Mục lục
Bạn trai đột nhiên trở nên đẹp trai
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

7.

Lúc quay lại kí túc xá, tôi bị một hộp chuyển phát nhanh mở được một nửa chặn đường.

Trong kí túc xá chỉ có một người đang ồn ào nói chuyện với bạn trai, giường của Tiểu A trên giường tôi, lúc này cô ta đang duỗi chân đong đưa bên ngoài giường, phía sau tấm rèm, tôi có thể thấy được cái giường bừa bộn của cô ta.

''Anh bảo bạn cùng phòng của em sao? Đều đi hết rồi, buổi tối các cô ấy đều đi hẹn hò, có một mình em ở kí túc xá thôi...''

Tôi vừa đẩy cửa ra cô ta đã dừng lại.

Tiểu A thường tạo hình tượng một cô gái ngoan ngoãn tinh tế cho bản thân, tôi nhíu mày đi qua cô ta.

Trên bàn cô ta để đầy đồ, sách vở, đồ trang điểm, ngay cả thuốc màu và bản vẽ cũng chồng chất trên mặt bàn.

''Này, Xán Nhiên, cho tôi WeChat của Lục Hàng đi!''

Cô ta dùng chân đá tôi.

Tôi thiếu chút nữa không nhịn được mà kéo cô ta từ trên giường xuống.

''Cô cần WeChat của anh ấy làm gì?''

''Bạn tôi muốn WeChat của anh ấy, yên tâm đi ~~~ không phải để ngấp nghé anh ấy đâu nha, bạn tôi muốn mời anh ấy tham gia đội tuyển toán của trường mà thôi.''

''...Không cho.''

Tính cách tôi khá cứng rắn, tôi không quan tâm Tiểu A đang tỏ vẻ uất ức với người ở bên kia điện thoại, xoay người đi vào trong rửa tay.

Tôi không thích Tiểu A, phải nói là toàn bộ người trong kí túc xá của chúng tôi đều không quá thích Tiểu A.

Nữ sinh yếu ớt đương nhiên sẽ không khiến nhiều người ghét, chúng tôi ghét nhất là tính cách hai mặt của cô ta.

Bàn của cô ta lúc nào cũng bừa bộn nhất trong kí túc xá, giường của cô ta cũng là chiếc giường bẩn nhất trong kí túc xá.

Nhưng lúc nào cô ta cũng ra ngoài phàn nàn rằng phòng mình rất bẩn, nói bạn cùng phòng mình chơi bời điên loạn như thế nào.

Còn bản thân luôn là đóa hoa sen trắng thích sạch sẽ.

...

Nhưng tôi thật sự không ngờ, chưa được mấy ngày cô ta đã kết bạn được với Lục Hàng.

Gần đây tôi có một môn cần vẽ nhân vật tả thực, đúng lúc tuần này Lục Hàng không có tiết, thế là tôi nhờ anh làm người mẫu đặc biệt cho mình.

Anh ấy đi thay quần áo, điện thoại di động để trên bàn đột nhiên rung lên.

Tôi vốn không có ý định xem, được rồi, tôi chính là muốn nhìn xem Lục Hàng rốt cuộc đang nói chuyện với ai.

Kết quả tôi thấy tên của Tiểu A.

''Buổi tối anh có thời gian ăn cơm với em không, Hàng ca ca?''

8.

''Hàng ca ca?''

Đúng lúc này Lục Hàng đi ra, tôi ngẩng đầu lên, ho khan mấy cái rồi gọi tên anh.

''Em bị ốm à?''

Anh cúi đầu sửa ống tay áo sơ mi, không ngẩng đầu lên nhìn tôi.

Tôi ném điện thoại cho anh.

Anh ấy đưa mắt nhìn thoáng qua.

''Cô ta nói mình là bạn cùng phòng của em.''

''Đúng vậy, là bạn cùng phòng mà em không thích nhất.''

''Vì sao không thích?''

Giọng Lục Hàng rất thản nhiên, cuối cùng anh cũng chỉnh trang xong quần áo, anh ngồi xuống ghế trước mặt tôi, cúc áo trên cùng không cài, là tôi nói anh đừng cài, xương quai xanh xinh đẹp lấp ló phía sau áo khiến người ta vừa nhìn đã muốn cắn lên.

Sơn trên cọ cạo sơn rơi xuống mặt anh.

''Rất nhiều lí do, cô ta rất giả tạo.''

Lục Hàng nhíu mày.

''Đó là em làm sao, hả?''

''Cái gì?''

Tay tôi run lên, mũi bị vẽ lệch.

''Cô ta nói mình bị tất cả mọi người trong kí túc cô lập.''

...Tôi suýt chút nữa tức đến thổ huyết.

Tôi ném bút vào trong thùng nước, đứng lên đi về phía anh, giữ chặt lấy vai anh, nhìn thẳng vào mắt anh.

''Vì sao anh không hỏi tại sao chúng em lại cô lập cô ta?''

Ánh sáng ở phòng vẽ luôn rất tốt, ánh nắng sau trưa chiếu vào phòng khiến đôi mắt anh êm ả như hồ nước trong xanh, dường như chuyện gì cũng không thể khiến mặt nước gợn sóng, anh ấy chỉ yên lặng nhìn tôi như vậy. Tôi cúi đầu nhìn anh, nắm chặt bả vai anh.

''Lục Hàng, em nói cho anh biết, cô ta rất xấu tính.''

''Người giống như cô ta gọi là trà xanh đấy, anh biết chưa? Anh cách xa cô ta một chút, hủy kết bạn với cô ta đi.''

''Anh thật là, anh có thể tránh xa mấy người phụ nữ khó hiểu đấy ra được không...''

Tôi có hơi tức giận, lại có chút bối rối không rõ ràng, tôi thật sự sợ Lục Hàng bị cướp mất, anh ấy vốn dĩ cũng không thuộc về tôi.

Hình như cửa sổ không đóng, một làn gió thôi qua, rèm cửa hơi lay động, cánh tay anh không biết từ khi nào đã để lên eo tôi, lúc tôi nói những lời này, anh vẫn yên lặng nhìn tôi. Có trời mới biết rốt cuộc anh ấy đang nghĩ gì.

''Lục Hàng, em không cấm anh làm bạn với người khác giới, nhưng cô ta thật sự không tốt, cô ta...''

Cánh tay để trên eo tôi bất ngờ dùng lực, do quá đột ngột nên tôi không kịp chuẩn bị, cả người ngã vào trong ngực anh.

Sau đó, anh giữ lấy đầu tôi, hôn lên môi tôi.

...Chúng tôi quen nhau cũng coi như khá lâu, hôn... đương nhiên đã làm rồi. Chỉ là Lục Hàng vẫn không biết lúc nào nên làm gì, ví dụ như hiện tại, tôi đang rất chân thành muốn nói cho anh như vậy là không nên thì anh lại không nghe.

Không chỉ không nghe mà còn muốn chặn miệng tôi lại. Mãi cho đến khi có người mở cửa mới dừng lại, là bạn dùng chung phòng vẽ với tôi.

''Ôi, ôi, thật xin lỗi, các cậu, các cậu tiếp tục...''

...Đương nhiên không có khả năng tiếp tục rồi, tôi mím môi tách ra khỏi anh, Lục Hàng vẫn đang nhìn tôi, nhịp tim của tôi đã sớm nhảy lên 120 rồi.

Thật là, không biết nên làm gì với anh cho phải.

''Còn có người luôn tìm anh hỏi bài kia nữa, Lục Hàng, nếu như anh không nhận ra thì em nhìn thay anh, cô ta chính là có ý với anh...''

Anh giống như không phải người vừa làm ra hành động ban nãy, anh đưa tay lên sửa phần áo sơ mi bị tôi làm nhăn, giọng nói không hề quan tâm vang lên.

''Em vừa nói em không cấm anh kết bạn với người khác giới?''

''...''

Tôi cầm bút vẽ lên, gõ mạnh vào thành thùng nước.

Nét mặt Lục Hàng vẫn không thay đổi, hơn nữa đại gia này không thể duy trì một tư thế quá lâu, tôi đành phải vẽ anh trước, ngòi bút nhọn rơi xuống khóe môi anh, phác họa màu sắc của đôi môi.

Tôi đột nhiên nhớ ra nơi này vừa rồi cứ như vậy mà hôn tôi.

Tôi cầm bút lên căn khu tam giác trên mặt anh, từ hai mắt đến đầu mũi. Giống như khoảng cách giữa anh ấy và tôi vậy, anh vốn là vậy, không gần, cũng không xa.

9.

Có một số việc tôi muốn ngăn cũng không được, ví dụ như tôi không thể ngăn được chuyện sau khi trở nên đẹp trai, bên người Lục Hàng có nhiều hoa đào hơn, cũng không ngăn được chuyện Tiểu A quen biết với Lục Hàng.

Hai người bọn họ vậy mà có chung một nhóm bạn thật.

Tôi phát hiện được chuyện này trong vòng bạn bè của Tiểu A, Tiểu A mặc váy trắng dài, ngồi giữa bãi tập, mà Lục Hàng đứng cách cô ta ba chỗ, bình tĩnh nhìn vào camera.

...

Hai người bọn họ cùng tham gia một cuộc gặp mặt, không ai nói cho tôi biết.

Tay tôi dừng trên khung chat với Lục Hàng, cuối cùng cũng không hỏi anh ấy điều gì.

Thật ra nhìn lại mới thấy, trong cuộc trò chuyện của tôi và Lục Hàng, phần lớn đều là tôi gửi những câu thật dài cho anh ấy, còn anh chỉ trả lời ngắn gọn mấy chữ.

Tôi đã quen với cách nói chuyện này của anh ấy, tôi vẫn luôn cầm di động chờ anh ấy trả lời, mãi đến một ngày, bạn thân thấy thế giới này của tôi. Cô ấy mở to mắt nói với tôi, làm gì có người bạn trai nào thế này chứ.

''Cậu gửi nhiều cho anh ta như vậy nhưng anh ta chỉ trả lời mấy chữ này cho cậu?''

''Anh ấy chê mình phiền.''

Tôi nhún vai.

''Nhưng dù không muốn thì mình cũng không nhịn được mà gửi tin nhắn cho anh ấy, mình muốn nghe anh ấy nói chuyện, một chữ thôi cũng được.''

''...''

Cái gì bạn thân cũng đều nghe theo ý tôi, chỉ duy nhất một chuyện, cô ấy phản đối việc tôi ở bên cạnh Lục Hàng.

Lần nào cô ấy cũng nói tôi quá hèn mọn khi ở cạnh Lục Hàng.

Tôi biết, đương nhiên tôi biết điều này, trước kia Lục Hàng chưa gầy đi, có rất nhiều người không hiểu hỏi tôi rằng có phải mỹ nữ đều thích ở bên người mập mạp không, hỏi tôi rằng Lục Hàng rõ ràng đối xử với tôi lạnh nhả như vậy nhưng tại sao tôi còn theo đuổi anh ấy.

Nhưng ai có thể giải thích được từ thích này chứ? Tôi thích anh ấy đến mức chỉ nhìn thấy anh là trái tim đập loạn, thích đến mức cho dù tôi làm gì cũng sẽ nghĩ đến anh ấy.

Từ lúc còn nhỏ tôi đã là một đứa trẻ thích khóc.

Đám con nít trong đại viện thường kết thành nhóm, hơn nữa còn rất thích bắt nạt tôi, lúc đó Tiểu Lục Hàng sẽ đứng trước mặt che chở cho tôi.

Có phải Lục Hàng sẽ hối hận vì lúc nhỏ đột nhiên nổi hứng che chở tôi dẫn đến việc tôi quấn lấy anh ấy lâu như vậy không?

Thật ra tôi biết Lục Hàng có người mình thích.

Chuyện anh ấy thích một đàn chị khóa trên ồn ào đến mức mọi người đều biết, ai ai cũng giễu cợt nói anh ấy cóc ghẻ mà đòi ăn thịt thiên nga, ngay cả tôi, người khi đó thích anh ấy cũng bị trêu cười.

Anh ấy có lẽ rất thích đàn chị kia, vì anh ấy không phủ nhận.

Tôi tỏ tình với anh ấy, anh ấy đều từ chối một cách rõ ràng.

Nhưng đàn chị ấy đã thành quá khứ, bây giờ người có được Lục Hàng là tôi.

Ngón trỏ tôi trượt trên màn hình di động, cuối cùng nhắn hai chữ ngủ ngon lên khung chữ.

Gửi tin nhắn cho anh xong, trong đêm tối mát mẻ của trời thu, không hiểu sao tâm trạng của tôi rất tồi tệ.

Tôi đã sớm quen với chuyện này, có lẽ anh đang bận nên không trả lời tôi, lời chúc ngủ ngon tôi gửi cho anh ấy nằm cô đơn trong khung chat, giống như việc tôi bị anh ấy vứt bỏ giữa đêm tối.

Dường như anh ấy biết rõ rằng tôi sẽ tự mình đứng dậy, tự mình liếm láp vết thương trên người rồi lảo đảo đuổi theo anh ấy lần nữa.

10.

''Anh biết hôm nay là ngày gì không?''

Tôi gọi điện thoại cho Lục Hàng, phải đến cuộc gọi thứ hai anh mới nghe điện thoại. Đầu bên kia loáng thoáng có mấy giọng nói lạ, chắc anh đang ở ngoài hành lang.

Anh ấy nhẹ nhàng ừ một tiếng.

Tôi cảm thấy giọng nói bên kia không chân thực, nghe xong hơi ngứa ngáy, giống như đang cào lên tim tôi vậy.

''Lục Hàng!''

Tôi gọi tên anh.

''Đêm nay anh không rảnh.''

Anh biết rõ vì sao tôi gọi điện thoại cho anh.

''Vậy anh không ở bên cạnh em vào ngày sinh nhật của em sao?''

Giọng của tôi đã có chút nghẹn ngào, tôi lại cố kìm nén bản thân lại, thật ra tôi đang ở trong tiệm bánh gato, dòng xe ngoài đường tấp nập, trong tủ là bánh gato anh đã đặt cho tôi.

Nói là anh đặt nhưng thật ra là tôi tự chọn, anh chỉ gọi điện thoại, sau đó trả tiền.

Anh thở dài, bắt đầu thỏa hiệp với tôi.

''Cuộc thi của bọn anh sắp bắt đầu.''

Cho nên đừng quấy rầy anh, tôi là người không có chút tác dụng nào trong chuyện này, đừng đến làm phiền anh.

''Vậy anh nói cho em biết anh đang ở đâu đi Lục Hàng.''

Anh im lặng, hình như có ai đó gọi tên anh, anh nhanh chóng nói địa điểm cho tôi.

''...Tòa Minh Đức, phòng máy.'' Rồi cúp điện thoại của tôi.

...

Lúc tôi mang theo bánh gato đến phòng máy, mặt trời đã xuống chân núi.

Hoàng hôn hôm nay dường như đỏ một cách đặc biệt, ánh chiều tà bao phủ toàn bộ phòng học, tạo nên khung cảnh hư ảo như ở một thế giới khác.

Lục Hàng yên vị ngồi trước một cái máy tính, nhìn thấy tôi, anh lấy kính mắt gọng vàng trên sống mũi xuống.

Tôi còn tưởng cô gái lần trước hỏi bài anh sẽ đợi ở bên cạnh anh, kết quả không có ai, cả phòng máy chỉ có một mình anh, máy tính vẫn đang ù ù chạy. Ánh mắt anh phản chiếu hoàng hôn đỏ rực.

''Vẫn còn rất lâu anh mới xong.''

Giọng nói của anh hơi mệt mỏi, không biết thấy tôi nên mệt hay anh thật sự mệt mỏi.

Tôi đặt bánh gato xuống cạnh anh, chống cằm nhìn anh.

''Không sao nha, em chờ anh.''

...Tôi luôn cảm thấy lúc nào tôi cũng có thể chờ Lục Hàng.

Giống như bây giờ vậy, ánh mắt anh lại lần nữa nhìn về màn hình máy tính, gạt tôi sang một bên, vậy mà tôi cũng có thể tự mình chơi, ngồi vẽ hình anh lên cổ tay áo.

Thật ra tôi muốn nói với anh rằng, anh có thể dừng chuyện đang làm lại rồi trải qua sinh nhật với em không?

Nào có ai làm bạn trai như anh chứ Lục Hàng.

Tôi có chút tức giận, nhìn sườn mặt bình tĩnh của anh, trái tim bắt đầu ê ẩm nhưng tôi cũng chỉ có thể bất lực không làm được gì.

Nếu như có một ngày em rời khỏi anh, liệu anh có thể quay đầu tìm em không?

Anh có thể sẽ ngỡ ngàng lúng túng... dù chỉ là một chút không?

...

Dường như tôi đã chờ rất rất lâu, lâu đến mức ngủ lúc nào cũng không biết.

Tôi đã mơ một giấc mơ kì lạ, khi tỉnh dậy, áo khoác của anh đã đắp lên vai tôi.

Tôi mở to mắt ra nhìn, phát hiện trong phòng đã tối đen.

Nếu không phải có tia sáng lọt vào khe hở cửa sổ, tôi thiếu chút nữa đã nghĩ rằng mình mù.

Tôi hoảng loạn muốn đi tìm anh, có lẽ tiếng động quá lớn, ngón trỏ của người bên cạnh đặt lên môi tôi, thở dài với tôi một cái.

Có ánh sáng được thắp lên, là bật lửa.

Lục Hàng miễn cưỡng dựa người vào thành ghế, tay chống cằm nhìn tôi, ánh sáng yếu ớt không soi rõ được khuôn mặt anh, nhưng đôi mắt đẹp sâu như đầm lầy kia lại rất rõ ràng.

Anh dường như vô cùng mệt mỏi, giọng nói nhẹ nhàng uể oải.

Ngọn lửa thắp sáng ngọn nến trên chiếc bánh gato.

''Cầu nguyện đi.''

Anh nói với tôi.

''Em muốn sang năm vẫn ở bên cạnh anh.''

Tôi nhìn đôi mắt đang chìm vào bóng tối của anh, nói nguyện vọng của mình cho anh nghe.

Tôi biết nguyện vọng nói ra sẽ không linh nghiệm, nhưng so với nói cho thần linh nghe thì tôi càng muốn nói cho anh nghe hơn.

Ngọn nến tắt, xung quanh đều làm bóng tối, anh dường như chìm vào với mọi thứ xung quanh, sau đó cười gằn một tiếng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK