông mặc áo blouse kia tỏa ra hương vị của đàn ông cực phẩm. Chỉ cần nhìn qua cũng có thể nhận ra được những tư chất về Quách Cảnh Đức vô cùng nổi bật, nhân cách và trí tuệ, đạo đức và thanh cao, trầm tĩnh và đạm bạc, tất cả đều khiến cho tôi bỗng nảy sinh ra một loại cảm giác vô cùng kính trọng.
“Bác sĩ, tôi đã từng thấy anh một lần. Khi đó tôi ở thành phố C, ông nội của tôi bị tăng áp dẫn tới đứt mạch máu não, rơi vào hôn mê. Các bác sĩ ở đó có dùng video call để kết nối với anh, còn nói anh là người cho họ phác đồ điều trị”.
Quách Cảnh Đức im lặng suy nghĩ một lát, sau đó mới chậm rãi nói: “Là ông cụ bị đột quỵ ở thành phố C, phải không?”
Tôi gật đầu lia lịa: “Vâng, đúng rồi. Là ông nội của tôi”
“Ông cụ không phải đang tiến triển rất tốt sao?”
“Các bác sĩ ở đó nói một tháng nữa ông mới có thể tỉnh lại, cũng không chắc chắn lắm. Cho nên hôm nay tôi đến đây, muốn nhờ anh một chuyện”
Anh ta mỉm cười, rót ra một ly trà: “Cô uống trà đi”
“Anh có thể đến thành phố C một chuyến được không? Có thể trực tiếp đến khám bệnh cho ông nội tôi được không? Tôi biết anh rất bận, nhưng…”
“Khám bệnh không nhất thiết phải đến điều trị trực tiếp. Theo tôi chẩn đoán thì ông nội của cô chỉ khoảng hơn một tuần nữa là có thể tỉnh lại”.
Mắt tôi lập tức sáng rực lên, vội vàng đặt tách trà xuống bàn, nói: “Thật ạ”
Quách Cảnh Đức gật đầu, ánh mắt vẫn trong veo bình thản, từng điệu bộ cử chỉ vô cùng thong dong tự tại: “Tôi có xem qua phim chụp và các xét nghiệm liên quan rồi. Trường hợp của ông nội cô, hồi phục như vậy là rất khả quan. Cô cứ yên tâm quay về đi”
Chỉ cần là lời anh ta nói, tôi tuyệt đối tin. Không hiểu sao ở người đàn ông này lại khiến tôi tồn tại một cảm giác: đó là đạo đức toát ra từ anh ta vô cùng thiêng liêng, vô cùng cao quý, cho nên tôi tin. Tin tuyệt đối.
Tôi gật gật đầu, đứng lên cúi chào Quách Cảnh Đức: “Cảm ơn bác sĩ, cảm ơn rất nhiều”.
“Không có gì”.
***
Sau khi rời khỏi phòng bác sĩ Quách Cảnh Đức, tôi vốn định quay trở về khách sạn nghỉ ngơi, không ngờ khi đi qua sảnh chờ của bệnh viện, màn hình tivi trên đó lại phát đến tin tức: Hoàng Minh Quân được bầu làm Chủ tịch hội đồng quản trị tập đoàn Diên Kính.
Bước chân tôi không nghe lý trí điều khiển mà cứ ngây ngốc đứng yên tại chỗ, lẳng lặng ngắm nhìn khuôn mặt người đàn ông tôi đã yêu sâu đậm qua màn hình tivi. Mới có hai mươi mấy tiếng không gặp, sao tôi lại cảm thấy nhớ anh thế này.
Trên màn hình, anh mặc một bộ vest màu đen lịch lãm, bình thản trả lời mấy câu hỏi của phóng viên. Hầu hết là các câu hỏi về chuyện tương lai sẽ làm gì để thay đổi công ty Diên Kính, sau đó lại là chuyện anh có bao nhiêu cổ phần trong tập đoàn.
Cuối cùng, có một người phóng viên hỏi: “Anh Quân, trước kia có thông tin anh đã kết hôn. Đó có phải là sự thật không?”
Trước kia khi tìm hiểu về công ty Diên Kính, Dương có mối quan biết khá rộng nên mới có được thông tin Quân đã kết hôn, còn lại tất cả những thông tin khác đều vô cùng ít ỏi. Tôi cũng biết, anh chưa bao giờ công bố chuyện mình đã kết hôn, lễ cưới của tôi và anh cũng không nhiều người biết đến.
Tôi nín thở chờ anh trả lời, phía bên kia, Quân chỉ im lặng suy nghĩ một lát, sau đó mới lãnh đạm nói bốn từ: “Đã kết hôn rồi”.
Tôi mỉm cười, một giọt nước mắt theo nụ cười trượt xuống từ khóe mi, trong lòng tự lẩm nhẩm mấy câu: Đúng vậy, anh đã kết hôn rồi.
Thật sự tôi chỉ muốn nghe đến đó thôi là cảm thấy đủ rồi, cho nên tiếp theo đành lẳng lặng xoay người rời khỏi sảnh chờ bệnh viện, bắt một chiếc Taxi về khách sạn, ngủ một giấc. Hôm nay Quách Cảnh Đức nói ông nội sắp tỉnh lại rồi, tôi cũng có thể ngủ ngon được rồi.
***
Ngày hôm sau, mới sáng sớm phòng của tôi đã có người gõ cửa. Tôi khoác tạm một chiếc áo mỏng, bước ra mở cửa. Phía bên ngoài, một nhân viên khách sạn cầm mấy tờ báo, đưa cho tôi:
“Thưa chị, báo sáng của chị đây ạ”
Tôi vô thức giơ tay nhận lấy tờ báo trên tay cậu ta, gật gật đầu. Có lẽ do tôi đặt phòng VIP ở khách sạn này cho nên được hưởng chế độ chăm sóc khách hàng đặc biệt thì phải, khi đăng ký đặt phòng, tôi vốn không biết sẽ được phát báo miễn phí mỗi ngày như vậy.
Khi quay vào phòng, tôi tiện tay giở mấy tờ báo ra đọc, tờ đầu tiên là ngày hôm kia, tờ thứ hai mới hôm qua, khi vừa cầm đến tờ thứ ba, trái tim tôi bỗng chốc như rơi xuống vực thẳm.
Trên trang đầu của tờ báo Kinh doanh & Đời sống là hình ảnh của anh và chị Hiền đang khoác tay nhau bước đi trong một sự kiện nào đó, bên trên còn ghi một dòng chữ vô cùng nổi bật: Doanh nhân trẻ Hoàng Minh Quân, giám đốc tập đoàn Diên Kính chính thức thừa nhận đã kết hôn với ái nữ của công ty Hưng Thịnh”.
Bàn tay cầm báo của tôi liền trở nên run run, mấy giọt nước mắt rơi lộp bộp xuống trang giấy, rơi lên khuôn mặt tuấn tú anh. Người đàn ông này, tôi phải chạy trốn đi đâu, chạy trốn bao xa mới có thể thoát được anh, thoát được khỏi sự đau thương tột độ mà anh gây ra cho tôi?
Tôi thật sự rất muốn tự lừa dối mình rằng: tờ báo này là bịa đặt, tất cả chỉ là giả dối… nhưng hôm qua, chính tai tôi đã nghe anh thừa nhận mình đã kết hôn trên tivi cơ mà?
Anh có tiền, có công ty Diên Kính, có trợ lý giỏi giang như chị ấy, anh hạnh phúc…còn tôi thì sao? Tôi cái gì cũng không có.
Tôi mới rời khỏi thành phố C hai ngày mà đã có biết bao nhiêu chuyện thay đổi, anh không những lấy lại được công ty Diên Kính, mà còn ngồi lên được chiếc ghế Chủ tịch tập đoàn quản trị, không những thế, anh còn sắp được kết hôn với người phụ nữ mà anh yêu.
Anh một chút cũng không nhớ tôi, một chút vị trí của tôi trong lòng anh cũng không có… vậy tại sao tôi lại cứ phải nhớ anh???
Mỗi lần nghĩ đến đứa con trong bụng, tôi lại cảm thấy trái tim đau thắt lại. Anh không hề biết đến sự tồn tại của đứa con này, mà giữ con lại thì sau này tôi phải làm sao? Tôi mang thai thế này, nhất định sẽ không được đến nước Nhật, đừng nói là có công ty nào ở nơi đó nhận tôi vào làm, tôi phải làm sao bây giờ???
Tôi một thân một mình, không có người thân, không có nơi nương tựa, chỉ biết tự lực cánh sinh, tự lực làm việc, nếu chấp nhận giữ lại đứa con này, liệu tôi có thể cho con cuộc sống đầy đủ không?
Thật lòng mà nói, khi ấy trong lòng tôi vừa thương con, nhưng lại vừa có chút gì đó không cam lòng, có một chút gì đó oán trách anh…oán trách số mệnh của chúng tôi…
Tôi ngồi bó gối, không biết đã khóc bao nhiêu, khóc bao lâu, chỉ biết khi thành phố kia đã lên đèn, tôi mới phát hiện ra mình không còn có thể khóc được nữa. Suốt một đêm ấy, tôi không ngủ.
***
Ngày hôm sau, tôi quyết định đến bệnh viện một lần nữa. Ngồi trong sảnh chờ bệnh viện, hai lòng bàn tay tôi vì run và hồi hộp đến mức đổ rất nhiều mồ hôi. Khi đến lượt tôi, vị bác sĩ ghi hồ sơ hỏi:
“Chị muốn khám gì?”
Tôi cố gắng hít sâu mấy hơi, cố gắng cho giọng mình không lạc đi, trái tim đau đớn như bị ai xát muối:
“Bác sĩ, tôi muốn bỏ thai”.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ . Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!