Mục lục
[Zhihu] Sống lại vào ngày cả nhà bị thảm sát 重生在灭门惨案那天
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Vụ án thảm sát ở Lạc Long Lĩnh năm 1995 đã từng gây chấn động một thời, ba phạm nhân đào tẩu khỏi ngục giam đã s.á.t hại toàn bộ chín người bao gồm người già trẻ nhỏ của một gia đình cán bộ kiểm lâm.

Chỉ có cô con gái nhỏ 9 tuổi bị đ.â.m rớt xuống dưới cầu thang là còn giữ được mạng, nhưng cho dù vậy cô bé ấy cũng bị tàn tật, sống đau khổ cả đời.

Tôi chính là cô con gái nhỏ kia, bây giờ tôi sống lại, sống lại trước khi ba tên kia đến mười phút.

...

(Vui lòng không chấm, không nhắc tên nhà trùng, không tag gắn link vào bài viết.)

...

13.

Tôi nhanh chóng nghĩ cách ở trong đầu. HIện tại, không thể nào dẫn bọn chúng đi được nữa nên tôi phải nghĩ ra biện pháp để trốn trở lại vào nhà.

Nhìn lên mái nhà, tôi nảy ra ý tưởng.

Tôi bỏ qua ba người kia chạy thật nhanh về phía bên cạnh của tòa nhà.

Tam Hoàng thấy bọn chúng đang muốn bắt tôi nên đã lao lên cắn một cái vào đùi của Lão Lữ. Lão Lữ ngã ngồi xuống đất, ôm chân kêu thảm thiết.

Thôi Tam đi tới hỗ trợ, Tam Hoàng không để ý tới hắn mà lao đến cắn vào bắp chân của Ngưu Tử đang đuổi theo tôi.

Thôi Tam lấy một cây gậy ở bên cạnh lên và đánh vào Tam Hoàng. Một bên tôi leo được lên mái nhà bằng dây leo rủ xuống từ nóc nhà, một bên hô to để Tam Hoàng mau chạy.

Tam Hoàng rất thông minh, khi thấy đã câu đủ thời gian cho tôi, nó đã nhảy qua tường chạy ra khỏi sân.

Khi đã trèo lên được trên mái nhà, tôi chạy đến nhấc cánh cửa nhỏ lên để chui vào trong. Cửa này dùng để lên nóc nhà phơi đồ, vừa rồi đã quên khóa lại, không nghĩ đến nó đã cứu mạng của tôi.

Ông nội và Tráng Tráng đã ở bên trong tiếp ứng cho tôi, dưới sự hướng dẫn của ông nội, chúng tôi nhanh chóng tháo thang xuống, đóng một tấm gỗ lên trên và dựng cây cột chèn lên trên cùng. Cánh cửa này đã không thể nào mở được nữa.

“Cô nhỏ, cô dũng cảm quá, vừa rồi con lo lắng muốn chết.” Tráng Tráng còn cao hơn tôi lại ôm chầm lấy tôi, lau nước mắt.

“Đừng khóc, bọn chúng sẽ không đi đâu. Chúng ta phải bảo vệ không để cho bọn chúng vào được.” Tôi chưa kịp an ủi Tráng Tráng xong thì nghe thấy tiếng đập cửa ở dưới tầng.

Chúng đang muốn phá cửa của ngôi nhà.

14.

Tôi yên tâm rằng cửa ở dưới tầng vẫn an toàn, nên tạm thời thở dốc một chút.

“Đại Bảo vẫn không khóc nháo đấy chứ?” Tôi cảm giác không gian quá yên tĩnh.

Anh hai nói: “Linh Linh đã ôm Đại Bảo xuống hầm.”

Bảo sao, người trong nhà cũng đã tiến vào trạng thái bắt đầu tự cứu lấy mình, cuối cùng thì tôi cũng không đơn độc làm tất cả một mình.

Bọn chúng phá cửa một lúc không được nên muốn bắt chước hành động trèo lên bằng dây leo của tôi, nhưng đều bò được một nửa đã ngã xuống dưới đất.

Dây leo mới lớn còn non nên không thể chịu nổi sức nặng của một người đàn ông trưởng thành, tôi vì leo trèo bằng dây leo mà bị đánh không biết bao nhiêu lần, chỉ với bọn chúng mà cũng muốn trèo lên? Nằm mơ đi.

Chiếc đồng hồ cũ phát ra âm thanh nặng nề.

Đã sáu giờ tối rồi, sao ba còn chưa về?

Ông ấy đi từ hồi hơn mười hai giờ, đi một tiếng có thể đến được đường lớn, nếu thuận lợi thì ông ấy có thể bắt được một chiếc xe và đi đến thị trấn trong vòng 1 tiếng nữa.

Báo cảnh sát cùng với tìm bác sĩ thì bây giờ đã nên quay lại rồi.

Ba tôi là người rất có trách nhiệm, trừ khi là ông ấy đã xảy ra chuyện......

Tôi không khỏi liếc mắt nhìn ông nội, trong mắt ông cũng tràn đầy lo lắng.

Cha con liền tâm, đấy chính là con trai của ông.

Bên ngoài yên tĩnh một lát, chắc hẳn là bọn chúng đang xử lý vết thương.

Đột nhiên một tiếng sấm vang lên rúng động trời đất, ngay cả khung cửa cũng bị rung lên bần bật.

Nghe động tĩnh trên mái nhà, hẳn trận mưa này sẽ không nhỏ.

Tôi thầm nghĩ không ổn, lần này xong rồi.

Lúc trời không mưa, bọn chúng còn đi lạc đường. Hiện tại trời tối lại thêm mưa to, trên người bọn chúng đang có thương tích nên càng không có khả năng rời đi, chỉ sợ rằng sẽ muốn liều chec với chúng tôi nên nhất định phải vào trong nhà.

Trên lầu hai lập tức có động tĩnh, bọn chúng đã phá cửa sổ ở trên lầu hai để đi vào, cửa phòng đã bị ông nội cùng Tráng Tráng đóng kín nên bọn chúng náo loạn một chút liền buông tha.

Tạm thời đã yên tĩnh trở lại , chắc hẳn bọn chúng vừa tránh mưa vừa nghĩ đối sách.

Nhân lúc này, tôi bận sắp xếp cho gia đình.

Hiện tại dưới hầm là nơi an toàn nhất, bọn chúng là người thành phố nên đối với cuộc sống của người miền núi không quen thuộc mà cửa hầm lại được giấu ở nơi bí mật nên chưa chắc bọn chúng có thể tìm ra ngay, nếu như chuyển vào đó, còn có thể chịu đựng thêm một thời gian nữa.

Nhưng đến lầu hai, tôi liền trợn tròn mắt.

Anh hai đang nắm tay, ngồi bên cạnh chị dâu thứ. Chị dâu thứ mặt đầy mồ hôi, thỉnh thoảng co quắp một chút, mặt biến sắc vì đau .

Chị ấy đang đau bụng sắp sinh.

Tôi vốn định chuyển chị ấy xuống dưới hầm nhưng hiện tại chỉ có thể từ bỏ ý nghĩ đấy.

“Thật xin lỗi, là do em không biết sinh đúng thời điểm. Mọi người mau đi trốn đi, không cần để ý đến em đâu.” Chị dâu thứ áy náy nói.

“Nói cái gì vậy ! Em có làm sai đâu! Anh sẽ không đi đâu cả, anh sẽ ở chỗ này cùng với em , mọi người cứ đi xuống hầm đi.”

Anh hai đột nhiên trở nên có trách nhiệm, tôi có chút không thích ứng được.

“Mẹ đi đun chút nước đây, phòng khi đứa bé ra ngoài, cũng phải dùng tới. "Bà nội dạo qua vài vòng, tự mình quyết định, đi xuống lầu.

Tôi nhìn về phía Tráng Tráng và ông nội ở cửa.

“Ông sẽ trông cửa, không đi đâu cả.” Ông nội cũng không chịu lui bước.

“Cô nhỏ, chúng ta là người một nhà, sống chec cùng nhau!” Tráng Tráng vỗ ngực, khuôn mặt nhỏ nhắn non nớt hiện lên vẻ kiên nghị cùng quả cảm.

Chúng ta là một gia đình, nhất thời tôi liền cảm thấy tràn đầy sức mạnh.

Bùm!

Vách sau của tủ quần áo bị bổ thủng, ánh sáng sắc bén của búa nhọn lấp lánh chui vào.

Tôi kinh ngạc, nơi này đã không phải là nơi an toàn nhất nữa rồi.

15

Tiêu rồi, bọn họ thật sự tìm được chỗ yếu nhất đó rồi.

Tủ quần áo bằng gỗ đặc chắn ở lối vào sân thượng, với sức của ba người bọn họ thì không thể nào đẩy nó ra được, nhưng mà vách sau của tủ quần áo lại được làm bằng ván gỗ mỏng, chỉ cần bổ nó ra là có thể tiến vào.

Rắc, rắc.

Tiếng gỗ nứt vang lên.

Rắc, rắc.

Lại một tiếng nữa vang lên.

Tôi đột nhiên đứng lên, nhỏ giọng nói: “Đưa chị dâu thứ đi đi.”

Bọn họ tiến vào, liếc mắt một cái là có thể nhìn thấy chỗ của chị dâu thứ, đến lúc đó, d.a.o kiếm không có mắt, bọn họ c.h.é.m lung tung sợ là không thoát được.

Đại nạn ập đầu, người nhà chúng tôi đoàn kết chưa từng có.

Nhưng vừa nãy, khi đẩy tủ quần áo, chị dâu thứ đã bị động thai, mọi người không dám để chị ấy di chuyển, đành phải để chị ấy nằm xuống.

Căn phòng nối liền lầu hai không có cửa, giống như một phòng khách nhỏ, đặt một cái TV Romania đen trắng.

Từ nơi này đi ra ngoài sẽ thấy hai căn phòng, một phòng ở phía nam, một phòng ở phía bắc.

Cửa sổ của phòng ở phía nam đã bị niêm phong, không thể vào được, một căn phòng khác là phòng cho mấy đứa nhỏ như chúng tôi, bừa bộn đến nỗi không có chỗ đặt chân.

Chúng tôi kéo đệm giường, chuyển chị dâu thứ đến căn phòng phía bắc, phòng phía bắc có dạng hình chữ nhật thon dài, chúng tôi chuyển chị ấy đến góc tận cùng bên trong. Anh hai sẽ canh giữ bên cạnh chị ấy, cửa cũng sẽ được khóa từ bên trong.

Ông nội không yên tâm cho lắm, dạy anh ấy lại một lần nữa, thấy anh hai vò đầu bứt tóc, chỉ có thể nói trọng điểm.

Thời gian để lại cho chúng tôi không còn nhiều nữa, anh hai đẩy ông nội ra.

Chúng tôi bắt đầu phân công nhau hành động.

Nhất định là ông nội đang hối hận vì mài r.ì.u bén đến như vậy, vách sau của tủ quần áo nhanh chóng bị c.h.é.m xuyên qua. Nếu bọn họ tiến vào từ nơi đó, lầu hai coi như thất thủ.

Lúc này trời đã bắt đầu tối đen.

Chúng tôi đã tắt công tắc điện ở tầng một, trong nhà có hai cái đèn pin, một cái cho anh hai, một cái cho ông nội.

Buổi tối trong núi thật sự rất tối, hơn nữa trời lại đang có giông tố, ngoài trừ anh sáng của tia chớp thỉnh thoảng xoẹt qua chân trời, trong phòng tối đến nỗi duỗi tay không thấy năm ngón tay.

Điểm khác biệt chính là chúng tôi rất quen thuộc địa hình ở đây, còn bọn họ thì không.

Rắc, rắc, lại là một tiếng vang lớn, vách sau của tủ quần áo rơi xuống.

“Cuối cùng cũng mở ra rồi, ông đây sẽ chơi đùa với bọn mày!”

Lão Lữ giành chui vào trước.

Hắn ta mới vừa chạm chân xuống trên mặt đất, lập tức nghe một tiếng ‘phịch’, tiếp theo chính là tiếng rắc rắc giòn tan, giống như là tiếng xương cốt bị đứt gãy.

Lão Lữ kêu thảm thiết một tiếng, té nhào xuống mặt đất, lại có hai tiếng ‘phịch, phịch’ nữa vang lên.

Ông nội đã đặt bẫy bắt thú để nghênh đón bọn họ, hắn ta vừa ngã xuống, không những chân bị kẹp mà cánh tay cũng không may mắn thoát được.

Hắn ta kêu thảm thiết, khiến hai người đằng sau sợ tới mức lui trở về, không dám tiếp tục đi vào trong.

“Mau cứu tao! Làm cái gì vậy!” Lão Lữ thở hổn hển mắng.

Đúng lúc này có hai vệt tia chớp đánh xuống, làm cho bọn họ thấy rõ tình hình trong phòng, kẹo bắt thú đều đã dính ở trên người lão Lữ, không có gì nguy hiểm.

Trên đùi của Ngưu Cường cũng có thương tích, hắn ta đẩy Thôi Tam vào trước. Thôi Tam kiên trì chui vào, cầm lấy hai bộ quần áo, dùng bật l.ử.a đ.ố.t, nương theo ánh sáng mờ ảo mà gỡ kẹp trên người lão Lữ xuống.

Lão Lữ đã phế đi, xương chân đã gãy, cánh tay cũng nâng không nổi, chỗ miệng vết thương mới bị Tam Hoàng cắn lại chảy m.á.u ra, hắn ta nằm trên mặt đất, vẫn không nhúc nhích.

“Chơi với ông mày à! Mau ra đây mau!” Thôi Tam đã hoàn toàn bị chọc giận, hắn ta vung r.ì.u sắc, từng bước từng bước đi vào bên trong.

Thời khắc đi săn, chính thức bắt đầu.

“A!” Đột nhiên tiếng rên rỉ của chị dâu thứ vang lên, hẳn là chị ấy đang rất đau.

Trái tim tôi đập thình thịch.

Thôi Tam và Ngưu Cường dừng lại, liếc nhìn nhau, sau đó bọn họ một người giơ d.a.o phay, một người giơ r.ì.u, từng bước từng bước đi đến chỗ phòng phía bắc.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK