Mục lục
[Zhihu] NGOẠI TRỪ TÔI, MỌI NGƯỜI ĐỀU ĐỌC ĐƯỢC SUY NGHĨ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

9.

Con Ma Long kia nắm lấy ta bay trên trời, còn dùng một móng vuốt giúp ta ngăn cản gió thổi tới.

Sau khi bay nửa ngày, nó tìm được một thung lũng trống, lao xuống phía dưới, khi sắp rơi xuống đất, hóa thành hình người.

Khi Ma Long hóa thành hình người, ta liền bị hắn ôm vào lòng, sau đó lặng lẽ hạ cánh xuống đất.

Trong nguyên tác, bởi vì nữ phụ ỷ vào việc mình được Ma Long thả ra, cho nên ra lệnh Mặc Lẫm đi giết Dung Niệm Kiều.

Nhưng làm sao Mặc Lẫm có thể nghe theo lệnh của người khác, vì thế một móng vuốt bóp chết nữ phụ, hơn nữa còn nghiền nát linh hồn của nàng thành tro, khiến cho nàng vĩnh viễn không có kiếp sau.

Tuy rằng ta không ra lệnh cho Mặc Lẫm như nữ phụ trong nguyên tác, nhưng vẫn bị rơi vào tay Ma Long.

Cho nên đôi khi, cốt truyện cũng không có cách nào để thay đổi.

Đã đến lúc ta phải đăng xuất.

Chỉ là có chút tiếc nuối.

Ánh mắt của ta tập trung lên khuôn mặt tuấn mỹ của Mặc Lẫm, còn thêm một đôi sừng rồng so với người thường, tay ta hơi ngứa:

[Mẹ ơi đây chính là sừng thật của Thần Long à, người của Trung Quốc có ai không thích rồng đâu? Ta cực kỳ yêu hắn, nhất là cặp sừng kia ta rất muốn sờ sờ.]

Nhưng mà làm cho người ta không nghĩ tới chính là, nhân vật phản diện cúi đầu cao quý của hắn, đặt sừng rồng vào lòng bàn tay ta: "Nhân tộc, nàng sờ sừng ta đi, ta cho phép nàng yêu ta."

Ta: ….

[Cái gì mà Nhân với chả tộc, ngươi không phải Ma Long sống hơn một ngàn năm sao, sao lại không hiểu biết chút nào vậy, ngay cả ta là một con rắn cũng nhìn không ra.]

Mặc Lẫm dùng một góc rồng nhẹ nhàng cọ cọ ta: "Nàng là rắn, ta là rồng, chúng ta là một đôi hoàn hảo."

Ta nở nụ cười: "Long Long, ngươi cũng có thể nghe được tiếng lòng của ta?"

Ngược lại Mặc Lẫm có chút ngoài ý muốn: "Cũng... Xem ra nàng biết bọn họ có thể nghe được tiếng lòng của nàng rồi."

Ta gật đầu: "Dù sao ta cũng không phải kẻ ngốc, bọn họ biểu hiện rõ ràng như vậy, ta sớm đã phát hiện. Đương nhiên nếu bọn họ không nói, ta cũng sẽ không vạch trần, mỗi lần nhìn thấy bọn họ nghe lén tiếng lòng của ta, mặt giống như biến thành một cái bảng màu, thay đổi qua lại, nhìn rất đẹp!"

Mặc Lẫm tưởng tượng ra hình ảnh kia, cười nói: "Quả thật rất đẹp."

Đột nhiên, trên không trung truyền đến giọng Thanh Ất: "Ma Long ngươi trốn đâu, còn không thả Lật Thu ra."

Mặc Lẫm: "Nàng có muốn trở về không?"

Ta: "Không muốn."

Hắn ôm lấy ta, bay vút lên trời: "Vậy ta mang nàng rời đi."

Vừa bay, bọn ta vừa nói chuyện phiếm.

"Long Long, vừa rồi ngươi tỏ tình với ta, là thật lòng sao?"

"Đương nhiên là thật."

"Tại sao? Chúng ta mới gặp mặt có một lần, nhưng ngươi là nhân vật phản diện, sao có thể yêu từ cái nhìn đầu tiên được chứ?"

"Không phải vừa gặp đã yêu mà là lâu ngày sinh tình, chúng ta đã quen nhau từ rất lâu."

"Rất lâu? Lâu thế nào, sao ta không có ấn tượng".

"Ở kiếp thứ nhất của nàng, chúng ta đã quen nhau."

Trong những ngày bị Tiên Môn truy đuổi, Mặc Lẫm đã nói với ta rất nhiều việc.

Thì ra ta không phải xuyên sách, là trở về mới đúng.

Ta chính là nữ phụ ác độc Lật Thu.

Kiếp thứ nhất ta thức tỉnh, nhưng không có cách nào có thể thoát khỏi nội dung cốt truyện, mỗi khi đến những cảnh diễn trong trong sách viết, ta đều sẽ tự chủ được mà làm ra những hành vi độc ác trong sách.

Khi không có phần diễn của ta, ta sẽ trốn ở trong Linh Đàm khóc.

Mặc Lẫm biết ta vào lúc đó, cũng thích ta.

Sau đó Mặc Lẫm là người thứ hai thức tỉnh, nhưng sức mạnh của nội dung cốt truyện quá lớn, hắn cũng không cách nào tránh thoát.

Sau đó lần đầu tiên hắn xuất hiện ở trong sách, cũng bởi vì bị nội dung cốt truyện khống chế, giết ta.

Bởi vì ta chết nên bị đầu thai đến dị thế, sau đó lại bị Thiên Đạo triệu hồi trở về.

Về phần Mặc Lẫm, ở kiếp thứ nhất bởi vì hắn đã giết người mình yêu, khiến cho hắn hoàn toàn thức tỉnh, thoát khỏi nội dung cốt truyện.

"Chờ một chút, tại sao sau khi ngươi giết ta ngươi mới thoát khỏi nội dung cốt truyện. Là vì ta còn sống nên cản trở ngươi phát huy sao?"

Mặc Lẫm thở dài: "Thật xin lỗi, quả thật là ta đã giết nàng. Nếu nàng có oán hận, ta mặc nàng đánh chửi chém giết."

"Quên đi, dù sao ta cũng không nhớ rõ những chuyện ngươi đã nói kia."

Không nhớ rõ kiếp trước, đối với đương sự là ta mà nói, thế nhưng cũng chỉ nghe người khác kể một câu chuyện bi thương.

"Còn có một vấn đề, đời thứ nhất ta đã hồn phi phách tán, không phải vĩnh viễn ta không có kiếp sau sao, vậy tại sao ta còn có thể đầu thai chuyển thế?"

"Ta tìm linh hồn của nàng thật lâu, mới có thể thu thập đủ mảnh linh hồn của nàng, sau đó Thiên Đạo mang đi chữa trị."

[Vậy sao, vậy ta tha thứ cho ngươi kiếp đầu giết ta.]

Hầu hết toàn bộ thời gian là ta ngồi ở trên đấu Mặc Lẫm hình rồng, dù sao để hình hắn ở trong hình người ôm ôm ta cũng cảm thấy không ổn lắm.

Ngồi trên đầu Mặc Lẫm một lúc lâu, mông ta đau nhức.

Sau đó, ban ngày lúc ta tỉnh dậy, Mặc Lẫm liền thu nhỏ hình rồng lại, giữa hai sừng rồng vừa vặn có thể kẹp một cái ghế mềm, để cho ta ngồi trên chiếc ghế mềm đó.

Buổi tối lúc ta ngủ, Mặc Lẫm liền biến lớn hơn một chút, giữa hai góc có một cái giường được kê ở phía trên.

Cuối cùng không biết bay trên bầu trời bao nhiêu ngày, cuối Mặc Lẫm bỏ rơi người của Tiên Môn.

10.

Ta và Mặc Lẫm chạy đến vùng sông nước Giang Nam.

"Long Long, ta muốn ăn hồ lô đường phèn."

Mặc Lẫm là rồng, thích sưu tầm những thứ lấp lánh, trong đó có vàng.

Hắn tiện tay móc ra một đống vàng, đặt vào trong tay người bán kẹo hồ lô, sau đó cầm lấy cái cọc đựng kẹo hồ lô trong tay người bán hàng rong.

Từ trong mấy chục cái hồ lô đường phèn cắm trên cọc ta chọn ra một cái mà ta cho là ngon nhất, sau khi gỡ xuống thì bắt đầu gặm.

Ăn hai quả hồ lô đường phèn, ta cũng có hơi ngán:

"Long Long, thế giới này có rất ít kẹo hồ lô, chỉ có táo gai. Ở thế giới trước ta ăn kẹo hồ lô, bên trong có xâu táo xanh, nho, còn có dâu tây và các loại trái cây khác. Ta thích ăn nhất chính là kẹo hồ lô ở trên đỉnh có một quả dâu tây, phía dưới có bốn quả nho vừa to vừa ngọt. Đáng tiếc, nơi này không có loại kẹo hồ lô này."

Sáng sớm hôm sau, ta liền nhìn thấy bóng dáng Mặc Lẫm đang bận rộn trong viện.

Hắn đã dùng nồi đồng nấu xong đường phèn, trên phiến đá Đại Lý đặt hồ lô đã xâu xong.

Hắn nhúng hồ lô vào trong nồi đường sau đó lấy ra lắc trước gió rồi đưa cho ta.

Mặc Lẫm một tay cầm hồ lô tẩm đường lắc trong gió, một tay đưa hồ lô đường phèn vừa làm xong cho ta, miệng còn nói:

"Còn nóng, mau ăn đi"

Ta đang chuẩn bị đưa tay nhận quả hồ lô đường phèn kia, đột nhiên cửa tiểu viện bị người ta đẩy mạnh ra, Thanh Hàm Kiếm Tôn đứng ở cửa cùng bọn ta mắt to trừng mắt nhỏ.

Khi Thanh Hàm Kiếm Tôn tìm tới nơi này, hắn đã tưởng tượng rất nhiều cảnh tượng, có con rắn nhỏ bị Mặc Lẫm lột da, bị đánh, nhưng chỉ là không nghĩ tới một con Ma Long khét tiếng đang làm kẹo hồ lô cho rắn.

Hắn đứng lại một lúc lâu, sau đó mới thốt ra hai chữ: "Ảo giác."

Hắn đóng cửa lại, một lát sau, lại mở ra lần nữa.

Nhìn thấy, vẫn là Ma Long đang làm kẹo hồ lô cho ta.

"Sư thúc, sao thúc lại tới đây? Muốn ăn kẹo hồ lô không?" Ta lắc lắc kẹo hồ lô trong tay về phía Thanh Hàm Kiếm Tôn.

Thanh Hàm Kiếm Tôn không dám tin: "Bọn ta cho rằng ngươi đã bị Ma Long giết chết, kết quả là ngươi bị Ma Long dùng một chuỗi kẹo hồ lô bắt cóc?"

"Sao lại là một chuỗi kẹo hồ lô chứ? Hắn còn đưa ngân khố hắn cất giữ mấy ngàn năm cho ta."

Thanh Hàm kiếm tôn: "Hắn thật sự sẽ không giết ngươi sao?"

Lần này người trả lời hắn là Mặc Lẫm: "Ta sẽ không giết nàng, muốn giết cũng là giết các ngươi."

Ta nhìn hai người đang giương cung bạt kiếm: "Các ngươi làm gì vậy, muốn đánh nhau sao, đều là người một nhà, bớt nóng một chút đi!"

Thanh Hàm Kiếm Tôn xem nhẹ Mặc Lẫm: "Lật Thu, theo ta về Thiên Huyền Tông."

Ta từ chối: "Không muốn, trở về rồi sẽ không cho ta xuống núi. Tông môn không có gì thú vị, cũng không có đồ ăn ngon. Phong cảnh ta cũng nhìn chán, ta muốn đi xem kiệt tác kỳ diệu của thiên nhiên."

Bọn ta giằng co nửa ngày, cuối cùng Thanh Hàm Kiếm Tôn lui một bước: "Được, ngươi có thể không trở về tông môn, ở bên ngoài du ngoạn, nhưng phải duy trì liên lạc với chúng ta, có thể không?"

Ta gật đầu: "Được, được."

Cứ như vậy, ta và Mặc Lẫm chơi đùa không biết đã bao nhiêu năm, mới đợi đến năm nội dung cốt truyện kết thúc.

11.

"Long Long, sư thúc Thanh Hàm và Dung Niệm Kiều sắp thành thân, mời chúng ta đến tham dự lễ thành hôn của bọn họ."

Nghĩ đã lâu rồi ta không về Tiên môn, ta cũng có hơi nhớ các trưởng lão và các sư huynh, sư tỷ trong tông môn.

Mà Mặc Lẫm mím môi đứng một bên, sắc mặt dường như có chút lo lắng.

Ta: "Long Bảo Bảo của ta, làm sao vậy? Hình như ngươi không vui đúng không? Là vì không muốn ta trở về Tiên Môn sao?"

Mặc Lẫm muốn ngăn cản ta: "Nàng đừng trở về tham gia lễ thành hôn của Thanh Hàm, ta có dự cảm, nàng trở về sẽ gặp nguy hiểm."

Tôi mới không lo lắng có nguy hiểm gì, bởi vì: "Nhưng không phải có ngươi ở đây, Long Long chẳng lẽ ngươi không muốn trở về cùng ta sao? Nếu bọn họ thật sự muốn làm hại ta, chắc chắn ngươi có thể bảo vệ tốt cho ta. Ta rất muốn trở về, dù sao cũng là kết cục của nhân vật chính, ta không muốn bỏ lỡ."

Ngay khi ta đang suy nghĩ có nên kéo ống tay áo Mặc Lẫm để làm nũng hay không, để hắn về nhà cùng ta thì hắn sờ sờ đầu của ta, nói: "Vậy đi thôi, có ta ở đây, ta sẽ bảo vệ tốt cho nàng."

……

Lễ thành thân của Thanh Hàm Kiếm Tôn và Dung Niệm Kiều rất long trọng, hàng trăm chưởng môn và trưởng lão của Tiên Môn tất cả đều đến đây tham gia, thậm chí những Ma tộc có thực lực cao cường cũng tới không ít.

Thanh Hàm Kiếm Tôn luôn mặc áo trắng đã thay thành hỉ phục màu đỏ, Dung Niệm Kiều cũng mặc áo cưới màu đỏ.

Hai người cúi đầu hành lễ với các vị thần trên trời, rồi thưa với trời đất rằng hôm nay họ đã trở thành một đôi, đời này kiếp này sẽ không bao giờ xa cách.

Thiên Đạo giáng xuống phước lành ánh sáng trắng bao quanh hai người, từ đó hai người chính thức trở thành một đôi phu thê được Thiên Đạo công nhận.

Ta tựa đầu vào người Mặc Lẫm, ánh mắt vẫn chăm chú nhìn hai người đang đắm chìm dưới sự chúc phúc của thiên đạo.

"Long Long......"

"Hửm, ta ở đây."

"Chúng ta cũng lập khế ước đi! Có được không?"

Ta còn chưa nghe được câu trả lời của Mặc Lẫm, đột nhiên đất rung núi chuyển, trên bầu trời cũng xuất hiện vết nứt, hơn nữa vết nứt càng lúc càng lớn, giống như muốn nuốt chửng toàn bộ thế giới.

12.

Biến cố bất thình lình xảy ra, khiến cho những người không chuẩn bị trước rơi vào tình trạng hỗn loạn.

Ta gắt gao giữ chặt Mặc Lẫm, sau đó được hắn một tay ôm vào lòng, tránh cho ta không bị rơi xuống đất.

"Long Long, có chuyện gì xảy ra vậy?"

Mặc Lẫm đưa tay kéo ta vào trong ngực hắn: "Nội dung cốt truyện kết thúc, thế giới này sẽ không tồn tại nữa, cho nên thế giới bắt đầu tiêu vong."

Cũng là lúc này, các đại lão giới tu tiên giới và vài vị Ma tộc thực lực cao cường, hợp sức bài binh bố trận, bao vây ta và Mặc Lẫm lại.

Ta chui ra từ trong ngực Mặc Lẫm, nhìn về phía chưởng môn Thanh Ất và Thanh Hàm Kiếm Tôn phía trước:

"Sư tôn, sư thúc, các ngươi vây quanh ta và Mặc Lẫm làm gì?"

Thanh Ất ở phía trước nói: "Thu nhi, thiên địa sụp đổ, biện pháp duy nhất có thể cứu vớt thế giới này, đó chính là..."

Nói tới đây, hình như hắn có hơi không đành lòng, nhưng rốt cuộc vẫn nói ra: "Đó chính là ngươi thân là một rắn phải lấy thân tế trời, thế giới này mới có thể bình an vô sự."

Thì ra là như vậy. Ta đã nói rõ ràng là Tiên Môn và Ma tộc đối lập nhau, nhưng lại cực kỳ sủng ái ta, đại chiến Tiên Ma đánh nhau cũng muốn tránh ta ra. Ta biết ngay từ lâu các ngươi có mưu đồ với ta, vốn tưởng rằng các ngươi là vì huyết nhục thần thú của ta, lại không nghĩ tới tất cả các ngươi đều muốn đem ta tế trời."

Ngày xưa Mị Hi mà ta xem là bạn tốt cũng khuyên ta: "Lật Thu, nếu ngươi không tế trời, sẽ khiến cho mọi người cùng chết. Ngươi tế trời, mọi người mới có thể sống. Trước sau gì thì ngươi cũng trốn không thoát một chữ chết, đã như thế, vì sao không hy sinh bản thân để cứu vớt thế giới này?"

Mặc Lẫm nói: "Ta sẽ đưa nàng rời khỏi thế giới này, nàng sẽ không chết. Muốn tế trời, các ngươi tự mình tế, không nên dùng đạo đức để bức bách nàng."

Hắn đưa theo ta, thoáng cái đã tránh ra khỏi vòng vây của các đại lão.

Nhưng Giang Lâm rút kiếm chặn trước mặt bọn ra: "Sư muội, tế trời đi! Bọn ta sẽ vĩnh viễn sẽ nhớ ơn xả thân cứu thế của muội."

Mặc Lẫm trào phúng hắn: "Ta nhớ ngươi từng tỏ tình với Thu Thu, vậy chắc ngươi thích nàng. Lúc chưa thức tỉnh, vì người của tông môn, có thể để cho Dung Niệm Kiều yêu mến ngươi đi chết. Khi nội dung vở kịch không thể khống chế được thiên hạ, ngươi lại có thể vì thiên hạ, lại để cho người mình thích đi tế trời, đáng đời ngươi vĩnh viễn không bao giờ có thể trở thành nam chính của nàng."

Lập tức một chưởng đánh gần chết.

Các đại lão ở đây đều không nhịn được.

Thế giới sắp sụp đổ, Mặc Lẫm ngăn cản không cho bọn họ động thủ, giờ phút này lại một chưởng đánh thương thiên chi kiêu tử của Tu Tiên giới.

Một lần nữa bọn họ vây quanh ta và Mặc Lẫm, lần đầu tiên mỗi người đều sử dụng kỹ năng đặc biệt của mình, mục tiêu của bọn họ là Mặc Lẫm.

Chỉ cần Mặc Lẫm chết, tất nhiên là ta trốn không thoát Ngũ Chỉ Sơn của bọn họ, chỉ có thể tế trời.

Nhưng vượt qua tưởng tượng của mọi người chính là, một kích mạnh nhất của Tiên Môn và Ma tộc liên hợp, bị Mặc Lẫm nhẹ nhàng vung tay lên liền giải quyết.

Mọi người giật mình không thôi, bọn họ cũng không nghĩ tới thực lực của Mặc Lẫm lại mạnh như thế.

Hắn ôm lấy ta, xé rách không gian, bước vào trong đó.

Hàng trăm Tiên môn giờ phút này trong đầu chỉ có một suy nghĩ – xong rồi, chỉ có thể chờ chết.

Đảo mắt, chúng ta đã đến một địa phương linh khí cực kỳ nồng đậm.

Ta hỏi hắn: "Đây là đâu?"

Mặc Lẫm: "Nơi này là Thần giới."

Ta khiếp sợ: "Thực lực của ngươi đã mạnh đến có thể xuyên qua không gian, trực tiếp từ Tu Tiên giới xuyên tới Thần giới!"

Mặc Lẫm thành thật nói: "Thế giới này khởi động lại rất nhiều lần, ta nhìn Thiên Đạo và sức mạnh của cốt truyện xé rách lẫn nhau. Mỗi lần khởi động lại, sức mạnh của cốt truyện đều yếu đi. Số lần khởi động lại càng nhiều, mọi người trên thế giới này bị sức mạnh của cốt truyện trói buộc lại càng nhỏ. Ở thế giới này sức mạnh của cốt truyện đã biến mất, nhưng thời gian cốt truyện kết thúc vừa đến, thế giới này vẫn sẽ biến mất như cũ. Vừa đúng lúc này, linh hồn của nàng đã được chữa trị tốt, Thiên Đạo triệu hồi nàng, giáng xuống lời cảnh báo cho những người có thực lực mạnh nhất trên thế gian. Báo trước, để bọn họ trông coi nàng, chỉ đợi hôm nay dùng nàng để tế trời."

Nói tới đây, Mặc Lẫm ôm chặt ta: "Vất vả lắm ta mới liều mạng đưa được nàng trở về, dựa vào cái gì bọn họ dùng nàng đi tế trời?"

Trước kia có thể là ta có hơi thích Mặc Lẫm, nhưng bây giờ ta đã yêu hắn:

"Ngươi thật tốt, đáng tiếc ta phải phụ lòng tốt của ngươi. Đưa ta về đi, ta đi tế trời."

Trong mắt Mặc Lẫm toát ra khổ sở: "Nàng nhất định phải như vậy sao? Nàng biết rõ vì sao bọn họ đối tốt với nàng, là vì có mưu đồ khác, vì sao nàng còn muốn tế trời?"

Ta cười nhạt nói: "Đây là sứ mệnh của ta. Tác giả vì biểu thị ta là một nữ phụ ác độc, tâm địa ta như rắn như rết, liền thiết lập cho ta là một con rắn rết. Nhưng rắn rết là người theo Nữ Oa vá trời, sứ mệnh của ta chính là bảo vệ thiên hạ chúng sinh. Ta là con rắn cuối cùng của Tu Tiên giới, tuyệt đối không thể làm mất đi thanh danh của bộ tộc loài rắn. Đồng thời, ta cũng rất hạnh phúc, bởi vì ta thật sự không thể nhìn những đứa trẻ vừa mới sinh ra trên thế giới này, còn chưa kịp nhìn thế giới này, lại sẽ chết vì cốt truyện kết thúc. Mặc Lẫm, nếu ngươi đã yêu ta, ta liền mong rằng ngươi có thể hiểu ta."

Ánh mắt đau thương của hắn nhìn vào ta, giống như là muốn đem bộ dáng ta bây giờ khắc ở trong linh hồn.

Một lát sau, không gian trước mặt ta trở nên vặn vẹo, sau đó một cánh cửa không gian xuất hiện.

Hắn nắm tay ta: "Đi thôi, không phải chỉ là tế trời thôi sao, ta đi cùng nàng."

Lần nữa trở lại Tu Tiên giới, lúc này thế giới này đã suh tàn, đất lở núi sạt, lửa từ trên trời giáng xuống, tóm lại, thế giới sắp không còn tồn tại.

Trước khi tế trời, ta lấy ra một chai Vong Tình Thủy: "Ngày xưa ta không biết sức mạnh của cốt truyện đã biến mất, nhưng ta cho rằng đi hết nội dung cốt truyện là có thể về nhà, cho nên vẫn làm theo nội dung cốt truyện. Nhưng ta vì làm theo nội dung cốt truyện nên vẫn dây dưa Giang Lâm, có trưởng lão thấy ta vì tình mà khổ sở, liền tặng ta một chai Vong Tình Thủy."

Ta vuốt ve thân bình, cuối cùng rút nút chai: "Ta biết ngươi muốn cùng ta tế trời, ngươi muốn tự tử, nhưng ta không muốn ngươi chết. Uống nó đi!"

Hốc mắt Mặc Lẫm phiếm hồng, giọng nói trầm thấp mang theo chút khàn khàn: "Được, yêu cầu của nàng, từ trước đến nay ta sẽ không từ chối."

Tôi nhìn hắn uống một ngụm.

Ta nhìn thấy hắn đã ngủ say bởi vì Vong Tình Thủy, khóe mắt chảy xuống một giọt nước mắt trong suốt.

Nguyện cho phu quân Mặc Lẫm của ta, một đời bình an vui vẻ, cầu cho Thiên Đạo phù hộ hắn, có thể...... Gặp lương duyên mới, có lương duyên mới ở bên cạnh làm bạn suốt đời.

Ta rất muốn tham lam mà nhìn mặt lúc ngủ của hắn, nhưng không có thời gian.

Hai tay ta kết ấn, cả người bay lên bầu trời: "Ta lấy thân tàn tế thiên địa, cầu cho nơi này tồn tại mãi mãi."

Khi bay lên, ta chậm rãi trở nên trong suốt, cuối cùng cho đến khi hóa thành lực lượng hư vô, khâu lại thế giới đã vỡ nát.

Trăm năm sau, ta chậm rãi mở mắt, bên tai truyền đến tiếng hát của thần linh.

Thần Nữ Phục Chi mỉm cười nhìn tiên nhân đã đến Thần giới: "Lật Thu, chúc mừng ngươi đã phi thăng thần giới."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK