1.
Ta xuyên thành nữ phụ độc ác Lật Thu trong tiểu thuyết tiên hiệp về tình thầy trò ngọt ngào, trong cốt truyện ta phải lòng với nam chính Giang Lâm, khi biết được nữ chính Dung Niệm Kiều là vị hôn thê được đính hôn từ trong bụng mẹ của Giang Lâm, từ đó ngày nào nữ phụ độc ác cũng bắt nạt đánh chửi nữ chính.
Hôm nay chính là ngày sau khi ta biết được vị sư huynh Giang Lâm của mình có vị hôn thê, trong cơn tức giận chạy tới bắt nạt Dung Niệm Kiều.
Đã được 25 năm kể từ khi ta xuyên đến thế giới này, cuối cùng cũng đợi được đến khi cốt truyện bắt đầu.
Năm nay Dung Niệm Kiều mới nhập môn, bái làm đồ đệ của sư thúc Thanh Hàm.
Một đường ta tức giận mang theo tia chớp, xông lên đỉnh núi Thanh Viễn Phong mà Thanh Hàm Kiếm Tôn biết.
Thừa dịp sư thúc Thanh Hàm và sư huynh Giang Lâm đều không có ở đây, ta tìm thấy Dung Niệm Kiều đang ở một mình.
Ta đẩy Dung Niệm Kiều một cái, sau đó ép nàng vào thân cây, dùng giọng điệu hung ác uy hiếp nữ chính: "Ngươi chính là nữ nhân có hôn ước với sư huynh Giang Lâm đúng không? Hắn là người ta thích, ngươi tránh xa hắn một chút, nếu không ngươi nhớ mặt ta đó."
[Đây là ai? Đây là nữ chính ngọt ngào ngoan ngoãn mềm mại dễ thương, ta ôm một chút.]
[A! Ha ha ha ha, ta là người đầu tiên ôm được nữ chính, nam chính cũng không nhanh bằng ta.]
Dung Niệm Kiều có chút kinh ngạc, sau đó hai má ửng phấn.
Sau đó, nàng kịp phản ứng: "Không có khả năng, từ nhỏ ta và sư huynh Giang Lâm đã là thanh mai trúc mã, hai đứa nhỏ vô tư, ta sẽ không nhường hắn cho ngươi."
Ta tức giận trừng nàng: "Ngươi không thích rượu mời lại thích uống rượu phạt, ta khuyên ngươi nên sáng suốt một chút, chủ động giải trừ hôn ước, nếu không ta nhất định sẽ khiến ngươi ăn không hết gói đem đi.]
[Em gái ngoan, Giang Lâm kia không phải là người định mệnh của ngươi, sau này hắn sẽ vì người trong tông môn mà từ bỏ ngươi, hắn hoàn toàn là một tên cặn bã. Chân mệnh thiên tử của ngươi là Thanh Hàm Kiếm Tôn, hắn ta là một kẻ điên cuồng sủng thê, chọn hắn ta chắc chắn không sai.]
Hai má Dung Niệm Kiều ửng đỏ càng đậm, giận dữ quát: "Ngươi câm miệng! Ngươi nói cái gì vậy? Ta tuyệt đối sẽ không bao giờ làm theo lời của ngươi."
Làm sao nàng có thể ở bên cạnh sư tôn, đây là khi sư diệt tổ!
[Đỏ mặt? Ta hiểu rồi, bị ta làm cho tức giận.]
Dung Niệm Kiều:...
Ta: "Nếu ngươi không biết điều, sau này cũng đừng trách ta."
Nói xong, ta chuồn mất.
2.
Bởi vì ta si mê sư huynh Giang Lâm, cho nên ta phải thường xuyên đến trước mặt Giang Lâm lăn lộn cho quen mặt.
Ngày hôm đó, ta bắt được một con lợn lông đen.
Sau khi dùng nó nấu hai món ăn, ta xách hộp thức ăn rồi xông lên Thanh Viễn Phong.
Ở động phủ của Giang Lâm ta không tìm thấy người, cuối cùng phát hiện hắn ở trong viện của Thanh Hàm Kiếm Tôn.
Lúc ta đến, Thanh Hàm Kiếm Tôn ngồi dưới cây linh quả trong sân uống trà.
Ngoại trừ việc Thanh Hàm Kiếm Tôn không thích thu đồ đệ ra, ngược lại bình thường đối nhân xử thế rất ôn hòa lịch sự.
Ta hành lễ với Thanh Hàm Kiếm Tôn: "Chào sư thúc."
Hắn nhìn thoáng qua hộp thức ăn trên tay ta, trêu ghẹo nói: "Hôm nay Thu nhi lại tới đưa đồ ăn cho Giang Lâm sao?"
Ta cười cười: "Hôm nay ta làm thêm hai món, số lượng hơi nhiều, cũng có thể cho sư thúc ăn."
Thanh Hàm Kiếm Tôn liếc mắt nhìn Giang Lâm: "Như vậy cũng không tốt, dù sao cũng không phải đưa cho ta ăn."
Giang Lâm nhẹ nhàng liếc ta một cái, còn chưa trả lời, sau đó Thanh Hàm Kiếm Tôn lại mở miệng:
"Giang Lâm ngươi đã không nói gì, nghĩ đến chắc là sẽ không để ý, vậy Thu nhi đem đồ ăn bày ra đi."
"Được, sư thúc."
Ngay lập tức ta lấy thịt heo kho tàu, thịt heo hầm miến, còn có một chén canh đậu hũ đặt ở trên bàn đá.
Mà Giang Lâm thấy chén trà của sư tôn đã trống không, rót cho hắn thêm trà nóng.
Ta nhìn cảnh tượng đồ đệ hiếu thảo trước mắt, ở trong lòng cảm thán: [Chao ôi sư huynh đáng thương, huynh kính yêu sư tôn của mình như thế, còn ở chỗ này bưng trà rót nước cho hắn, nhưng lại không biết được trong tương lai là hắn sẽ cướp đi vợ của huynh đó.]
Không biết vì sao, Thanh Hàm Kiếm Tôn và sư huynh Giang Lâm ngồi ở trước mắt liếc mặt nhau, sau đó sắc mặt mỗi người đều có chút khó coi.
Đặc biệt là sư huynh Giang Lâm, thoạt nhìn muốn lật bàn không cho người ta ăn cơm.
Nhưng không phải bọn họ mới thầy hiền lành trò hiếu thảo, vui vẻ hòa thuận sao?
[Trước kia chỉ nghe nói vẻ mặt phụ nữ muốn thay đổi liền thay đổi, thì ra đàn ông cũng thay đổi nhanh không kém.]
Thanh Hàm Kiếm Tôn và Giang Lâm đều im lặng.
Dưới cảnh tượng yên tĩnh không một tiếng động này, một bữa cơm đã kết thúc.
Sau khi trở lại phòng của mình, ta ngã đầu xuống gối liền ngủ, ngủ một giấc thẳng đến sáng sớm ngày hôm sau.
Lúc này trời vừa tờ mờ sáng, ta đến võ trường luyện kiếm của Kiếm Tông để luyện kiếm.
Điều kỳ lạ là lúc trước vào thời điểm này, võ trường đã đông đúc người đến luyện tập, hơn nữa họ còn luyện tập đến nỗi đầu đầy mồ hôi.
Nhưng hôm nay nơi này chỉ lác đác có mấy người, khiến võ trường vốn đã cực kỳ rộng lớn nay càng thêm trống trải.
"Hôm nay có chuyện gì xảy ra vậy? Sao võ trường không có người?"
"Lật sư tỷ, ngươi không biết sao? Quan hệ thầy trò giữa Thanh Hàm Kiếm Tôn và thủ tịch đệ tử đã tan vỡ rồi." Sư đệ vung kiếm nói.
?
"Chuyện gì đã xảy ra vậy? Ngươi cẩn thận nói ta nghe một chút."
Một trong những bản năng của nhân loại chính là ăn dưa, cho dù ta biến thành tu sĩ cũng không ngoại lệ.
Sư đệ gãi đầu: "Ta cũng không biết, dù sao chiều hôm qua đại sư huynh Thanh Viễn Phong đột nhiên nổi điên đánh nhau với sư phụ Thanh Hàm Kiếm Tôn. Vì thế những đệ tử không có việc gì làm của tông môn đều đến quan sát các đại lão đánh nhau, ta vẫn luôn xem đến giờ Tý mới rời đi, lúc rời đi bọn họ vẫn còn đang đánh nhau."
Ta nhìn quanh bốn phía, thấy người tới rất ít, điều này chứng tỏ rằng trận đấu còn chưa kết thúc.
Còn chờ gì nữa, đi xem náo nhiệt thôi.
Ta đi tới Thanh Viễn Phong, quả thật nhìn thấy hai người đứng ở phía trên đỉnh núi.
Quần áo trên người sư thúc Thanh Hàm vẫn không nhúc nhích.
Quần áo của sư huynh Giang Lâm có chút lộn xộn, phía trên thậm chí còn có vài vết cắt do đao kiếm.
Điều này cũng dễ hiểu, dù sao Thanh Hàm Kiếm Tôn là nam chính, là một trong những người có sức chiến đấu cao nhất trong truyện.
Mà sư huynh Giang Lâm mới tu luyện hai mươi mấy năm, làm sao có thể đánh thắng Kiếm Tôn có tu vi ngàn năm.
Hắn có thể ở đánh nhau tay đôi Thanh Hàm Kiếm Tôn đi lâu như vậy, tất nhiên là bởi sư tôn đã nhẹ tay.
Ta chen ra từ trong một đống đệ tử xem kịch vui, đứng ở hàng thứ nhất ăn dưa xem kịch.
Dư quang nhìn thấy nữ chính Dung Niệm Kiều cũng ở một bên, vẻ mặt nàng lo lắng nhìn hai người đang đánh nhau ở phía trên.
Mà giờ phút này Thanh Hàm Kiếm Tôn đã bị Giang Lâm dây dưa đến không kiên nhẫn, nhưng đó lại là đệ tử của mình, không thể giống như kẻ địch một cái tát đập chết được.
Thanh Hàm Kiếm Tôn: "Ta đã nói rất nhiều lần, từ nhỏ là ta nhìn nàng lớn lên, làm sao có thể có tâm tư với nàng."
Giang Lâm: "Nếu ngươi không có tâm tư với nàng, sao ngươi lại đối xử với nàng tốt hơn so với người khác?"
Thanh Hàm Kiếm Tôn: "Nàng là hậu duệ duy nhất của Xà tộc, đừng nói là ta đối xử tốt với nàng ấy, người của Toàn Tiên môn, không có ai không coi trọng nàng ấy hơn tròng mắt."
[Hả? Hậu duệ của Xà tộc? Đó không phải là ta sao? Ta còn tưởng rằng bọn họ vì Dung Niệm Kiều mà đánh nhau.]
Ta nhìn bọn họ, lại nhìn Dung Niệm Kiều.
[Nhưng là nam chính, nam phụ không đánh nhau vì nữ chính, đánh nhau vì ta - nữ phụ ác độc?]
[Sư thúc Thanh Hàm, ngươi thân là nam chính, chỉ có thể vì một nữ nhân đánh nhau, nữ nhân kia chính là đồ đệ Dung Niệm Kiều mà ngươi vừa thu nhận.]
Đột nhiên, Thanh Hàm Kiếm Tôn đang ở phía trên vẫn luôn duy trì chiến thắng thì cơ thể đột nhiên cứng đờ, ngay sau đó hắn trực tiếp ngã xuống đất.
3.
Thanh Hàm Kiếm Tôn chính là người thứ nhất của tiên môn, cảnh giới thực lực nằm trong một nhóm người tu tiên giới lợi hại nhất.
Cho nên khi hắn ngã xuống, người xem kịch phía dưới nhanh chóng tản đi.
Bởi vì lúc hắn rơi xuống sẽ không bị thương, nhưng sẽ hóa thân thành quả bom hình người, phạm vi mấy ngàn mét sẽ bị lún xuống, khi đó người xem kịch gần đó liền biến thành người bị thương.
"Sư tôn!"
Dung Niệm Kiều thấy người từ trên cao rơi xuống, tiến lên một bước, muốn dơ lấy Thanh Hàm Kiếm Tôn, lại bị ta kéo đi.
Nàng quay lại nhìn ta với vẻ bất mãn.
Ta là nữ phụ độc ác, cơ bản sẽ không bao giờ bỏ rơi nữ chính.
[Ta đang cứu ngươi, ngươi còn trừng ta! Vẫn còn nhìn, chưa thấy mỹ nữ bao giờ à?]
Vốn dĩ ta chỉ kéo cổ áo của Dung Niệm Kiều, bây giờ đổi thành ôm nàng trước người.
Sau đó nhanh chóng thoát khỏi Thanh Viễn Phong.
Quả nhiên, sau khi bọn ta chạy khỏi Thanh Viễn Phong không lâu, nửa đỉnh núi đều bị Thanh Hàm Kiếm Tôn từ trên trời rơi xuống phá hủy.
Trong lúc nhất thời gió lớn nổi lên, bụi bay mù mịt.
Đợi đến khi động tĩnh biến mất, mọi người xem kịch mới lần nữa đi lên đỉnh núi.
Chỉ thấy trên đỉnh núi Thanh Viễn Phong chỉ còn lại một nửa, có một cái hố lớn.
Mặt đất ở một nửa đỉnh núi còn lại cũng bị sụp đổ thành hình bán nguyệt, mà Thanh Hàm Kiếm Tôn thì nằm ở trung tâm.
Khi ta chạy như bay lên xem kịch, phát hiện vẻ mặt giận dữ của Giang Lâm đã biến mất, hắn đã trở thành vị đồ đệ ngoan tôn sư trọng đạo.
Giang Lâm: "Sư tôn, con sai rồi."
Thanh Hàm Kiếm Tôn: "Sai chỗ nào?"
Ta ngồi xổm một bên nghe lén, ta cũng muốn biết sư huynh Giang Lâm sai chỗ nào.
Hình như Giang Lâm nhìn ta một cái, sau đó suy nghĩ một lát, lại nói: "Lúc đầu vốn dĩ ta cảm thấy ta có sai, nhưng đột nhiên lại cảm thấy mình không sai. Sư tôn đối với Thu sư muội không có tâm tư, nhưng ngươi đối với tiểu sư muội lại có dụng tâm kín đáo. Thu sư muội tốt xấu gì cũng là đệ tử của chưởng môn sư bá, mà tiểu sư muội lại là đệ tử mà ngươi đích thân thu nhận, tiểu sư muội còn nhỏ hơn Thu sư muội bốn đến năm tuổi, cho nên ta nghĩ ngươi còn không bằng cầm thú."
Thanh Hàm Kiếm Tôn bị tức đến hộc máu: "Nghịch đồ, ngươi đang nói bậy bạ gì vậy!"
Lúc này tiểu sư muội cũng từ chân núi chạy tới, nhìn thấy Thanh Hàm Kiếm Tôn vì bị hộc máu mà sinh ra cảm giác mỹ nhân bệnh, trong lòng chợt lo lắng.
"Sư tôn, sao người lại hộc máu? Là bị trọng thương sao?"
Nàng muốn tiến lên đỡ lấy Thanh Hàm Kiếm Tôn, nhưng hắn lại điên cuồng né tránh cô như gặp quỷ.
"Đừng chạm vào ta! Ngươi là nghịch đồ chỉ biết khi sư diệt tổ, tránh xa ta ra."
Thanh Hàm Kiếm Tôn mắng Dung Niệm Kiều.
Dung Niệm Kiều cảm thấy rất thương tâm, nàng không làm gì cả, lại bị mắng một trận, trong nháy mắt hốc mắt trở nên hiếm hồng.
Xem cốt truyện này, ta im lặng:
[Cốt truyện có sai không? Đây không phải là một câu chuyện tình yêu ngọt ngào giữa thầy và trò sao? Sao ta lại cảm thấy sư thúc Thanh Hàn trông có chút giống nam chính đang truy thê hỏa táng tràng.]
[Có lẽ là bởi vì trong khoảng thời gian này sư thúc còn chưa có yêu Dung Niệm Kiều! Sau khi hắn mất trí nhớ, sớm chiều ở chung với nữ chính, rồi hắn động tâm thích nữ chính chủ. Một khi Kiếm Tôn góa bụa mấy trăm năm động tâm, tựa như nhà ở cũ bị cháy, hết thuốc chữa.]
Thanh Hàm Kiếm Tôn:...
Bởi vì động tĩnh ở Thanh Viễn Phong quá lớn, khiến cho các trưởng lão chưởng môn trong tông môn chú ý.
Tiên phong là chưởng lão đầu tóc bạc trắng từ trên trời giáng xuống: "Sư đệ Thanh Hàm, Thanh Viễn Phong phát sinh chuyện gì vậy, vì sao trên đỉnh núi bị sụp một nửa?"
[A, là sư tôn giả bộ thành thục của ta tới rồi.]
Sư tôn của ta - Thanh Ất tiên tôn là chưởng môn của Thiên Huyền Tông, bộ dạng chân thật của hắn thật ra là một thiếu niên thanh tú, nhưng thân là chưởng môn của một Tông môn lớn, hắn cảm thấy bộ dáng kia không thể trấn áp các đệ tử, liền biến hóa thành bộ dáng của tiên ông đầu bạc.
Thanh Hàm Kiếm Tôn nhìn thấy người tới, giống như nhìn thấy cọng rơm cứu mạng: "Sư huynh, ta muốn bế quan, bế tử quan, không phi thăng sẽ không xuất quan. Đệ tử Dung Niệm Kiều mà ta vừa mới thu nhận sẽ giao cho ngươi dạy dỗ."
Đây là tiếng lòng của Thanh Hàm Kiếm Tôn: [Ta đã bế tử quan, không tin mình còn có thể mất trí nhớ!]
Cốt truyện ở đây khác với nguyên tác mà ta đã xem.
Ta không khỏi có chút nghi ngờ.
[Hả? Vì sao phải bế quan? Vì sao phải đẩy thê tử của mình ra ngoài? Như vậy ngươi sẽ bỏ qua thời gian bồi dưỡng tình cảm với thê tử của mình. Hơn nữa ngươi không được bế tử quan, bởi vì rất nhanh nữa thôi Ma tộc sẽ tiến công tới Thiên Huyền Tông của chúng ta, cứu Ma Long bị phong ấn kia. Đến lúc đó, nếu ngươi không ra tay, Ma Long sẽ lại thấy ánh mặt trời một lần nữa.]
Ở đây ngoại trừ ta và Dung Niệm Kiều, thân hình ba người khác đều chấn động.
Thanh Ất: "Sư đệ, đệ tử của ngươi thì ngươi tự mình dạy đi! Ta đi tuần tra trận pháp hộ tông."
Dứt lời, hóa thành một luồng ánh sáng rời đi.
4.
Thanh Hàm Kiếm Tôn im lặng một lát, cuối cùng nhìn về phía Dung Niệm Kiều:
"Dung Niệm Kiều, vốn dĩ ta thu ngươi làm đồ đệ, nên giải thích những nghi ngờ trên con đường tu luyện của ngươi. Nhưng hôm nay trong lòng của ta sinh ra tâm ma, nếu tiếp tục thu nhận ngươi làm đồ đệ, sợ là tâm ma sẽ ngày càng mạnh mẽ. Ta muốn giải trừ quan hệ thầy trò với ngươi, sau này nếu ngươi muốn bái sư, ta có thể giới thiệu cho ngươi, ngươi có đồng ý không?"
Nhìn hướng đi của cốt truyện này, nội tâm của ta thét chói tai:
[Sao lại thành ra thế này? Các ngươi chấm dứt quan hệ thầy trò, sau này làm sao có thể tiếp tục thấy được cảnh thầy trò yêu đương!]
Sắc mặt Dung Niệm Kiều phức tạp, nàng suy nghĩ một lát: "Sư tôn, ta muốn hỏi sư huynh một vấn đề, sau đó mới quyết định có cần ở lại Thanh Viễn Phong hay không."
Thanh Hàm Kiếm Tôn nghe vậy vung tay lên, một đạo kết giới cách âm vây lấy Dung Niệm Kiều và Giang Lâm.
Người bên trong mở miệng nói chuyện, ta nghe không được.
Nhưng mà, ta không mù, ta nhìn.
Nói miệng mà thôi, nhìn kỹ một chút sẽ hiểu.
Dung Niệm Kiều tỏ tình với Giang Lâm, nhưng Giang Lâm cự tuyệt, sau đó nữ chính khóc.
Chờ bọn họ nói xong, Dung Niệm Kiều đã khóc thành mỹ nhân.
Sau khi kết giới cách âm biến mất, Dung Niệm Kiều đỏ mắt rơi nước mắt, nói với Thanh Hàm Kiếm Tôn: "Ta bái làm đồ đệ của sư tôn, vốn dĩ là vì Giang Lâm sư huynh. Nhưng sư huynh không có ý với ta, vậy ta cũng không cần phải bái làm đồ đệ của người nữa. Nếu đã thành ra như thế này, Niệm Kiều bằng lòng giải trừ quan hệ thầy trò với Thanh Hàm Kiếm Tôn."
Mãi cho đến khi nữ chính cõng theo bao rời khỏi Thanh Viễn Phong, ta cũng không hiểu tại sao nội dung cốt truyện lại phát triển thành như thế này.
Ta đưa mắt nhìn Dung Niệm Kiều xuống núi, mà sư huynh Giang Lâm đứng bên cạnh ta.
Giang Lâm có chút e thẹn nhìn ta: "Sư muội, ta biết ngươi thích ta, nhưng trước kia ta ngại trên người ta còn có hôn ước, không thể đáp lại tình cảm của ngươi. Nhưng hôm nay ta đã giải trừ hôn ước với Dung Niệm Kiều, đã trở thành người tự do. Như vậy, sư muội ngươi có bằng lòng ở bên cạnh ta không?"
Tôi:...
[Mẹ nó, sao có thể như thế! Sư huynh là người muốn sẽ tiến vào con đường hỏa táng tràng Dung Niệm Kiều, sao có thể thích nữ phụ ác độc như ta. Hơn nữa, nữ chính đã chạy rồi, ta còn cướp ngươi làm cái gì. Nữ chính đã chạy, ta đây cũng chạy.]
"Sư huynh, hôm nay quan sát ngươi và sư thúc đấu pháp, khiến cho lòng ta sinh giác ngộ. Ta quyết định bế quan tu luyện, về phần tình ái, tạm thời gác lại đi!"
Sau đó, ta bắt đầu một khóa tu luyện kéo dài vài năm.
Mặc dù đối với người tu chân mà nói, thời gian mười năm hay trăm năm chỉ trong nháy mắt.
Nhưng thật sự là ta không thể ngồi thiền trong hang động mãi được.
Vì thế ta tu luyện như điên, cuối cùng thành công tiến vào giai đoạn Kim Đan ở năm thứ tư.
Trước khi ta xuất quan, Ma tộc đã tấn công vào Thiên Huyền Tông với ý đồ thả Ma Long bị tông môn phong ấn ở dưới Linh Đàm ra.
Toàn bộ cao thủ của Ma tộc đều được phái đi, mặc dù Thiên Huyền Tông đã có chuẩn bị từ trước nhưng vẫn bị đánh bại như cũ.
Vào thời khắc mấu chốt, tiên môn có năng lực mạnh nhất là Thanh Hàm Kiếm Tôn xuất quan, dùng năng lực của mình ngăn cơn sóng dữ.
Ma tộc nghĩ cách cứu viện Ma Long đã thất bại, cao thủ của Ma tộc chết rất nhiều.
Mà bên phía Tiên Môn, Thanh Hàm Kiếm Tôn bị thương mất tích, không rõ tung tích
Chưởng môn phái rất nhiều đệ tử ra ngoài tìm kiếm Thanh Hàm Kiếm Tôn, nhưng đã qua ba ngày vẫn không có tin tức gì về hắn.
Nghe nói sư tôn của ta gần đây bận rộn sửa chữa pháp trận bảo vệ tông môn đã bị đánh vỡ, đồng thời còn lo lắng Thanh Hàm Kiếm Tôn, sau đó già đi rất nhiều.
Vì thế sau khi xuất quan, ngay lập tức ta đã tìm được sư tôn.
Khi Thanh Ất tiên tôn nhìn thấy ta lông mày đã nhíu lại mấy ngày cuối cùng cũng thả lỏng một chút, trong mắt hiện lên một tia dịu dàng: "Lật Thu, ngươi xuất quan rồi. Rất tốt, đã Kim Đan, xem ra lần này ngươi bế quan rất nghiêm túc tu luyện."
Ta thấy sư tôn vẻ mặt u sầu nên muốn giúp hắn.
Ta không hiểu về trận pháp nên không thể giúp hắn sửa chữa pháp trận bảo vệ tông môn này.
Nhưng ta biết rõ nội dung cốt truyện, biết lúc này Thanh Hàm Kiếm Tôn ở đâu, có thể đi đưa hắn mang về:
"Sư tôn, nghe nói sư thúc đã xảy ra chuyện, ta muốn xuống núi tìm hắn."
"Lật Thu, ngươi chưa bao giờ xuống núi, lỡ gặp phải nguy hiểm hoặc bị thương thì phải làm sao?"
"Sư tôn, ta là người được giới Tu Tiên sủng ái, người của giới Tu Tiên giới ai cũng rất thích ta, không nỡ làm tổn thương ta, mà phàm nhân thì không thể đánh lại tu sĩ Kim Đan này. Cho nên người yên tâm, ta sẽ không bị thương."
Nhưng Thanh Ất nghe vậy vẫn không yên tâm, không muốn cho ta xuống núi.
Không sao, ta sẽ lén đi.
Đợi ta len lén xuống núi xong, ngay lập tức ta bay về phía khu vực của Dung gia.
Theo nguyên tác ghi lại, lần này khi Ma tộc tiến công vào Tiên, ta và nữ chính đều bị bắt, sau đó sư huynh Giang Lâm đã từ bỏ nữ chính để cứu ta.
Khiến cho nữ chính thiếu chút nữa thì chết dưới móng vuốt của Ma tộc, sau đó lòng nữ chính như tro tàn, không muốn nhìn thấy Giang Lâm nên đã tạm thời xuống núi trở về nhà.
Cũng chính trong khoảng thời gian nàng ta về nhà, gặp Thanh Hàm Kiếm Tôn bị thương nặng mất trí nhớ.
Dung Niệm Kiều đưa người về nhà, chăm sóc cẩn thận, sau đó hai người dần nảy sinh tình cảm.
Tuy rằng nữ chính đã rời khỏi tông môn nhiều năm, ta cũng đã bỏ lỡ cốt truyện Ma tộc tiến công vì bế quan.
Nhưng nội dung cốt truyện chủ đạo sẽ không thay đổi, ta đoán bây giờ nam chính chắc chắn đang ở gần Dung gia.
Đây là lần đầu tiên ta tới Dung phủ, gặp được nữ chính, nhưng lúc này trạng thái của nàng có hơi không đúng.
"Ngươi không nhận ra ta?"
Dung Niệm Kiều lắc đầu: "Vị đạo hữu này, quả thật là ta không biết ngươi."
Ta nhìn về phía nha hoàn đang hầu hạ nàng: "Có phải tiểu thư nhà ngươi mất trí nhớ không? Đã quên hết chuyện của Thiên Huyền Tông rồi?"
Nha hoàn vừa gật đầu vừa nói: "Lúc trước sau khi tiểu thư trở về từ Thiên Huyền Tông, bởi vì quá đau buồn, mấy ngày không ăn không uống, hơn nữa không có tích cốc, tiểu thư đã ngất đi ngay lập tức, chờ đến khi tỉnh lại, nàng đã quên hết chuyện xảy ra ở Thiên Huyền Tông."
[Nữ chính đáng thương của ta, bởi vì quá mức đau buồn nên não đã tự động quên đi những ký ức không vui.]
Dung Niệm Kiều đột nhiên đặt câu hỏi: "Vị đạo hữu này, ngươi xuất thân từ Thiên Huyền Tông, vậy ngươi có biết ta đã trải qua chuyện gì ở Thiên Huyền Tông không?"
Ta đưa tay vuốt ve cái đầu rối tung của nàng: "Những chuyện ngươi quên cũng không vui, không nhớ cũng tốt."
Cứ như vậy, ta ở lại Dung phủ, ban ngày đi theo Dung Niệm Kiều ra ngoài đi chơi, buổi tối ngồi thiền tu luyện.
Cho đến hôm nay, bọn ta gặp được Thanh Hàm Kiếm Tôn.Xem thêm...
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK