Đằng Nào Cũng Ly Hôn
Phần 21
Trên đường về nhà, Vỹ dừng lại ở lề đường rồi mua cho tôi hai củ khoai nướng, tôi thèm nhưng lại không có tâm trạng để ăn, chỉ ôm khư khư hai củ khoai trong lòng cho đến tận khi về nhà.
Lúc về đến nơi, cô San thấy mặt mũi tôi phờ phạc mới hốt hoảng hỏi:
– Cô Quỳnh Anh sao thế? Sao tay chân lại trớt nhiều thế kia?
– Cháu bị ngã ạ. Cháu không sao đâu. Bố mẹ cháu ngủ rồi ạ?
– Vâng, ông bà đi nghỉ rồi ạ.
Cô San liếc nhìn hai củ khoai trên tay tôi, sau đó lại nhìn Vỹ vừa đi vào nhà, có lẽ lần đầu tiên thấy tôi với anh ta cùng nhau về nhà nên có hơi ngạc nhiên:
– Cậu Vỹ cũng về rồi đấy à?
– Vâng.
– Chắc là cô cậu chưa ăn gì đúng không? Để tôi làm đồ ăn mang lên phòng cho nhé.
Anh ta khẽ gật đầu:
– Vâng, cũng được. Cô làm cái gì dễ ăn thôi.
– Tôi biết rồi. Cô Quỳnh Anh lên phòng tắm rửa đi, tôi làm một tý là xong ngay. Thuốc tra vết thương ở trong tủ thuốc, cô cần gì thì nói với tôi nhé.
Ở chỗ hai củ khoai kia vốn đã truyền đến da thịt tôi cảm giác âm ấm, giờ có cô San quan tâm mình thế, tôi thấy lòng dễ chịu đi nhiều rồi. Tôi gật đầu bảo:
– Vâng, cháu biết rồi ạ.
Hôm ấy, cô San làm cho tôi rất nhiều đồ ăn ngon, không phải là những món ăn cao cấp và đầy dinh dưỡng như mọi ngày mà là mấy món bình dân thôi. Có đậu phụ chiên, có cá rán, còn có cả một bát canh rau cải và thịt, chẳng biết cô San còn xin ở đâu được một bát dưa muối chua cho tôi.
Tâm hồn đang đau đớn được vỗ về bằng thức ăn, tôi thở hắt ra một hơi, cố gắng vứt hết phiền muộn ra sau đầu, nhai hết hai củ khoai kia rồi lại ăn tận hai bát cơm đầy. Vỹ ngồi đối diện, lần đầu tiên thấy tôi ăn nhiều thế mới nói:
– Ăn từ từ thôi.
– Lâu rồi mới có cơm ngon thế này, tôi thích mấy món này lắm.
Tôi gắp một miếng dưa muối bỏ vào bát của anh khẽ, miệng nở ra một nụ cười vẫn còn méo xẹo:
– Anh thử ăn đi, ngày nhỏ tôi thích ăn cái này lắm. Cả nước mắm kho cháy lên trộn với cơm nữa, ăn được nhiều cơm cực.
– Nước mắm kho cháy lên là gì?
– Là cho nước mắm vào nồi, bật bếp lên rồi đợi đến khi cạn hết nước, lấy cái thìa múc phần đọng lại ra rồi trộn vào cơm. Hơi bị ngon luôn.
Nói xong, lại nhìn vẻ mặt ngơ ngác của chồng tôi, tôi mới chợt nhớ ra người giàu như anh ta làm sao có thể biết đến mấy món đó được, thậm chí là cả bố mẹ nuôi tôi cũng không biết. Chỉ có tôi năm 15 tuổi trở về sống cuộc đời nghèo khó với bố ruột tôi, trong nhà không có nhiều tiền mua thức ăn nên ông đã dạy tôi làm món nước mắm kho cháy này, cho đến giờ tôi vẫn còn ấn tượng mãi, chỉ một nồi nước mắm thôi mà cả tôi và bố đều ăn được mấy bát cơm.
Tôi thở dài một tiếng:
– Mà thôi, có ngon thì cũng không hợp với anh, kể ra thì anh cũng không ăn được đâu.
– Hôm nào làm thử xem.
Tôi hơi ngạc nhiên, ngẩng đầu lên mới thấy Vỹ rất bình thản gắp miếng dưa muối trong bát đưa vào miệng. Anh ta thường ngày rất kén ăn, nhưng ăn mấy đồ linh tinh thế này cũng không chê bai gì cả, thậm chí còn hùa theo tôi, gắp đến miếng thứ hai, thứ ba…
Cuối cùng, tôi bật cười:
– Ừ, để có dịp đã. Lúc đó anh nhớ chuẩn bị bụng trước đi, sẽ ăn nhiều cơm đấy.
– Ăn đi.
– Này…
– Gì?
– Cảm ơn anh nhé.
Vỹ vẫn tập trung ăn cơm, không quan tâm đến mấy lời khách sáo của tôi:
– Vì mấy việc cỏn con kia thì khỏi, tiện đường nhìn thấy nên cho đi nhờ xe về thôi. Tôi không cố ý giúp cô, không cần cảm ơn.
– Không, cảm ơn vì hai củ khoai ấy.
Có người nào đó hôm nay không cau có khi tôi chọc như thế, cũng không tỏ vẻ khó chịu mà thậm chí còn rất kiên nhẫn bảo tôi:
– Lần sau muốn ăn thì mua thêm.
– Tôi biết rồi.
Giải tỏa được một phần nào tâm trạng nên lòng tôi cũng nhẹ nhõm bớt đi nhiều rồi, nhưng tối hôm ấy ngủ vẫn gặp ác mộng. Lần đầu tiên sau sáu tháng được đứng mổ chính, lần đầu tiên sau 8 năm học Y của tôi, từ trong thâm tâm tôi vẫn bị sốc bởi chuyện chị gái kia nên cứ thiếp đi là lại mơ thấy cảnh tượng đầy máu me trên giường bệnh.
Trong mơ, tôi liên tục lắc đầu, miệng lẩm bẩm nói rất nhiều câu xin lỗi. Giữa lúc chơi vơi, tôi quờ quạng tay chân như muốn tìm kiếm thứ gì đó để nắm lấy, mãi đến rất lâu sau mới túm được một vật mềm mềm âm ấm. Khi đó giống như tìm được một chiếc phao cứu sinh, tôi vội vàng nắm thật chặt vật kia không buông, chừng nửa phút sau đó lại có cảm giác bàn tay ấy nắm ngược lại bàn tay tôi.
Bên tai tôi nghe loáng thoáng giọng một người nói:
– Ngủ đi.
– Đừng đi… đừng đi nhé. Em cứu chị, em cứu được chị. Đừng đi.
– Ừ. Không đi.
Chập chờn ngủ một giấc, đến sáng ngày hôm sau mặc dù tinh thần uể oải nhưng tôi vẫn phải đến bệnh viện thật sớm. Lúc xuống sân đã thấy bảo vệ đang lau xe giúp tôi, hỏi ra mới biết đêm qua đã thay lốp xong rồi, sáng nay bên sửa chữa mang đến từ sớm để tôi kịp đi làm.
Tôi nhìn xe mình bóng loáng như xe mới, ngay cả mấy chỗ xước cũng đã được xử lý xong thì mỉm cười nói với chú bảo vệ:
– Chú còn lau xe cho cháu nữa, cháu cảm ơn chú ạ.
– Không có gì. Xe đã được kiểm tra và bảo dưỡng rồi, cô đi cẩn thận nhé.
– Vâng ạ.
– Chúc ngày mới tốt lành.
Tôi gật đầu, cũng nói lại câu “chúc ngày mới tốt lành” với chú bảo vệ, vừa định trèo lên xe thì lại thấy cô San chạy ra, đưa cho tôi mấy chiếc bánh cô ấy mới vừa làm xong:
– Cô Quỳnh Anh mang bánh đi làm nhé. Hôm nay đi làm sớm chưa kịp ăn thì mang cái này đi theo, có thời gian thì ăn không đói.
– Ơ… Tý nữa cháu đến bệnh viện ăn được mà, cô cứ cầm lấy ăn đi.
– Cô cầm lấy đi. Hôm trước cô lấy giúp bao nhiêu thuốc cho mẹ tôi mà có lấy đồng tiền nào đâu. Tôi làm có hai cái bánh cũng có là gì, cô cầm đi. Ăn sáng ngon miệng nhé.
– Vâng, thế cháu nhận luôn, không từ chối nữa đâu. Cháu sẽ ăn ngon miệng. Cảm ơn cô ạ.
– Cô đi đi không muộn.
Từng chút một những chuyện vui vẻ dường như đã bù đắp đi rất nhiều chuyện không vui hôm qua của tôi, khiến tôi thấy bản thân dường như được tiếp thêm nhiều sinh lực. Đến bệnh viện, tôi ngồi viết một bản tường trình dài thật dài, sau đó khi họp giao ban cũng thành khẩn nhận lỗi trước toàn khoa, cuối cùng ban giám đốc bệnh viện quyết định phạt tôi xuống phòng Môi Trường làm việc trong vòng 2 tuần, đồng thời đình chỉ việc mổ chính của tôi trong thời gian sáu tháng.
Tôi biết lần này phần lớn là lỗi do mình nên không dám thắc mắc, chỉ bình thản chấp nhận nó để lần sau sẽ tiếp tục làm tốt hơn, giống như những lời mà Vỹ nói với tôi. Chỉ là trong lúc tôi dọn đồ xuống phòng Môi Trường thì Nam đến, anh bảo:
– Em từ từ, để anh lên xin lãnh đạo lại lần nữa xem. Biết đâu các chú ấy suy nghĩ lại.
– Em không sao mà, đi dọn vệ sinh có hai tuần thôi chứ có gì đâu. Hết hai tuần là em được về lại khoa thôi. Anh đừng lo.
– Quỳnh Anh, bác sĩ phải giữ gìn đôi tay. Tay em còn phải tiếp tục làm phẫu thuật, không thể làm việc nặng được, em hiểu không?
– Anh yên tâm, em dọn vệ sinh thôi mà, không sao đâu. Em có phải tiểu thư lá ngọc cành vàng gì đâu mà dọn tý là hỏng tay. Ngày trước ở nhà em cũng toàn tự lau từ tầng 1 lên tầng 4 suốt, lâu lắm rồi không lao động, giờ cũng nên hoạt động tý cho gân cốt khỏe khoắn chứ.
Nam không nói được tôi nên cuối cùng chỉ có thể vươn tay ra cầm lấy đống đồ đạc trên tay tôi, lặng lẽ thở dài:
– Cái này là phạt thế thôi chứ cũng không cần em phải lao động vất vả quá đâu đấy, anh nói rồi, phải giữ gìn đôi tay.
– Em biết mà, sếp yên tâm, em đảm bảo hai tuần nữa tay sẽ lành lặn quay lại, 6 tháng nữa mổ có khi còn dẻo hơn.
Anh nghe tôi đùa thế cuối cùng cũng bật cười:
– Được rồi, được rồi. Đi thôi. Anh đưa em xuống khoa môi trường.
– Vâng.
– À, lãnh đạo khoa nói chiều nay xuống nhà bệnh nhân kia để thăm hỏi, có bảo em đi cùng đấy.
Gia đình kia làm ầm ỹ một trận, gào khóc chửi bới đủ thứ khiến ảnh hưởng đến bệnh viện, cho nên dù chúng tôi có không sai đi chăng nữa thì ban giám đốc vẫn muốn đến thăm hỏi để xoa dịu tình hình, tránh những việc phiền phức về sau.
Tôi hiểu nên không thắc mắc, vả lại cũng muốn đến thắp cho chị gái kia một nén hương nên gật đầu:
– Vâng, em biết rồi, chiều khi nào đi thì anh gọi em nhé.
– Ừ, lúc nào đi anh gọi.
Cả ngày hôm ấy, tôi không được khám cho bệnh nhân nữa mà phải quét dọn khắp các khoa, bận rộn đến tận năm giờ chiều mới đến gia đình chị gái kia, ban đầu khi nói chuyện và bồi thường thì gia đình họ chấp nhận. Thế nhưng không hiểu sao chỉ hai ngày sau đột nhiên họ lại thay đổi ý định, thậm chí còn đòi kiện tôi.
Tôi cắt bỏ tử cung của chị gái đó là không sai, nhưng cái sai ở đây là tôi đã làm quá chậm, dẫn đến bệnh nhân tử vong trên bàn phẫu thuật. Mặc dù không hoàn toàn là lỗi do mình nhưng để người ta kiện như vậy thì nhất định sẽ làm ảnh hưởng đến uy tín của bệnh viện, ảnh hưởng đến rất nhiều người trong khoa tôi, tôi đã đến đó mấy lần để mong đôi bên có thể giải quyết êm đẹp rồi, nhưng bọn họ vẫn nhất định từ chối.
Bà mẹ chồng chị gái đó đập bàn chửi thẳng mặt tôi:
– Không thể chấp nhận loại bác sĩ này được, mặt non choẹt, vắt mũi còn chưa sạch mà đòi làm bác sĩ mổ chính. Cái bệnh viện đó hết người rồi hay sao mà dám cho loại bác sĩ tý tuổi ranh này đứng mổ làm chết con dâu tôi. Nếu không phải cái con bác sĩ này mổ thì cháu tôi đã không mồ côi mẹ, loại này phải kiện, kiện cho không làm vớ vẩn hại người được nữa.
Bị mắng như vậy tôi rất khó chịu, nhưng có ấm ức đến mấy cũng phải nén chặt vào trong lòng. Tôi cố tỏ ra bình tĩnh nhìn bác kia:
– Cháu biết gia đình gặp chuyện mất mát như thế thì sẽ suy nghĩ tiêu cực, nhưng việc xảy ra là điều không ai mong muốn cả. Bây giờ phân định đúng sai cũng không thay đổi được gì nữa, kể cả bác có kiện thì tòa án cũng sẽ xác định việc cắt bỏ từ cung chậm cũng có một phần lỗi do gia đình, bệnh viện không làm sai hoàn toàn dẫn đến làm chết người. Cho nên làm vậy cũng chỉ mệt mỏi đôi bên mà thôi. Cháu nghĩ con dâu bác cũng không muốn thế, tốt nhất chúng ta cứ để mọi việc lắng xuống cho chị ấy được yên nghỉ bác ạ.
– Á à, cô còn thách tôi kiện đúng không? Cô đổ tội cho nhà tôi làm chết con dâu tôi đúng không? Tôi nói cho cô biết nhé, do loại bác sĩ ngu dốt không có trình độ như cô thì con tôi mới chết, bác sĩ giỏi thì người ta đã cầm máu rồi chứ không phải đòi cắt tử cung nhé. Cứ để ra tòa xem ai đúng ai sai, kể cả bệnh viện có đút tiền cho tòa để cãi sai thành đúng thì bà đây cũng sẽ lôi nhà báo vào cuộc. Để dư luận vạch trần cái bộ mặt vừa ngu vừa bảo thủ của loại bác sĩ mất dạy này ra.
Nam bình thường hiền thế nhưng hôm ấy nghe tôi bị chửi cũng nóng máu, mặt mày anh đỏ phừng phừng bảo:
– Bọn cháu đến đây không phải là vì bọn cháu sai nên mới đến xin lỗi đâu, bệnh viện và khoa cháu muốn giải quyết êm đẹp cho cả đôi bên, bọn cháu tôn trọng bác nên cũng hy vọng bác tôn trọng bọn cháu một tý.
– Việc quái gì đây phải tôn trọng ai? Giết người xong còn đòi bà đây phải tử tế à? Cuốn xéo, xéo nhé. Không có giải quyết giải kiếc gì hết, cút ngay cho đỡ ngứa mắt bà. Mấy đứa bác sĩ chúng mày cứ đợi đấy, rồi đến lúc báo chí dư luận vào cuộc xem chúng mày còn mất dạy nữa không, đừng tưởng làm bác sĩ mà không ai dám động gì đến chúng mày. Đến ông to bà lớn còn bị báo chí phanh phui chứ mấy đứa bác sĩ ranh vắt mũi chưa sạch chúng mày chẳng là gì đâu nhé. Cút.
Bà ta vừa đuổi xa xả vừa đem nước hất vào người bọn tôi, khiến tôi với Nam không muốn về cũng phải về. Từ đầu đến chân tôi ướt như chuột lột, anh cũng ướt không kém, cả hai chẳng biết làm gì nên chỉ đành nhìn nhau cười méo xệch.
Nam vươn tay nhặt mấy bã chè dính trên tóc tôi, khẽ nói:
– Thôi em ạ, bà ấy đã không muốn giải quyết bình thường thì thôi, mình càng nhún nhường thì người ta càng lấn tới đấy. Cứ để bà ấy kiện xem, mình có đủ bằng chứng thế thì tòa án cũng sẽ xác định là do nhà bà ấy phần lớn chứ không phải do mình. Với cả báo chí giờ họ cũng khôn lắm, họ không dám viết láo đâu.
– Vâng, tại em không muốn làm ảnh hưởng đến uy tín của bệnh viện thôi, giờ dính đến kiện tụng như này cũng mệt lắm, làm phiền đến mọi người nữa.
– Không sao, không phải lỗi do em mà. Do số đen thôi. Đen mới gặp phải mấy kiểu người vừa dân trí thấp vừa dai như đỉa thế này.
Lần đầu tiên thấy một bác sĩ hiền lành như Nam mắng người, tôi đang tức cũng phải bật cười, tôi bảo:
– Vâng, em biết rồi.
– Về thay quần áo thôi em, ướt hết người rồi.
Ban đầu, tôi cũng cứ đinh ninh mọi chuyện sẽ như lời Nam nói, dù bên kia kiện tôi hay lôi cả báo chí vào thì tôi cũng không sai hoàn toàn nên tôi không sợ. Thêm vào đó, lãnh đạo bệnh viện cũng thông cảm và đứng về phía tôi, cho nên tôi nghĩ đợi một thời gian cho mọi thứ nguôi ngoai đi rồi sẽ từ từ yên bình lại.
Chỉ là tôi không ngờ một gia đình “bình thường” như nhà bệnh nhân đó lại có thể làm được nhiều điều mà không phải ai cũng làm được, mà khởi đầu là chuyện có rất nhiều tài khoản nặc danh vào tấn công Fanpage của bệnh viện tôi.
Tôi đọc được có rất rất nhiều người vào tường bình luận những câu rất khó chịu: “Bác sĩ Quỳnh Anh khoa Gây mê hồi sức chuyên môn yếu kém làm ch.ết bệnh nhân”, “Chị B bị ch.ết oan uổng do bác sĩ tắc trách”, “Tội nghiệp đứa bé, chỉ vì bác sĩ vô trách nhiệm mà mồ côi mẹ khi mới lọt lòng”, “Đề nghị bệnh viện X đuổi con bác sĩ Quỳnh Anh ra khỏi bệnh viện”, “Tẩy chay bệnh viện X nếu còn chứa chấp bác sĩ ngu dốt như bác sĩ Quỳnh Anh”… Sau đó còn có vài người nữa đăng ảnh của tôi lên, ghép mặt một con chó vào mặt tôi, có người còn vẽ tôi thành yêu quái rồi ghi vào đó mấy từ chửi rủa tục tĩu, trông thấy thực sự khó chịu và buồn vô cùng.
Quản trị viên của Fanpage Bệnh viện có xóa những bình luận này, nhưng quá nhiều nên không thể xóa hết được, mà cũng chẳng có ai có thời gian ngồi canh mãi để xóa, chỉ có tôi nửa đêm vẫn nằm ôm khư khư điện thoại đọc từng dòng bình luận khiếm nhã kia mà thôi.
Đang nghĩ vẩn vơ thì bỗng nhiên có một giọng nói vang lên, khiến tôi giật mình:
– Làm cái gì mà nửa đêm còn không ngủ?
– Sao anh xuất hiện bất thình lình thế, làm tôi giật cả mình.
– Gây ra tội lớn gì hay sao mà phải giật mình?
Tâm trạng đang rối bời mà lại nghe chồng hỏi như vậy, đột nhiên lại khiến tôi cảm thấy áp lực về việc nên hay không nên nói ra chuyện này giảm đi rất nhiều. Giống như Vỹ vừa cho mình một con đường, việc còn lại là tùy tôi vậy.
Tôi không muốn gây phiền phức cho anh ta, nhưng không nói thì lại sợ đến khi xảy ra chuyện lớn hơn rồi làm ảnh hưởng đến danh tiếng của nhà chồng. Một tập đoàn lớn như Nhật Thành, vướng phải điều scandal gì cũng sẽ ảnh hưởng rất nhiều đến giá trị cổ phiếu. Thế nên, trước lúc mọi việc đi quá xa, tôi đành dè dặt thăm dò thái độ của Vỹ:
– Nếu đúng là tôi gây ra chuyện lớn… thì sao?
Anh ta vừa xốc chăn nằm xuống bên cạnh tôi, nghe thế mới nhíu mày:
– Chuyện lớn gì?
– Anh có nhớ cách đây một tuần tôi nói… có một người ch.ết trên bàn phẫu thuật của tôi không?
– Ừ, sao?
– Nhà đó đòi kiện tôi, còn đòi lôi báo chí, dư luận vào cuộc. Tôi cứ nghĩ mình không sai hoàn toàn nên họ chỉ dọa thế thôi, nhưng mà chẳng biết sao tự nhiên lại có người lên Fanpage của bệnh viện chửi loạn lên, còn có mấy hội nhóm cũng đăng bài chửi cùng nữa. Tôi sợ nhiều người biết được sẽ ảnh hưởng đến danh tiếng tập đoàn nhà anh.
Khi nói xong mấy lời này, tôi cũng đã chuẩn bị sẵn tinh thần để chờ chồng tôi nổi cơn thịnh nộ rồi. Ai ngờ anh ta chỉ trầm mặc suy nghĩ một lát, cũng không nổi điên lên mà chỉ thờ ơ bảo:
– Nãy giờ không ngủ là để xem mấy cái bình luận vớ vẩn kia à?
– À… ừ.
– Đưa đây xem.
Tôi dè dặt mở điện thoại rồi lại dè dặt đưa cho anh ta, thấy Vỹ không giận mà cầm lên xem thì lòng lén lút thở phào một tiếng.
Tôi cứ nghĩ anh ta sẽ như mấy soái ca trong truyện ngôn tình, sẽ vung tiền ra thuê hacker làm bay màu mấy hội nhóm kia, hoặc hack mấy tài khoản chửi rủa tôi, hoặc “soái” hơn nữa sẽ ra mặt xử lý bên nhà báo giúp tôi.
Thế nhưng chồng tôi lại hỏi một câu mà tôi không thể ngờ được:
– Tưởng gì. Có mỗi chuyện này cũng không làm được à?
– Hả? Anh bảo… làm gì cơ?
– Dậy bật máy tính đi, tôi dạy cô hack page.
Mọi người có tưởng tượng được không? Nửa đêm gà gáy hôm ấy có hai kẻ điên không ngủ, gật gà gật gù mà ngồi ôm máy tính hack page thật.
Một tổng giám đốc Nhật Thành ở bên ngoài oai phong một cõi, hiện tại lại chơi ăn gian đến mức ngồi bên cạnh chỉ tôi gõ mấy mã code gì đó để hack bay màu mấy hội nhóm bán hàng của người ta, thậm chí nếu anh ta vui còn xử lý luôn mấy nick chửi rủa tôi hăng nhất.
Tôi nhìn mấy dòng chữ với số chạy loạn lên trên màn hình thì hai mắt như kiểu bị thôi miên, cứ mấy phút là rít lại. Vỹ ngồi bên cạnh tôi thì chốc chốc lại nói:
– Gõ đi……
……………………
Hai mắt tôi mở không ra nữa, gõ mấy cái này khó muốn chết nên lờ đờ đáp:
– Sao anh biết cả hack này thế? Ngày trước anh không học mình quản trị kinh doanh mà còn học cả công nghệ thông tin nữa à?
– Hỏi vớ vẩn.
Anh ta thấy tôi lần mò mãi chưa xong một mã code thì bực bội rướn người lên, cướp bàn phím của tôi rồi gõ luôn. Vỹ nói:
– Hack mấy cái này là trò đơn giản nhất, trẻ con cũng làm được. Cần gì phải học?
– Anh giỏi mới thấy nó đơn giản thôi, tôi thấy khó gần chết, đánh được code đã tốn thời gian rồi. Anh làm nhanh thì làm giúp tôi luôn đi.
– Cô tự làm để nhớ, lần sau không có tôi thì có thể tự hack mấy cái nick vớ vẩn này. Ở trên mạng có đủ loại người, không phải lúc nào cũng quản lý hết được, tối nay hack xong rồi mai lại có nick….
Anh ta còn chưa nói hết câu thì mắt tôi đã nhắm tịt lại, không thể chống đỡ được nữa nên gục xuống ngủ luôn. Mà Vỹ lúc này thì đang ngoài người gõ phím, laptop ở trước mặt tôi, khi tôi ngủ quên như vậy thì vô tình lại gục đầu vào bờ vai vững chãi và âm ấm của anh ta.
Tai tôi ong ong vì buồn ngủ, nhưng vẫn có thể nghe loáng thoáng giọng chồng tôi nói:
– Này…
– Buồn ngủ quá… buồn ngủ mà…
– Không hack page nữa à?
– Không hack nữa… phải đi ngủ. Ngày mai còn dọn vệ sinh… không hack nữa…
Người ở bên cạnh không trả lời nữa, chỉ cảm giác được anh ta khẽ cựa người rồi sau đó tôi thấy tư thế nằm của mình bỗng nhiên trở nên dễ chịu hơn. Ngửi thấy mùi sữa tắm quen thuộc man mát của anh ta, tôi nửa tỉnh nửa mê lẩm bẩm một tiếng:
– Em thích… mùi này… Anh thơm thật.
– …
– Ngon thật.
Tôi chép chép miệng vài cái, sau đó những việc xảy ra thì tôi chịu, không thể nhớ được gì nữa, chỉ biết ngày hôm sau mở mắt tỉnh dậy đã thấy mình nằm trên giường rồi, chắc chắn tôi không tự lăn được nên hẳn phải có ai đó bế tôi.
Nghĩ đến việc Vỹ bế mình về giường, tự nhiên tôi lại thấy đỏ mặt, khóe miệng không muốn cười mà cứ như kiểu bị ai kéo căng ra, cảm giác trong lòng cứ xốn xang một cách sao sao ấy, không thể diễn tả được.
Thế nhưng, còn chưa kịp hưởng thụ bao nhiêu sự ngọt ngào thì tôi lại sực nhớ ra chuyện tối qua, thế là mạch cảm xúc bị tắt ngấm ngay tức thì. Tôi vội vàng lồm cồm bò dậy, việc đầu tiên là mở điện thoại ra xem mấy nhóm chửi mình còn không, ai ngờ bay màu sạch trơn, ngay cả Fanpage của bệnh viện tôi cũng hạn chế lượt bình luận, ai comment cũng không thể đọc được nữa.
Tôi tủm tỉm cười một mình như dở hơi thêm lần nữa, vượt qua được ải này thì chắc hẳn phải cảm ơn hacker đại tài nào đó, mỗi tội sáng nay tôi dậy muộn hơn nên anh ta đã đi làm rồi. Cuối cùng, lần đầu tiên tôi quyết tâm gửi một tin nhắn cảm ơn đầy trịnh trọng đến chồng:
– Cảm ơn anh. Lần này anh giúp tôi, khi nào có dịp tôi sẽ mời anh ăn món nước mắm kho trộn cơm.
Mãi rất rất lâu sau, khi tôi đến bệnh viện lau dọn được hẳn một tầng rồi thì mới thấy anh ta trả lời lại. Vỹ chưa bao giờ nhắn tin, thế mà hôm ấy cũng lần đầu tiên trả lời tin nhắn của tôi:
– Không nghĩ ra được cái gì để cảm ơn nữa à?
– Cái gì anh cũng có rồi nên chỉ có món này thôi. Nếu anh không nhận thì thôi vậy, tôi không mời nữa, chỉ cảm ơn xuông thôi nhé?
– Nước mắm kho cũng được.
Đọc tin nhắn ấy tôi cười như điên, cứ ngồi ôm cây lau ngồi giữa bậc thang tủm ta tủm tỉm, làm mấy bệnh nhân đi qua cứ tưởng tôi bị thần kinh.
Nhưng hôm nay tâm trạng tôi vui nên không sao cả, chỉ toe toét nhắn lại cho Vỹ thêm một tin rồi đứng dậy đi lau cầu thang tiếp. Đang lau thì thấy Nam cầm tập bệnh án từ trên tầng đi xuống ngang qua chỗ tôi.
Thấy tôi mặc quần áo lao công, mồ hôi nhễ nhại, ánh mắt anh thoáng qua vẻ thương xót. Nhưng có lẽ vì sợ tôi xấu hổ nên anh chỉ bảo:
– Làm gì mà mới sáng ra đã cười tươi thế?
– À, tự nhiên thấy hôm nay đẹp trời nên em cười tươi thôi. Anh đi đâu thế?
– Anh mang bệnh án xuống tầng một. Tiện định qua phòng môi trường thăm bạn, mà ai ngờ lại gặp ở đây rồi.
Tôi bật cười:
– Thấy bạn anh khỏe khoắn vui vẻ chưa?
– Ừ, thấy rồi. Sắp hết thời gian bị phạt rồi, nhanh lên còn về khoa phụ anh đấy.
– Vâng, em biết rồi.
Tôi thấy hôm nay đến bệnh viện mọi người vẫn bình thường, chẳng ai nhìn tôi bằng ánh mắt kỳ lạ, hoặc ngay cả Nam cũng không nhắc đến chuyện tôi bị chửi trên mạng, cho nên tôi nghĩ hôm qua Vỹ xóa dấu vết rất nhanh, cho nên mới ít người biết chuyện của tôi.
Hơn nữa, cả ngày hôm ấy tôi cũng có lên mạng xem mấy tờ báo, cũng không có tòa soạn nào viết bài về việc đó cả nên lòng bắt đầu vững tin hơn nhiều. Tôi tin có Vỹ ra tay giúp tôi thì mấy dư luận vớ vẩn cũng sẽ được giải quyết hết thôi.
Chỉ là chiều hôm đó đi làm về thì thấy mẹ chồng tôi đang ngồi ở phòng khách uống trà, vẻ mặt bà cực kỳ không vui. Tôi hơi chột dạ, liếc nhìn trên bàn thì có một xấp A4 gì đó, nhưng xa không nhìn rõ được nên đành đi lại gần chào:
– Mẹ ạ, con mới đi làm về.
Mẹ chồng đặt ly trà xuống bàn “cạch” một tiếng, sau đó cầm một tờ A4 lên, lúc này tôi mới phát hiện ra đó là ảnh chụp màn hình mấy hội nhóm và bình luận chửi tôi hôm qua được copy và in ra.
– Giải thích xem nào, mấy việc này là sao?
***
Lời tác giả: Tuần này thứ 7 bạn Hổ không nghỉ mà đổi sang chủ nhật nhé cả nhà. Chúc mọi người kỳ nghỉ lễ an toàn, vui vẻ. Hẹn gặp lại vào thứ 2!
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ . Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!