Mục lục
Bạn trai đột nhiên trở nên đẹp trai
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

4.

Bây giờ là giờ ăn, trong phòng ăn ồn ào tiếng nói chuyện.

Tôi biết gia giáo của Lục Hàng rất tốt, nhưng tôi cảm thấy không cần thiết phải thực hiện phương châm ''Ăn không nói, ngủ không nói'' ở nhà ăn của trường học.

Tôi ngẩng đầu nhìn người đối diện, anh ấy đang cẩn thận lọc xương cá, đôi tay khớp xương rõ ràng đang cầm đũa, nhìn vô cùng đẹp mắt.

Nhưng chuyện tiếp theo khiến tâm trạng đang tốt của tôi giảm xuống rất nhiều.

Một nữ sinh trực tiếp ngồi xuống bên cạnh anh ấy.

Chính là người vừa hỏi anh ấy bài kia.

''Anh Hàng, đúng lúc em đang đi tìm anh đó!''

Cô gái, cô không thấy sự tồn tại của tôi à?

''Bài toán vừa thảo luận ban nãy, em đã suy nghĩ kĩ rồi, anh thấy giải theo kiểu này có được không?''

...

Giả vờ cũng thật đấy em gái.

Tôi trừng mắt nhìn cô gái ngồi cạnh anh, kết quả Lục Hàng vừa rồi khi ăn cơm với tôi một câu cũng không nói đã bị phép tính trên giấy nháp thu hút.

Tôi ngồi một bên nhìn bọn họ chằm chằm, vừa uất hận nhìn vừa nhét từng miếng cơm lớn vào miệng.

Tôi không biết tôi ăn cơm no rồi hay tức đến no nữa, tôi lau miệng, cố ý ho hai tiếng.

Không ai để ý đến tôi.

Tôi gọi tên Lục Hàng, cuối cùng anh cũng ngẩng đầu lên nhìn tôi.

Trước kia tôi thích nhất là đôi mắt của anh ấy, hình dáng mắt anh rất đẹp, đôi mắt đào hoa rất chọc người, khi ngước mắt lên nhìn, đuôi mắt hơi nâng lên cũng khiến trái tim người đối diện lên theo, nhưng anh ấy lại không ý thức được điều này, lúc nào cũng dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn người khác.

''Em phải đi đây, Lục Hàng?''

Tôi cầm lấy khay thức ăn.

Anh gật đầu không chút do dự, mấy giây chúng tôi đối mặt nhìn nhau, ánh mắt anh ấy như đang hỏi tôi còn chuyện gì à.

''Em, thật, sự, đi, đây.''

Tôi nghiến răng.

''Không cần chờ anh.''

Đây là câu đầu tiên anh ấy nói với tôi từ khi chúng tôi đến nhà ăn.

Lục Hàng rất có năng khiếu chọc giận tôi, chuyện này cũng có tỉ lệ thuận với mức độ tôi thích anh ấy.

5.

Một mình tôi chạy đến bãi tập.

Ánh nắng chiều hòa với ánh sáng đỏ của đường chân trời, trên bãi tập có mấy người đang tập chạy, còn có cả mấy đôi tình nhân đang đi dạo.

Điện thoại không có bất kì tin nhắn nào, tôi mở khung chat với Lục Hàng, muốn hỏi anh ấy đang làm gì rồi lại dừng lại.

Tôi biết, bạn thân tôi cũng đã từng nói qua, tôi quá hèn mọn.

Nhưng tôi thích anh, anh ấy là người tôi từng thích rất lâu rất lâu rồi, cho dù anh có như thế nào tôi cũng đều thích, khó khăn lắm tôi mới cưa đổ anh ấy, sao tôi buông tay được chứ?

Tôi vẫn luôn suy nghĩ, có phải do tôi quá ngu ngốc nên anh ấy mới không thích tôi không?

Có phải tôi chỉ cần làm được những bài toán với công thức phức tạp như cô gái kia thì mới có chủ đề chung với anh ấy không?

Nhưng con đường nghệ thuật mà tôi lựa chọn để thi vào cùng trường với Lục Hàng cũng đã ép khô tất cả tế bào não của tôi rồi.

Tôi cọ cọ khóe mắt, phát hiện bản thân vừa khóc.

Nếu như Lục Hàng thấy tôi khóc, anh ấy nhất định sẽ chê tôi vừa phiền phức vừa sĩ diện.

Tốp ba tốp năm người chạy qua, kì trước tôi cũng chạy bên cạnh Lục Hàng như vậy, anh đột nhiên nói muốn giảm béo, thật ra anh như thế nào tôi cũng không ngại, nhưng anh ấy muốn tôi chạy cùng anh ấy.

Lí do là anh ấy cần người giám sát.

Đương nhiên tôi sẽ không từ chối anh, ngày nào tan học xong cũng đến đây chạy với anh.

Từ nhỏ đến lớn tôi ghét nhất là môn thể dục, ghét nhất là chạy cự li dài, nhưng ở trước mặt anh ấy, tất cả sự kháng cự đều tan thành mây khói.

Hơi nóng cuối chiều khiến ai nấy thở thôi cũng khó khăn mà anh còn chạy điên cuồng hơn cả tôi, thật ra anh ấy chỉ là một người ít hoạt động, nếu như anh thật sự muốn gầy đi cũng không phải là chuyện khó.

Rõ ràng là tôi ở bên cạnh chạy cùng anh, rõ ràng là tôi thấy anh từ một người mập mạp không nổi bật trong biển người biến thành học trưởng lạnh lùng đẹp trai trong lời người khác, vậy mà càng ngày tôi lại càng không vui.

Một thẳng nam như Lục Hàng căn bản sẽ không phát hiện được tâm trạng này của tôi.

Tôi vẫn luôn nhìn về phía anh ấy với khuôn mặt tươi cười, cho nên ngay cả khi tôi buồn anh ấy cũng không biết.

6.

[Anh đang làm gì vậy?]

Ánh nắng chiều hoàn toàn biến mất sau đường chân trời, hoàng hôn buông xuống, từng tốp người đi ra khỏi bãi tập, lúc này tôi mới lấy điện thoại ra gửi tin nhắn.

Anh ở đâu?

Tôi nhìn khung tin nhắn, rất lâu sau vẫn không có câu trả lời, tôi lại nhớ đến chuyện xế chiều tôi đến phòng học tìm anh.

Có lẽ anh đã thấy tin nhắn này nhưng anh không trả lời.

Một mình tôi ngồi ở bãi tập, thật ra tôi cũng không biết vì sao tôi lại phải ngồi đây, gió cuối thu hơi lạnh, từng chiếc đèn sáng lên, bãi tập cũng đã đổi thành nơi hẹn hò của tình nhân.

Số lần hẹn hò của tôi và Lục Hàng ngày càng ít.

Có lẽ anh ấy là người bạn trai rất vô vị trong miệng người khác, nhưng chỉ cần ở bên cạnh anh, trái tim tôi sẽ không còn là của tôi nữa, anh ấy không thích cười, tôi cũng không thấy anh cười được mấy lần, chẳng qua khi anh nhíu mày nhìn tôi, tôi luôn muốn vuốt thẳng lông mày ra cho anh.

8:30, tôi ngồi đủ rồi, đứng lên duỗi lưng một cái, trên bầu trời đã lấp ló mấy ngôi sao.

Tôi cố gắng không nghĩ đến việc anh đang làm gì, có phải anh ấy đang ngồi trong phòng học với cô gái kia không, anh có đang dùng đôi mắt đen sâu như trời đêm nhìn cô ta không.

...Mãi đến khi túi đựng sách bên cạnh người tôi bị ai đó nhẹ nhàng nâng lên.

Lục Hàng cúi đầu yên lặng nhìn tôi, ánh đèn đường tán loạn chiếu vào ánh mắt anh.

Anh tự nhiên nắm lấy tay tôi, kéo tôi đi về phía trước. Quả nhiên hai tay tôi lạnh buốt, khớp xương kề sát bên nhau cũng có thể cảm nhận được hơi lạnh.

''Anh đến tìm em sao?''

Tôi ngẩng đầu lên hỏi anh ấy.

''Đi ngang qua thôi.''

Câu trả lời của anh đúng là vừa lạnh lùng vừa thành thật.

''Toán học thú vị như vậy sao Lục Hàng?''

Rõ ràng là tôi đang hỏi một câu vô nghĩa, anh ấy lườm tôi một cái. Bạn thân tôi nói đôi khi tôi nên để Lục Hàng biết tôi cũng là người biết nổi giận, nhưng tôi không muốn tức giận với anh, tôi sợ tôi tức giận rồi anh sẽ rời đi.

''Cô gái hôm nay tìm anh hỏi bài là ai vậy Lục Hàng?''

Tôi lắc lắc tay anh.

''Bạn học.''

''Cô ấy thích anh sao?''

Lục Hàng cau mày nhìn tôi.

''Không thích.''

''Nhưng không phải cô ấy có ý với anh sao?''

Anh ấy không hiểu nhìn tôi.

...Lục Hàng, trước kia ngoài tôi ra, chưa từng được cô gái nào thích.

Cho nên anh mới chậm hiểu trong vấn đề này, cô gái nào mập mờ với mình anh cũng đều chấp nhận.

''Câu hỏi cô ấy hỏi anh rất thú vị, cho nên anh mới không kìm được lòng mà thảo luận nhiều hơn.''

Đèn trong trường trải dài khắp con đường, câu nói của Lục Hàng bay đi trong gió.

...Đúng vậy, nếu em cũng thông minh giống như cô gái kia thì có phải em cũng có thể dùng một câu hỏi để quấn anh đến trưa không?

Tôi nắm chặt tay anh ấy, giống như làm như vậy mới có thể cảm nhận được hơi ấm đến từ anh.

''Anh sẽ bỏ em mà đi sao Lục Hàng?''

''Có phải khi anh tìm được người tốt hơn em thì anh sẽ vứt bỏ em không?''

Trong đêm thu yên lặng, chúng tôi không ai muốn nói chuyện trước.

Ánh mắt anh đen như mực, sau đó anh hơi nâng môi, nở một nụ cười mà tôi không hiểu.

''Chắc em rảnh lắm nên mới nghĩ nhiều như vậy.''

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK