Mục lục
[Zhihu] NGOẠI TRỪ TÔI, MỌI NGƯỜI ĐỀU ĐỌC ĐƯỢC SUY NGHĨ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lúc này là mùa trăng của mùa đông, tuyết đang rơi dày đặc.

Ta và Dung Niệm Kiều nhìn thấy một người bị tuyết vùi nửa người ở đầu đường, từ trước đến nay nữ chính luôn có tấm lòng lương thiện đã mang người nọ về Dung phủ.

Đúng vậy, người nọ chính là nam chính Thanh Hàm Kiếm Tôn.

Khó trách đệ tử mà Thiên Huyền Tông phái đi không tìm được hắn. Dù sao, không ai có thể nghĩ đến đường đường là Kiếm Tôn, lại lưu lạc đầu đường xó chợ trở thành một kẻ ăn xin bẩn thỉu.

Nếu Dung Niệm Kiều không cho người tắm rửa sạch cho hắn sau khi nhặt người về nhà, ta cũng không nhận ra hắn.

Thật hổ thẹn, lúc Dung Niệm Kiều nhặt người, ta còn bảo nàng đừng nhặt nam nhân ở ven đường này.

May mắn nàng không nghe lời ta, nếu không nam chính có thể sẽ biến thành nam chính tu tiên đầu tiên bị lạnh chết.

Sau khi Thanh Hàm Kiếm Tôn được hạ nhân tắm rửa sạch sẽ, nữ chính đỏ mặt sau khi nhìn thấy diện mạo Thanh Hàm Kiếm Tôn.

[...Cho nên nữ chính dựa vào ngoại hình đã yêu từ cái nhìn đầu tiên, a, không phải, là thấy sắc nảy lòng tham với phu quân tương lai của nàng.]

Dung Niệm Kiều nhìn về phía ta, xấu hổ hỏi: "Lật Thu, ngươi thử nói xem nếu ta mời hắn ở rể, hắn có đồng ý không?"

Ta suy nghĩ một lát: "Sao ngươi không bồi dưỡng tình cảm với hắn trước, sau khi có tình cảm, chắc chắn hắn có thể ở rể vì yêu."

Dung Niệm Kiều vỗ bàn: "Ngươi nói đúng, phải bồi dưỡng tình cảm trước."

Sau đó nàng hấp tấp chạy đi chăm sóc Thanh Hàm Kiếm Tôn không kể ngày đêm.

Cho nên người đầu tiên Thanh Hàm Kiếm Tôn mở mắt nhìn thấy, chính là Dung Niệm Kiều.

Thanh Hàm: "Ngươi là ai? Là ngươi đã cứu ta đúng không?"

Dung Niệm Kiều mở miệng muốn trả lời, lại bị ta giành trước:

"Là Kiều Kiều cứu ngươi, nàng là phu nhân tương lai của ngươi."

Nữ chính vặn khăn tay nói: "Lật Thu, ngươi đang nói bậy bạ gì vậy!"

Sau đó nàng xấu hổ khi ở lại trong phòng, chạy chậm rời đi.
Thanh Hàm: "Kiều... Kiều Kiều, nàng là phu nhân tương lai của ta thật sao?"

[Không phải phu nhân của ngươi chẳng lẽ lại là phu nhân của ta? Ta muốn ở bên Dung Niệm Kiều mềm mại ngọt ngào, đáng tiếc giới tính không cho phép.]

Kế tiếp, ta mới biết cái gì được gọi là tiến độ của sủng văn.

Sau khi mất trí nhớ hai người yêu từ cái nhìn đầu tiên, yêu từ cái nhìn thứ hai, cái nhìn thứ ba..... Tiến vào lễ đường hôn nhân.

Thanh Hàm Kiếm Tôn đi vào bí cảnh lấy một khối linh tinh thạch, tự tay khắc nó thành một cái trâm cài tóc, sau đó xem nó như sính lễ, cầm nó cầu hôn Dung Niệm Kiều.

Sau này có người nói, nàng chỉ tìm ở rể, sẽ không gả cho chồng.

Vì thế cây trâm linh tinh kia từ sính lễ biến thành của hồi môn, được Dung Niệm Kiều nhận lấy.

Tiến độ này quá nhanh, làm cho ta trợn mắt há hốc mồm.

Dù sao tiến độ cũng đã nhanh như vậy, ta cũng chuẩn bị tham gia lễ thành thân của bọn họ.

Kết quả đêm trước ngày thành thân, Giang Lâm tình cờ đi ngang qua, liền thuận đường trở về thăm cha mẹ và trưởng bối Dung gia, vừa lúc đụng phải Thanh Hàm Kiếm Tôn đang bố trí hôn lễ.

Vẻ mặt Giang Lâm giận dữ nhìn chằm chằm ta: "Sư muội, lá gan của ngươi thật lớn, tìm được sư tôn của ta rồi giấu diếm không báo cáo cho tông môn."

Ta giống như chim cút trốn ở phía sau Dung Niệm Kiều, mà Dung Niệm Kiều lại được Thanh Hàm Kiếm Tôn bảo vệ ở phía sau.

Cho nên Giang Lâm muốn đánh muốn mắng cũng không được, bởi vì Dung Niệm Kiều che chở ta, sư thúc yêu ai yêu cả đường đi lối về cũng che chở ta.

Giang Lâm muốn kéo sư tôn trở về Thiên Huyền Tông, thế nhưng thực lực không đủ, chỉ có thể gọi chưởng môn Thiên Huyền Tông và một đống trưởng lão trói Thanh Hàm Kiếm Tôn trở về.

Trong đại điện của Tông môn, hai bên bắt đầu một cuộc tranh cãi mới.

Thanh Hàm Kiếm Tôn: "Ta muốn thành thân."

Chưởng môn Thanh Ất: "Ta không đồng ý."

Thanh Hàm Kiếm Tôn: "Ngươi cũng không phải cha mẹ hay trưởng bối của ta, ai quan tâm ngươi có đồng ý hay không."

Chưởng môn Thanh Ất: "Ta là sư huynh của ngươi, trưởng huynh giống như cha."

Thanh Hàm Kiếm Tôn: "Chỉ là giống như cha mà thôi, cũng không phải cha thật. Hơn nữa, ta mất trí nhớ rồi, ai còn nhớ rõ ngươi."

Dung Niệm Kiều kéo ống tay áo ta: "Lật Thu, hình như sư huynh của Thanh Hàm không thích ta, làm sao bây giờ?"

Ta cắn hạt dưa xem kịch: "Yên tâm, nam chính của sủng văn sẽ giải quyết mọi trở ngại cho ngươi."

Dung Niệm Kiều nhíu mày: "Hắn sẽ giải quyết tất cả trở ngại thật sao?"

Ta gật đầu:

[Đương nhiên, sư thúc Thanh Hàm và sư huynh Giang Lâm không giống nhau. Sư huynh Giang Lâm biết rõ có hôn ước, mặc dù không thích nhưng cũng không sớm giải quyết vấn đề này, chờ ngươi tìm tới cửa mới giải trừ hôn ước. Mà nam chính Thanh Hàm Kiếm Tôn của chúng ta lại rất tuân thủ nam đức, gặp được nữ phụ Mị Hi yêu thích hắn mấy trăm năm, cũng không cần nữ chính ra mặt, hắn liền tự tay giải quyết.]

Nhắc Tào Tháo, Tào Tháo đến.

Sau khi Thanh Hàm Kiếm Tôn mất trí nhớ, tin tức truyền tới Hợp Hoan Tông nói hắn muốn thành thân với một nữ tử khác.

Đại trưởng lão Mị Hi của Hợp Hoan tông lúc này quất roi thúc ngựa chạy tới Huyền Thiên Tông.

Đệ tử tiến vào chính điện bẩm báo: "Chưởng môn, Kiếm Tôn, trưởng lão Mị Hi của Hợp Hoan Tông cầu kiến."

Thanh Ất nhìn thoáng qua người sống chết muốn muốn thành thân, suy nghĩ Mị Hi đã từng theo đuổi Thanh Hàm Kiếm Tôn mấy trăm năm.

Hắn không yêu cầu Mị Hi có thể đánh tan ý niệm thành thân của Thanh Hàm, nhưng hy vọng nàng ta có thể làm cho hôn lễ này tổ chức muộn một chút.

Thanh Hàm Kiếm Tôn và Dung Niệm Kiều có thể kết làm một đôi, nhưng không phải bây giờ.

Vì thế Thanh Ất liền cho người mời Mị Hi vào chính điện.

6.

Một bóng dáng yểu điệu chậm rãi xuất hiện, từ xa tới gần.

Đợi Mị Hi đến gần, ta nhìn độ cong phập phồng trước người nàng, ánh mắt cũng luyến tiếc dời đi.

Đó là thứ ta muốn có nhất, nhưng không có.

Ta là một con rắn hóa thành, là con rắn! Một đường trơn bóng, trước ngực và sau lưng cũng không khác nhau.

[Đậu má! Chân dài, eo thon nhỏ, còn có bộ ngực khiến nữ tử cũng phải xấu hổ.]

Vô tình, bầu không khí giương cung bạt kiếm giữa chưởng môn và Kiếm Tôn đã biến mất.

Thanh Ất và Thanh Hàm đồng thời vỗ trán, suy nghĩ trong đầu đều là: mất mặt ở trước tông môn khác.

Nhưng ta không chú ý đến những điều này, toàn bộ ánh mắt của ta đã bị Mị Hi hấp dẫn.

[Dáng người tỷ tỷ thật nóng bỏng, ta rất thích, quá mlem!]

Vốn dĩ Mị Hi đang nổi giận đùng đùng muốn tìm Thanh Hàm Kiếm Tôn đột nhiên dừng bước, quay đầu nhìn về phía ta, sau đó nháy mắt với ta một cái.

"Rắn nhỏ, thật ra Hợp Hoan tông bọn ta là nam nữ đều ăn, muốn cùng tỷ tỷ thử xem không?"

Ta còn chưa kịp trả lời, sư tôn lại tức giận đến giậm chân:

"Ta cho ngươi vào là để ngươi ngăn cản Thanh Hàm và Dung Niệm Kiều, không phải tới bắt cóc đồ đệ của ta!"

"Tuy rằng ta đã theo đuổi Thanh Hàm mấy trăm năm, nhưng hắn cũng không quan trọng bằng Tiểu Quỷ Xà. Thiên Huyền Tông các ngươi sợ ta làm hư Tiểu Quỷ Xà, không cho ta gặp nàng, vất vả lắm ta mới gặp được nàng, ta trêu chọc nàng một chút thì àm sao."

Nàng ta tiếp tục tiến lên, đi tới trước mặt Thanh Hàm Kiếm Tôn:

"Ngươi thật sự muốn cưới Dung Niệm Kiều? Cho dù nàng đã từng là đệ tử của ngươi, ngươi cũng muốn cưới?"

"Ngươi cũng nói là đã từng, bây giờ nàng không phải. Hơn nữa cho dù nàng là đồ đệ của ta, đó cũng là do ta trong lòng không sạch, thất tình không nỡ, thích đồ đệ."

Dù sao Mị Hi cũng thích nam chính thích nhiều năm như vậy, nghe được những lời này, trong lòng cực kỳ khó chịu:

"Trước tiên chúc mừng ngươi tìm được chân tình, nhưng bây giờ ngươi vẫn không thể cùng nàng kết thành một đôi. Cũng không phải là do ta muốn ngăn cản các ngươi, mà do ngươi đã quên một chuyện quan trọng."

Dứt lời, nàng ta giơ tay kết ấn, một đạo thuật pháp đánh thẳng vào trong đầu Thanh Hàm Kiếm Tôn.

Dung Niệm Kiều: "Ngươi đã làm gì Thanh Hàm?"

Mị Hi: "Không làm gì cả, chỉ làm cho hắn nhớ lại quá khứ mà thôi."

Mà Thanh Hàm Kiếm Tôn dưới tác dụng của thuật pháp, rất nhanh đã nhớ được toàn bộ quá khứ.

Chuyện đầu tiên sau khi Thanh Hàm Kiếm Tôn khôi phục trí nhớ là giơ tay tự tát mình một cái:

"Đáng chết, ngươi vậy mà lại ra tay với một tiểu cô nương mười mấy hai mươi tuổi, thật sự là quá cầm thú."

……

Nửa đêm, có người mượn rượu giải sầu.

Ta nhìn hai người vốn nên trở thành tình địch bây giờ lại ôm nhau uống rượu: "Ta nói hai người các ngươi đêm khuya không ngủ, uống rượu làm gì?"

Mị Hi: "Ta thất tình, uống chút rượu là chuyện bình thường."

Dung Niệm Kiều: "Có phải Thanh Hàm không cần ta nữa không, hắn nói tạm thời không thành hôn."

Mị Hi vỗ vai Dung Niệm Kiều: "Tỷ muội, Thanh Hàm kiếm tôn không có ý vứt bỏ ngươi, chỉ là bây giờ hai người thật sự không thể thành thân, còn phải đợi mấy chục năm nữa. Trong thời gian này, ngươi vẫn nên cố gắng tu luyện đi!"

Dung Niệm Kiều đã có chút say, nàng ghé vào trên bàn đá, ợ một cái hỏi: "Vì sao bây giờ không thể thành thân?"

Mị Hi cũng nằm kiểu tư thế tương tự, ghé vào trên bàn đá song song với nàng: "Bởi vì nếu các ngươi thành thân sẽ đến kết cục, thế giới sẽ tiêu..."

Ta ngồi đối diện hai con ma men đã ngủ, nghĩ đến lời Mị Hi vừa nói:

"Cái gì tiêu? Biến mất cái gì?"

7.

Mị Hi bởi vì thất tình không muốn nhúc nhích, ta và Dung Niệm Kiều vì khuyên giải nàng, đỡ nàng đi chơi xung quanh tông môn.

Ta: "Dừng dừng dừng, đây là thắng cảnh đặc sắc của Thiên Huyền Tông - Linh Đàm."

Dung Niệm Kiều không hiểu: "Một ao nước rách nát mà thôi, tông môn nào mà không có đầm nước, chỗ này có gì đặc sắc?"

Mị Hi vẫn ỉu xìu nhướng mí mắt: "Ngươi còn nhỏ không biết chuyện xảy ra trước kia, dưới Linh Đàm của Thiên Huyền Tông phong ấn một con Ma Long. Là con trai của Ma quân tiền nhiệm của Ma tộc, thực lực cực kỳ cường đại, lúc trước là người của hàng trăm Tiên môn vây lại mới bắt được nó. Tuy rằng bị Tiên môn bắt sống, nhưng vảy cứng rắn như sắt, lực phòng ngự quá mạnh, Tiên môn giết nó không chết, cũng chỉ có thể phong ấn nó lại."

Dung Niệm Kiều dựa vào hàng rào đá, nhìn đầm nước sâu thẳm: "Vậy có ngày nó sẽ phá phong ấn để thoát ra không?"

Mị Hi ngáp một cái: "Nó đã hơn ngàn năm không thể phá tan phong ấn, ta nghĩ quãng đời còn lại của nó sẽ bị nhốt ở bên trong, thẳng đến khi chết già."

Lời này ta cũng không đồng ý, nhưng lại không thể nói ra, chỉ có thể ở trong lòng vụng trộm châm chọc:

[Làm sao có thể, không bao lâu nữa nó sẽ đi ra. Ờmm, còn có thể một phát bóp chết ta.]

[Nguyên tác nói là trong tông môn có gián điệp của Ma tộc, đã ẩn thân rất nhiều năm, sẽ không ai nghi ngờ hắn. Sau đó hắn đã mê hoặc hai nữ phụ ác độc là ta và Mị Hi, thả Ma Long ra.]

Ta nhìn Dung Niệm Kiều, lại liếc nhìn Mị Hi:

[Ta ở trong nguyên tác là bởi vì sư huynh Giang Lâm thích Dung Niệm Kiều, mà Mị Hi là bởi vì Thanh Hàm Kiếm Tôn yêu Dung Niệm Kiều, hai nữ phụ độc ác muốn cướp nam nhân phối hợp với nhau, sau đó thả Ma Long ra. Nhưng bây giờ không ai trong chúng ta muốn sống muốn chết vì nam nhân, vậy nên gián điệp kia sẽ không có cơ hội mê hoặc bọn ta.]

Sự lười nhác ban đầu của Mị Hi đột nhiên biến mất, nàng nghiêm túc nói: "Lật Thu, Niệm Kiều, ta đột nhiên nhớ tới còn có việc còn chưa nói cho Thanh Ất, các ngươi tự mình đi dạo đi."

Ta: "Nàng bay nhanh như vậy, có chuyện gì quan trọng mà nàng chưa làm à?"

Dung Niệm Kiều liếc ta một cái: "Ừ, là một chuyện liên quan đến mạng người."

……

Từ sau khi chúng ta đến Linh Đàm chơi, ở đó đột nhiên có đội tuần tra, hơn nữa còn là các trưởng lão thay phiên nhau chỉ huy đội đi tuần tra.

Tông môn cũng hạ lệnh, người không liên quan không được tới gần Linh Đàm.

Nhưng chuyện ngoài ý muốn vẫn xảy ra, Ma Long đã phá tan phong ấn.

Trong chốc lát, tiếng gần của Ma Long đã vang tận mây xanh.

Người thả Ma Long ra là trưởng lão dẫn đầu đội tuần tra.

Là một trưởng lão ngoại môn, cảm giác tồn tại của hắn quá thấp, đừng nói trong nguyên tác không viết về vị trưởng lão này, mà ngay cả ta đã xuyên đến thế giới này sinh hoạt mấy chục năm, cũng không có ấn tượng gì với trưởng lão này.

Nếu là lần này hắn không thả ra Ma Long ra, sẽ không có ai tin rằng đường đường là một trưởng lão của Thiên Huyền Tông lại là do Ma tộc nằm vùng.

Ta chạy đến võ trường, nhìn con quái vật khổng lồ đang gào thét và bay lượn phía trên.

Mị Hi và Giang Lâm liên thủ bắt giữ vị trưởng lão nằm vùng kia, chưởng môn, Kiếm Tôn cùng các trưởng lão khác đang tiêu diệt con rồng.

Mọi người đều biết, tuy rằng nhân vật chính cường đại, nhưng vẫn không thể đánh thắng nhân vật phản diện hắc hóa, kết cục cuối cùng là một đám người chính diện đánh một nhân vật phản diện mới có thể thắng.

Mặc dù nam chính và các trưởng lão phối hợp lẫn nhau, dùng kiếm trận công kích Ma Long, nhưng vẫn như cũ không bắt được nó.

Đột nhiên Ma Long lao xuống phía dưới, nhanh chóng lướt qua võ trường, một phát bắt ta đi.

8.

Đánh nhau cùng Ma Long một hồi, dù ít hay nhiều thì đám người Thanh Hàm Kiếm Tôn đều bị thương.

Ma Long bay khỏi tông môn, không chiến đấu với bọn họ, bọn họ cũng không thở phào nhẹ nhõm.

Bởi vì có người bị nó bắt đi.

Chưởng môn Thanh Ất hỏi đệ tử ở gần đó: "Con Ma Long vừa rồi đã bắt ai đi?"

Đệ tử run rẩy nói: "Sư tỷ Lật Thu bị bắt."

Nghe vậy, các vị đại lão tông môn đều bị sốc trước tin dữ động trời.

Ma tộc nằm vùng ở bên cạnh vốn dĩ đang chiến đấu một chết hai sống với Mị Hi, Giang Lâm kinh hãi:

"Xong rồi, những năm này Quân Thượng vẫn bị Tiên Môn của các ngươi phong ấn, hắn có thể biết cảnh báo của Thiên Đạo không?"

"Nhiều năm như vậy, Ma tộc bọn ta tấn công Tiên môn đều là thừa dịp lúc Tiểu Quỷ Xà bế quan, chỉ sợ làm Tiểu Quỷ Xà bị thương. Kết quả Quân Thượng thì hay rồi, vừa đi ra đã bắt người đi."

Lần này Mị Hi không truy bắt Ma tộc nằm vùng nữa, mà là đuổi theo Ma Long: "Các ngươi còn thất thần làm gì, đuổi theo nhanh! Lúc trước Tiểu Quỷ Xà đã nói trong lòng, kết cục của nàng là chết trong tay Ma Long."

Ma tộc nằm vùng: "Mẹ nó! Quân Thượng, không thể giết tiểu xà!"

Thanh Ất: "Con rồng chó chết, mẹ nó thả đồ đệ của ta ra mau!"

Thanh Hàm Kiếm Tôn: "Con Ma Long Mặc Lẫm kia, mau thả đệ tử của Thiên Huyền Tông ra!"

Vì thế liền xuất hiện cảnh tượng một con rồng bay phía trước, một đống người đuổi theo phía sau.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK