Vụ án thảm sát ở Lạc Long Lĩnh năm 1995 đã từng gây chấn động một thời, ba phạm nhân đào tẩu khỏi ngục giam đã s.á.t hại toàn bộ chín người bao gồm người già trẻ nhỏ của một gia đình cán bộ kiểm lâm.
Chỉ có cô con gái nhỏ 9 tuổi bị đ.â.m rớt xuống dưới cầu thang là còn giữ được mạng, nhưng cho dù vậy cô bé ấy cũng bị tàn tật, sống đau khổ cả đời.
Tôi chính là cô con gái nhỏ kia, bây giờ tôi sống lại, sống lại trước khi ba tên kia đến mười phút.
...
(Vui lòng không chấm, không nhắc tên nhà trùng, không tag gắn link vào bài viết.)
...
9.
Từng giây từng phút thời gian trôi qua, từ trước tới giờ tôi chưa từng có cảm thấy dày vò giống như vậy. Tôi nhìn chằm chằm vào chiếc đồng hồ cũ ở trên tường, chỉ hận không thể đi lên quay kim vài vòng để ba ngày trôi qua thật nhanh.
Một tiếng đồng hồ đã trôi qua, bên ngoài vẫn rất yên tĩnh, thần kinh đang căng thẳng của mọi người cũng được thả lỏng đôi chút. Tôi không đủ can đảm để đi ra mở cửa xem thử. Thời tiết buổi chiều oi bức, trên đỉnh núi, mây đen kéo đến dày đặc giống như chuẩn bị sắp có một trận mưa lớn.
Dường như chị dâu thứ đã bình tĩnh hơn một chút, mơ màng ngủ thiếp đi. Bà nội xuống lầu tìm được chút lương khô lên cho chúng tôi ăn, trên núi không có nước máy nên hầu hết nước sinh hoạt hằng ngày của chúng tôi là nước suối, may mà dưới lầu một có trữ một vại lớn.
Bình thường ăn cơm còn có canh, hôm nay đến cả Linh Linh yếu ớt cũng không kén chọn, chỉ uống tạm hai ngụm nước để nuốt trôi miếng lương khô cứng ngắc đang bị nghẹn ứ trong cổ.
Phía ngoài cửa lớn vang lên một tiếng “cạch” làm tôi giật mình.
Tôi nhảy dựng lên, xông đến cửa sổ trên lầu hai để nhìn xuống.
Bọn chúng đã quay trở lại.
“Không phải cửa đang mở sao, sao giờ lại đóng rồi? Có người trở về rồi sao?” Thôi Tam là người rất tâm cơ và giảo hoạt. Ba người họ nhìn lên lầu. Tôi ra hiệu cho mọi người không được lên tiếng. Bọn chúng không tìm ra được nguyên nhân nên dùng đẩy cửa lầu một vài cái, thấy không có động tĩnh gì, bọn chúng liền đi tới ngồi phịch dưới tàng cây anh đào.
“Giống như gặp phải q.u.ỷ đập tường vậy, sao đi một vòng rồi lại quay về đây?” Lão Lữ tức giận nói.
Thì ra bọn chúng đi lạc đường, đúng là đồ vô dụng.
10.
Tôi từ từ lui về vị trí khuất tầm nhìn ở dưới tầng, quan sát cửa sổ, nhìn sao cũng cảm thấy không an toàn. Nếu như bọn chúng phá cửa xông vào, đến lúc đó trong một phòng toàn người già yếu bệnh tật sẽ không thể chống cự lại được.
Tôi hối hận vì không gia cố lại cửa sổ trong lúc bọn chúng chưa quay lại. Bốn cửa sổ trên lầu hai được bố trí ở hai phòng khác nhau, một ở phía nam, một ở phía bắc. Ba người họ đang lảng vảng bên phía nam nên tôi gọi Tráng Tráng qua giúp tôi dùng ván cửa chặn hai cửa sổ ở phía Bắc lại. Ông nội cũng đi theo sau, cầm một cái cọc gỗ to bằng cánh tay đã được gọt đẽo, ghim lên để chống đỡ cửa sổ.
Tôi thầm giơ ngón tay cái với ông nội, đúng là gừng càng già càng cay, cao thủ ở dân gian chỉ cần làm một động tác nhỏ, dù bên ngoài có dùng sức mạnh đến thế nào cũng không thể phá cửa sổ được trừ khi tấm ván bị bỏ ra.
Lúc này từ bên phòng đối diện phát ra tiếng kính vỡ. Xong rồi, chỉ trong chốc lát mà bọn chúng đã phá được cửa sổ phòng phía nam rồi sao?
11.
Không thể bọn chúng vào được! Sau khi phá cửa sổ nếu ba người đó vào được trong nhà thì đó chính là tai họa cho chúng tôi.
Phải kéo dài thời gian. Không biết tôi lấy dũng khí ở đâu ra, nhỏ giọng nói với Tráng Tráng: “Sau khi cô đi hãy đóng khóa cửa lại!” Nói xong tôi mở cửa bước ra ngoài.
Người chui vào là Lão Lữ, nửa người của hắn ta bị kẹt trên cửa sổ. Tôi đột nhiên xuất hiện khiến hắn sợ tới mức hét lên một cách quái dị, giẫm hụt một bước ngã từ trên cầu thang xuống.
Tôi sợ bọn chúng lại tiếp tục trèo lên nên đã bước nhanh tới bên cạnh cửa sổ, lanh lẹ bò ra ngoài. Căn nhà của chúng tôi xây không cao lắm nên lão Lữ ngã không bị thương nặng. Ba người đàn ông nhìn chằm chằm vào tôi, ánh mắt lộ ra sát khí.
“Có m.a.” Tôi cố ý hét lớn rồi rụt người lại.
“Cái gì thế? Hình như là một con nhóc.” Thôi Tam nhấc tôi lên.
“Các người là người hay q.u.ỷ vậy?” Tôi hỏi với vẻ hoảng sợ.
“Nói linh tinh cái gì vậy.” Thôi Tam ném tôi xuống đất.
“Mày là con cái nhà này hả.” Ngưu Tử thắc mắc hỏi tôi.
“Cháu mới không phải là con cái nhà q.u.ỷ quái này đâu, đây là nhà m.a, có m.a ám đấy nên cháu lén lút tới đây chơi thôi, mấy người làm cháu sợ muốn chết.” Nói xong, tôi giả vờ chạy ra phía cổng ngoài sân.
Lão Lữ sao có thể để tôi chạy được nên hắn đã đi theo kéo tôi trở lại. “Q.u.ỷ cái gì! Ta đây chính là quỷ!” Lão Lữ nói, hắn là người không tin vào mấy chuyện m.a q.u.ỷ.
“Mấy ngày trước vừa có một người phụ nữ ở đây chec vì khó sinh, cả nhà họ đều đã chuyển lên thị trấn không trở về nữa nhưng bên trong luôn có tiếng trẻ con khóc, ba cháu nói ở đây đã bị m.a ám…” Như đáp lại lời của tôi, ở trên lầu vang lên vài tiếng khóc của trẻ con. Nhưng khi mấy người họ nhìn lên trên lầu thì tiếng khóc liền im bặt.
Lão Lữ cau mày, nhìn chằm chằm vào mắt tôi, muốn nhìn xem tôi có đang nói thật hay không.
“Nhà mày ở đâu?” Ngưu Tử hỏi
“Cách bên này khoảng hai dặm, còn phải đi lên núi nữa.” Tôi chỉ lên trên núi.
Bọn chúng liếc mắt nhìn nhau, xác định càng lên trên núi thì càng an toàn, đấy chính xác là điều mà bọn chúng muốn.
“Cháu dẫn chúng ta đến nhà cháu được không?” Bọn họ hỏi.
“Được chứ ạ.” Tôi hạ quyết tâm. Tôi chấp nhận đánh đổi tính mạng của mình với cả nhà để đưa bọn chúng vào núi. Nói xong, tôi bước nhanh ra cổng.
“Đợi một chút đã!” Lão Lữ ngăn cản tôi.
12.
“Đói chec mất, đi kiếm chút đồ ăn để lót dạ đã. Cô nhóc, cháu có biết nhóm l.ử.a không?”
“Có.” Tôi trả lời rồi thầm nghĩ cách trong đầu để mau chóng đuổi bọn chúng đi.
Mùa hè quá nóng bức, không thể nấu ăn ở trong nhà nên chúng tôi đã dựng một cái bếp nhỏ ở bên góc sân. Khi Ngưu Tử theo tôi đi vào phòng bếp nhỏ, hắn ta líu lưỡi không nói được câu gì. Bọn họ không phải người sống ở miền núi nên không quen thấy với những thứ như thế này.
“Anh rể, ở đây có phòng bếp này.” Ngưu Tử nói. Do cuộc sống ở trên núi đơn giản nên phòng bếp cũng chẳng có gì ngoài một cái bếp lò, một nồi sắt, một vại nước, trên bệ cửa sổ còn đặt một bình muối, trong bình ở dưới đất còn lại một chút dầu mặn.
Tôi đốt l.ử.a, sau đó quay người đi ra ngoài sân nhổ hai nắm cải trắng và hái mấy quả ớt. Đi tới trước chuồng gà, tôi cố ý hỏi: “Sao lại không có trứng gà, không có ai cho ăn nên gà cũng không đẻ trứng sao?”
“Đây này!” Thôi Tam vừa nghe thấy liền vội vàng mang túi tới.
Lão Lữ ra lệnh: “Xào một nửa, chiên một nửa.”
Tôi xào một quả trứng gà với ớt, bày ra đĩa bưng ra rồi làm một bát canh, hương thơm ngào ngạt tỏa khắp.
“Cháu lại đây cùng nhau ăn đi.” Lão Lữ gật đầu nói với tôi, hắn có lòng phòng bị rất nặng, Thôi Tam vừa gắp được một đũa đưa vào miệng đã bị hắn đánh rớt xuống.
Tôi dũng cảm đi tới, cầm đũa gắp một miếng trứng gà xào ớt lớn. Tôi cho quá nhiều muối nên nó rất mặn. Nhưng may mắn vừa rồi tôi đã không hạ đ.ộ.c, nếu không giờ tôi cũng đã bị liên lụy theo rồi.
Tôi đã suy nghĩ đến việc đó khi nhìn thấy thạch tín của ba đặt ở bên ngoài phòng củi. Đó là đồ dùng để thuộc da của ba tôi, người trên núi đều biết, mấy đứa trẻ cũng sẽ không dám nghịch với nó.
Thật ra lúc mới xào rau, tôi đã muốn bỏ trực tiếp vào trong nồi để tiễn bọn chúng đi cho xong. Nhưng đây vẫn là lần đầu tiên tôi giec người, trong lòng thật sự không thể nào ra tay được, không ngờ lại thành ra tự cứu lấy bản thân mình.
“Được rồi, được rồi! Ăn xong chưa.” Lão Lữ mở miệng đuổi tôi ra ngoài, ba người đó bắt đầu há miệng và những miếng to. Tôi bưng canh cải trắng lên, lão Lữ bảo tôi uống thử một ngụm mới thả tôi đi luộc trứng gà.
“Anh cũng cẩn thận quá, một con nhóc ở trong núi thì có thể làm ra trò gì được.” Ngưu Tử ăn no xong ợ một cái. Hắn ta nheo mắt nhìn bóng dáng đang bận rộn của tôi.
Tôi vớt những quả trứng đã được nấu chín ra, rửa qua nước lạnh rồi bỏ vào túi của bọn chúng.
Lúc này, mặt trời đã ngả về phía tây, tôi đoán chắc hẳn đã khoảng 4 giờ. Tôi chụm tay lại thành mái hiên, nhìn về phía đỉnh núi, lẩm bẩm một câu: “Sắp mưa to rồi.”
Lão Lữ nghe vậy thì đứng lên nói: “Đi thôi, dẫn chúng ta đến đến nhà cháu.”
Tôi đi lên phía trước dẫn đường, khi chuẩn bị đến cổng thì đột nhiên có một tiếng rên rỉ vang lên, không biết ở nơi nào một con chó vàng chui ra, nhe răng sủa về phía ba người họ.
Là Tam Hoàng đã trở lại. Nó là con chó nhỏ nhất ở trong ổ này nhưng nó có thể lực mạnh nhất, cũng là con có tính tình hoang dã nhất.
Ba người kia bị dọa cho hoảng sợ, tôi vội vàng ôm lấy cổ Tam Hoàng để trấn an nó.
“Đây là chó nhà cháu, mau đi đi!” tôi nói, nhưng đã muộn, Tam Hoàng đã đánh động cho Nhị Hoàng đang ở trong nhà. Sau đó tôi lập tức nghe thấy Nhị Hoàng sủa ầm ĩ một trận.
Ánh mắt của Lão Lữ khẽ híp lại, hung hăng nhìn chằm chằm về phía tôi.
“Trên tầng có người! Con nhóc này đang muốn đuổi chúng ta đi!”
Bọn chúng quay đầu nhìn về phía tôi, như thể giây tiếp theo sẽ bắt được tôi.Xem thêm...
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK