Vụ án thảm sát ở Lạc Long Lĩnh năm 1995 đã từng gây chấn động một thời, ba phạm nhân đào tẩu khỏi ngục giam đã s.á.t hại toàn bộ chín người bao gồm người già trẻ nhỏ của một gia đình cán bộ kiểm lâm.
Chỉ có cô con gái nhỏ 9 tuổi bị đ.â.m rớt xuống dưới cầu thang là còn giữ được mạng, nhưng cho dù vậy cô bé ấy cũng bị tàn tật, sống đau khổ cả đời.
Tôi chính là cô con gái nhỏ kia, bây giờ tôi sống lại, sống lại trước khi ba tên kia đến mười phút.
...
(Vui lòng không chấm, không nhắc tên nhà trùng, không tag gắn link vào bài viết.)
...
5.
Phòng của Linh Linh nằm ở chính giữa lầu hai, nơi đó có một chỗ lõm đã được sửa lại để làm chỗ phơi quần áo vào mùa đông.
Vốn dĩ ban đầu ở đó có một cánh cửa chắn ở lối thông từ sân trước lên lầu hai, nhưng vì bản lề cửa bị hỏng nên ba tôi đã tháo xuống để sửa chữa nhưng chưa kịp lắp lên lại.
Đây chẳng phải để lại một lối vào cho bọn chúng hay sao? Cơn tuyệt vọng kéo đến khi ánh mắt của tôi rơi vào chiếc thang gỗ trong sân.
Bọn họ vô cùng cao to khỏe mạnh, chưa kể thang đã được bắt lên sẵn như vậy rồi, bọn chúng vào được cũng không có gì đáng trách.
“Ba ơi! Tráng Tráng ơi! Mau lên đây!” Tôi hét lớn lên.
Ba tôi và Tráng Tráng vội chạy lên lầu. “Mau chặn lối này lại!”.
Lúc này sắc mặt của tôi trông rất nghiêm trọng, hoàn toàn không giống như một đứa trẻ 9 tuổi, dường như ba tôi đã bị tôi dọa sợ.
Ông ấy là một kiểm lâm trung thực và lương thiện nhưng lại không có chính kiến, cho tới tận giờ, ông ấy vẫn hay bị mẹ tôi chỉ đạo như một thói quen. Nên bây giờ, cho dù bị tôi hét lớn tới mức ngơ người nhưng ông ấy vẫn vô thức làm theo lời của tôi.
Trong phòng có một cái tủ quần áo lớn kiểu cũ, cồng kềnh và làm bằng gỗ nguyên khối, tôi lập tức gọi ba và Tráng Tráng tới đẩy, ba người dùng hết sức để đẩy nhưng chiếc tủ chỉ di chuyển được một đoạn ngắn
“Con gái à, đừng đẩy nữa…” Ba tôi hết sức, xin tha, đứng thẳng dậy lau mồ hôi.
“Đùng, đùng, đùng”
Bên ngoài cổng vang lên tiếng gõ cửa.
“Bọn chúng đến rồi, nhanh lên” tôi nhảy đến trước tủ quần áo, vứt hết quần áo ở bên trong ra. Sau khi lấy bớt đồ, tủ quần áo đã nhẹ hơn một chút, chúng tôi đẩy nó chặn lỗ hổng lại, dưới đất xuất hiện mấy vết mương dài.
Tiếng gõ cửa ở bên ngoài vang lên càng ngày càng to, ngay khi tủ quần áo che lấp được tia sáng cuối cùng, tôi nhìn thấy bà nội lon ton chạy từ trong phòng ra, trong miệng còn lẩm bẩm: “Mọi người đi đâu hết rồi, sao không ai ra mở cửa vậy kìa.”
6.
Đầu tôi như muốn nổ tung ra.
Tôi vội lao xuống lầu với tốc độ cực nhanh, khi tay của bà nội vừa chạm vào ổ khoá, tôi đã ôm lấy eo của bà, liều mạng kéo bà trở vào.
Mặc dù Tráng Tráng không hiểu chuyện gì đang xảy ra, nhưng thằng bé cũng hiểu rằng chỉ cần nghe lời tôi là được nên đã vội đến giúp đỡ.
May mà tiếng gõ cửa cũng khá lớn nên bọn chúng không nghe thấy động tĩnh ở trong nhà.
Chúng tôi vừa đưa bà vào nhà và khóa kỹ cửa lại thì chợt nghe thấy tiếng động ở ngoài sân, có người đã nhảy vào sân nhà chúng tôi.
Hai con chó cảnh giác đứng dậy, tiếng gầm gừ phát ra từ trong cổ họng. Ánh mắt của ba trở nên sắc bén, so với con người, ông ấy càng tin tưởng vào giác quan của loài chó hơn, chó sẽ biết được người đến có phải người tốt hay không.
Ông ấy giơ tay lên, ra hiệu im lặng cho chúng im lặng, hai con chó thấy vậy thì nghe lời, không gầm gừ nữa.
“Anh, anh thật vô dụng.” Tôi dùng khẩu hình miệng trách mắng anh hai, trách anh ấy không trông coi cửa cho kỹ, để bà nội đi ra ngoài.
Anh hai bị dọa sợ đến mức choáng váng, không dám cãi lại.
Tôi sợ ông bà nội lại gây ra chuyện gì nữa nên ra hiệu cho ba và Tráng Tráng bê bàn ăn cơm đến chặn tay nắm cửa lại.
Bàn ăn được làm bằng một tấm gỗ dày chừng 10cm, hơn nữa cửa lại mở ra phía ngoài nên bọn chúng không thể nào phá cửa được.
Cửa sổ ở tầng một đã được đóng rất kín, tôi bảo Tráng Tráng và anh hai trông chừng ông bà nội, sau đó cùng ba lên lầu hai. Linh Linh cũng bị dọa sợ không nhẹ, ôm Đại Bảo ngồi bên cạnh chị dâu thứ, không dám thở mạnh.
“Có ai không?” Trong sân vang lên giọng nói của một người đàn ông.
“Chúng tôi chỉ đi ngang qua và chỉ muốn xin chút nước uống mà thôi.”
7.
Tôi và ba nấp sau cửa sổ trên lầu hai nhìn xuống dưới sân.
Cả ba người đàn ông đều đã đi vào trong sân.
Cả ba người này đều mặc bộ quần áo lao động, trên quần áo in hai chữ “điện lực” màu xanh rất to.
Ba tôi nhíu mày, nghi ngờ nhìn về phía của tôi.
Trên một ngọn núi khác có một nhà máy phát điện chạy bằng gió, việc có người của cục điện lực đến sửa chữa là chuyện thường tình, chẳng lẽ là bọn họ đi nhầm đường rồi?
“Ba, con thật sự đã nhận được cuộc điện thoại, bọn chúng chính là tội phạm giec người.”Tôi hạ thấp giọng, vội vàng nói với ba.
“Không phải là người của cục điện lực sao? Con có nhầm không?” Ba tôi vẫn không tin tôi lắm, nhỏ giọng nói thầm một câu.
“Có ai không? Cho chút nước đi!” Người đàn ông kia tiếp tục hô to.
Chúng tôi nín thở, không nhúc nhích để chờ xem hành động tiếp theo của bọn họ là gì.
Người đàn ông gọi vài tiếng nhưng không thấy hồi âm liền ngồi xuống bậc thang, tháo mũ bảo hiểm trên đầu xuống.
Ba người này có một người cao gầy, một người mập mạp, người còn lại là một người đeo kính. Nhìn như thế nào cũng trông giống như ba người công nhân bình thường, không cách nào liên hệ bọn họ với kẻ giec người được.
Lông mày của ba ngày càng nhíu chặt lại.
“Lão Lữ, hình như ở đây không có ai đâu hay là chúng ta đi đi.”
Người đàn ông mập lùn gọi lão Lữ nhưng hình như hắn ta không nghe thấy nên đã đi đến trước chuồng gà, nhìn vào bên trong.
“Thôi Tam, mày mau lấy cái túi ra đây, bên này có mấy quả trứng gà, bỏ vào rồi chúng ta mang theo.” Lão Lữ lấy mấy quả trứng gà ra, phía trên vẫn còn dính lông gà và phân gà.
Thôi Tam chính là người đàn ông đeo kính, hắn ta đi tới giơ túi áo ra với vẻ mặt ghét bỏ, nhìn không giống mấy người làm nông.
“Bên đây còn có bắp ngô và thịt khô này, có nên mang theo không?” Người đàn ông cao gầy đứng dưới mái hiên chỉ tay.
“ Ngưu Tử, mày đi tìm mấy cái túi nữa, đi lên núi nên phải chuẩn bị nhiều đồ ăn một chút.” Người đàn ông cao gầy có biệt danh là Ngưu Tử.
Thật ra, tôi đã biết tên của bọn chúng. Hai mươi năm sau, khi hồ sơ bí mật được tiết lộ, tên cùng dáng vẻ của bọn chúng đã khắc sâu vào tận xương tuỷ của tôi.
Lão Lữ tên là Lữ Thành Tài, bởi vì p.h.ạ.m t.ộ i mà phải ngồi t.ù 5 năm, khi ở trong t.ù hắn đã kết bạn với Ngưu Cường, là một tên c.ư.ớ.p của giec người nhưng thất bại, Thôi Tam lại là em vợ của Ngưu Cường. Lão Lữ ra t.ù không lâu thì Ngưu Cường mời hắn đi ăn tối, kết quả là hai bọn họ đánh hai người trọng thương, còn đánh chec một người. Sau đó bọn họ đã quyết định cùng nhau trốn lên núi.
Thấy bọn họ giở thói t.r.ộ.m c.ắ.p, ba tôi đã có hơi tin tưởng vào những lời nói của tôi, rõ ràng mấy người này không phải là người tốt.
Tôi cầu mong bọn chúng có thể tìm thấy thứ gì đó để ăn rồi rời khỏi đây thật là nhanh. Như thể nghe thấy lời cầu nguyện của tôi, bọn chúng đã chất đầy thức ăn vào trong túi rồi nghênh ngang ra cửa rời đi.
Tôi thở phào nhẹ nhõm, chân mềm nhũn gần như muốn ngã quỵ mà ngồi xuống đất. “Cô nhỏ ơi, cô mau đến đây xem đi!” Linh Linh khóc nức nở chạy xuống gọi tôi. Tôi quay đầu lại, giật thót tim.
8.
Chị dâu thứ đang ngồi dựa vào tường, hai chân duỗi ra, một mảng dưới váy đã bị ướt đẫm. Kiếp trước do bị liệt nên tôi chưa từng kết hôn, chứ đừng nói đến việc sinh con nhưng nhìn thôi cũng đoán được chắc hẳn là chị ấy sinh non.
Ba tôi nhìn thoáng qua liền vội vàng quay mặt đi, dù sao ông ấy cũng là ba chồng, mấy việc như này không tiện nhìn. Bà nội nắm chặt tay, luống cuống nói: “Không xong rồi, vợ thằng hai sắp sinh non rồi, phải làm sao đây, giờ mẹ con lại không có ở đây!”.
Tôi cũng luống cuống: “Bây giờ muốn xuống núi thì cũng phải đi hết một giờ mới có thể ra đường lớn chặn xe lại, hiện tại chị dâu thứ không thể cử động được đâu.”
“Ba, ba mau đi gọi người đến đây, ở trên trấn có bác sĩ.” Chị dâu thứ nhắc nhở chúng tôi, khát vọng muốn sống của chị ấy rất mạnh mẽ.
Hiện tại chỉ có thể để ba đi cầu cứu, ba do dự nhìn một lượt già trẻ ở trong phòng.
“Ba, ba đi đường vòng đi, đừng đi về cùng hướng với bọn chúng, con sẽ bảo vệ mọi người thật tốt.” Bây giờ không còn thời gian để trì hoãn nữa, tôi đứng ra bảo đảm với ba.
Ba tôi cầm một cái liềm để phòng thân, tôi còn nói ba hãy dẫn Đại Hoàng đi theo. Ở ngoài rừng chính là địa bàn của ba tôi, nếu ông ấy gặp phải ba người kia thì với sự trợ giúp của Đại Hoàng, ông ấy vẫn có thể chạy trốn.
Sau khi ba đi, tôi đóng cửa lại. Bà nội cầm chăn nệm ra để chị dâu thứ nằm xuống rồi ngồi cạnh trông nom chị ấy cùng với anh hai của tôi. Ông nội và bà nội đều là những người trải qua thời kỳ loạn lạc, hiểu được giờ đang xảy ra chuyện lớn nên rất nghe lời, không dám lộn xộn.
Nhất là ông nội, từ sau khi ba tôi ra khỏi nhà, ánh mắt vốn đục ngầu của ông dường như đột nhiên sáng lên, thân hình cũng thẳng tắp, như thể ông đã trở lại như hồi còn trẻ, muốn cố gắng bảo vệ người nhà của mình.
Hiện tại, kết quả tốt nhất chính là ba tìm được người về cứu chị dâu thứ, còn ba người bọn chúng mang theo đồ ăn trốn vào rừng núi hoang vu.Xem thêm...
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK