Mục lục
Nghe nói em muốn tránh tôi - 听说你想避开我
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

7
“Nguyễn Nguyễn, cậu bảo đi vệ sinh nhưng sao lại lên tầng thế kia?” Sao con nhóc Tống Vãn này cứ bám dai như đỉa vậy trời.

“Cậu đừng có mà chọc giận tớ, đừng tưởng hôm nay là sinh nhật cậu mà tớ không dám đá.nh cậu nhé.” Tôi trút hết cơn giận của mình lên người Tống Vãn.

“Gì mà ghê vậy?” Tống Vãn với tôi cùng nhau đi rửa bát nhưng ánh mắt của cô ấy cứ nhìn về phía cửa suốt: “Trông cậu dữ thế này, tớ rất muốn được nhìn thấy dáng vẻ của cậu khi quát anh tớ đấy”

“Cậu là em gái của anh ấy thật hả?” Tôi trợn mắt: “Hơn nữa cũng không đến lượt tớ quát anh cậu đâu.”

Ban nãy tôi vừa mới ăn một cục tức, tôi nào dám quát anh chứ?

“Cậu đừng nản lòng anh tớ có dữ hơn nữa thì cũng chỉ là bên ngoài đẹp trai bên trong rỗng tuếch thôi. Cậu mà quát anh ấy có khi anh ấy còn đứng khóc nữa ấy.”

Khóc ư? Tống Dã ấy hả?

Không thể nào. Đó là chuyện không thể.

Thế nhưng đột nhiên trong đầu tôi lại lóe lên một suy nghĩ thật đáng xấu hổ.

“Cậu đang cười ngốc nghếch gì đấy?” Tống Vãn huých khuỷu tay vào người tôi.

“Tớ đang nghĩ xem làm sao để... anh cậu phải khóc.” Tôi còn cố tình nhấn mạnh chữ nào đấy.

“Ồ, đáng mong chờ đấy, xin hỏi là động từ hả?”

“Cậu hiểu mà?” Tôi nhìn Tống Vãn bằng vẻ mặt ngả ngớn.

Tôi vừa mới nói xong thì nhìn thấy có một dáng người cao lớn xuất hiện trong phòng bếp.

Tôi đứng hình luôn.

Tôi lại bị Tống Vãn chỉnh nữa rồi, cô ấy đã nhìn thấy anh mình tới đây từ lâu rồi phải không.

Đáng ch.ết…

“Sao em lại để khách rửa bát vậy?” Tống Dã vào phòng bếp lấy con d.ao gọt hoa quả, lúc đi ra đột nhiên anh hỏi một câu.

“Anh à, cậu ấy không phải là khách.” Tống Vãn không vui nói.

Tống Dã cũng không nói thêm gì nữa, chỉ là lúc ra ngoài anh lại nhìn tôi bằng ánh mắt không hài lòng.

Coi tôi là người ngoài chứ gì, mỗi một câu anh nói với tôi đều rất khách sáo, tôi cảm thấy buồn lắm.

“Này, cậu đừng buồn, có khi anh tớ thương cậu đến nhà tớ mà phải làm này làm kia đấy.” Tống Vãn an ủi tôi.

“Cậu đừng nói nữa.” Tâm trạng của tôi tụt dốc không phanh, tôi không tin Tống Dã thương tôi đâu.

8
Tôi cho rằng mình sẽ buồn trong một ngày nhưng sau đó tôi lại phát hiện ra hình như tôi đã đề cao mình quá rồi.

Lúc đi từ trong phòng bếp ra ngoài, tôi thấy mọi người đang chơi đấu địa chủ với nhau, chưa đến năm phút tôi đã trở thành bạn bè tốt của bọn họ luôn rồi.

Joker, tứ quý, máy bay, thẻ đơn mọi người quyết phải chơi đến tận sáng.

Tuy Tống Dã là một người vô cùng lạnh lùng nhưng bạn học của anh lại rất nhiệt tình.

Lúc mọi người đang chơi hăng say, cuối cùng Tống Dã cũng không chịu được nữa mà đi tới nói với tôi: “Cậu không về nhà hả?”

Mọi người quay hết sang nhìn tôi, bầu không khí trở nên vô cùng lúng túng.

Có thể không lúng túng được sao? Tống Dã làm như thế này là đang đuổi tôi về đây mà, tức ch.ết mất.

“Đúng là hơi muộn rồi, ngày mai cậu có tới đây không chúng mình chơi tiếp.”

“Đúng vậy, add we.chat nhé, ngày mai tớ gọi cho cậu.”

“Có cần bọn này đưa cậu về không?”

Tôi cảm ơn bọn họ rối rít, vì bọn họ đã giải vây giúp tôi khiến tôi không còn cảm thấy lúng túng nữa.

“Hôm nay Nguyễn Nguyễn có thể ở lại ngủ với em mà, anh để cậu ấy ở lại chơi thêm một lúc nữa đi.” Tống Vãn cũng nói đỡ cho tôi.

“Được không?” Tôi mừng thầm trong lòng.

Ngủ lại hay không không quan trọng, cơ bản là vì tôi muốn chơi tiếp, điểm này tôi khá giống mẹ.

“Em to đầu thế này rồi mà còn muốn rủ bạn ngủ chung trên cái giường bé tí kia hả?” Tống Dã bình tĩnh cười nhạo em gái mình.

“Mấy cậu cũng có tiện đường đâu, đưa cậu ấy về thế nào được, các cậu cũng mau về đi.”

Hay lắm, vì muốn đuổi tôi đi mà anh không tiếc dùng bất cứ thủ đoạn nào cả.

Tôi nhìn anh chằm chằm, anh cũng nhìn tôi chằm chằm, hai bên cứ giằng co như thế mãi không ai chịu ai.

“Được rồi, để tôi lái xe đưa cậu về.” Anh nhìn đồng hồ rồi nói: “Nhanh lên.”

Tôi bực mình khi trông thấy dáng vẻ không tình nguyện đó của anh, nếu không phải vì muốn tiết kiệm tiền đi xe thì tôi đã ôm cục tức này rồi.

“Biết rồi.” Tôi cầm áo lên rồi rời đi.

9
Suốt cả chặng đường chúng tôi không ai nói với ai câu nào cả, mỗi người đều có tâm sự riêng.

Cuối cùng cũng đến dưới nhà tôi, Tống Dã dừng xe rồi xuống cùng tôi luôn.

Tôi đi đằng trước còn Tống Dã đút hai tay vào túi rồi chậm rãi đi đằng sau.

“Tôi nghe Tống Vãn bảo, mấy hôm trước cậu bị ốm hả?” Tống Dã hỏi.

Quả nhiên Tống Vãn vẫn nhận ra tôi bị ốm.

“Ừ, tôi thấy không khỏe trong người.” Tôi khẽ nói.

Không biết tại sao lúc ở riêng với Tống Dã tôi cứ thấy xấu hổ suốt, tay chân luống ca luống cuống không biết nên để ở đâu.

Tống Dã cụp đôi mắt xinh đẹp xuống nhìn tôi rồi thở dài: “Tôi đã nói tôi đang bị cảm cậu còn không nghe cơ, trách ai bây giờ?”

“Lúc nào cơ?” Tôi cảm thấy câu nói này của anh có chút kỳ lạ.

“Cậu nói thử xem là lúc nào?” Tống Dã dừng chân lại hỏi tôi.

“Tôi không… biết.” Vừa mới nói xong, trong đầu tôi lại hiện lên một cảnh tượng: Khi tôi gấp gáp cúi đầu xuống hôn Tống Dã anh đã ngoảnh đầu đi, hình như anh có nói câu đó thật.

Xấu hổ ch.ết mất.

Tôi nhìn thẳng vào đôi mắt đang nhìn tôi đầy chất vấn kia của anh, tôi biết mình đã không còn lối thoát nào nữa rồi, đau đầu quá.

“Cậu giận lắm hả.” Tôi thử thăm dò thái độ của Tống Dã.

“Ừ.” Tống Dã trả lời rất dứt khoát.

“Tôi… tôi uống say nên không biết gì cả.” Tôi vẫn đang cố chống chế: “Chỉ là hôn thôi mà, cậu đâu cần phải thế chứ.”

Tống Dã không nói gì, anh cứ im lặng nhìn tôi như thế: “Chỉ hôn.. thôi ư?”

Đúng vào lúc này tôi thấy có người đang đi từ phía xa tới. Tôi vừa nhìn đã biết đó chính là bác Vương có biệt danh lắm chuyện nhất khu, hơn nữa bà ấy lại còn rất thân với mẹ tôi.

Nửa đêm nửa hôm tôi còn đứng ở đây một mình với Tống Dã, nhỡ đâu bị bác Vương trông thấy có lẽ ngày mai cả cái khu này đều sẽ biết chuyện này mất thôi.

Trong tình huống khẩn cấp, tôi vội kéo áo của Tống Dã rồi úp mặt vào đó.

Vậy mà Tống Dã lại rất chịu phối hợp với tôi, anh nghiêng mình che chắn cho tôi, đầu của tôi chạm vào bức tường nhưng đã được bàn tay anh đỡ lấy rồi.

Khoảng cách hiện giờ giữa hai chúng tôi cũng không khác ngày hôm đó là bao.

Đợi sau khi bác Vương rời đi Tống Dã mới cúi đầu xuống nhìn tôi, yếu hầu của anh trượt lên trượt xuống: “Cậu lại muốn làm gì tôi nữa?”

Lại ư? Tôi hoảng hốt.

Tôi có thể nói, tôi muốn làm tiếp chuyện còn dang dở ngày hôm đó không? Tất nhiên là không rồi.

Tôi không thể làm ra mấy chuyện cầm thú như thế trong lúc Tống Dã còn đang tỉnh táo thế này được.

“Chúng ta đều là người trưởng thành, đúng là tôi đã hôn cậu đấy. Nếu như cậu cảm thấy mình thiệt thòi muốn hôn lại tôi thì cậu hôn đi coi như chúng ta hòa nhau được không?” Tôi thật sự rất khâm phục da mặt dày này của bản thân.

Nhưng mà nó lại rất có hiệu quả, nghe thấy tôi nói thế xong Tống Dã ngớ người ra, đôi môi anh mấp máy nhưng lại không nói được một chữ nào cả.

Một người đàng hoàng như Tống Dã sẽ không làm ra mấy hành động lưu manh như này đâu, tôi đang mừng thầm trong lòng.

“Nguyễn Nguyễn.” Không biết mẹ tôi từ đâu xuất hiện.

Tôi giật mình rồi lập tức đẩy Tống Dã ra.

Tống Dã cũng nhìn sang phía đó, có chút xấu hổ.

“Mẹ, sao mẹ đi mà không phát ra tiếng động vậy.”

“Mẹ có đi đâu, mẹ thấy con lâu rồi nhưng không chắc có phải là con không thôi.”

Lâu rồi ư? Đội quần thật chứ.

“Chẳng phải đây là Tống Dã sao? Sao con không mời bạn vào nhà chơi mà đứng ở đây lôi lôi kéo kéo làm gì.” Mẹ tôi nói xong thì đi lên mở cửa rồi ra hiệu cho chúng tôi mau đi theo bà.

“Cô à, giờ muộn quá rồi cháu xin phép về trước ạ.”

“Đúng là muộn rồi nhưng mà nhà cô có phòng trống, nếu cháu không ngại thì có thể…”

“Mẹ.” Tôi vừa ngăn mẹ lại vừa đẩy Tống Dã về: “Cảm ơn cậu đã đưa tôi về nhà, muộn rồi cậu mau về đi.”

Tôi mà không bảo anh đi ngay, tôi có cảm giác mẹ tôi đã nghĩ xong tên CP rồi, có khi trường con tôi theo học mẹ tôi cũng nghĩ xong rồi ấy.

“Thưa cô, lần tới cháu sẽ đến nhà chào hỏi cô sau ạ.” Tống Dã đang chê chuyện còn chưa đủ rắc rối hả?

“Được.”

Nhìn theo bóng lưng rời đi của Tống Dã, đột nhiên mẹ tôi kéo tôi lại rồi nói: “Được đấy nhỉ, con đã hôn thằng nhóc kia thật rồi hả?"

“Hiểu lầm thôi ạ.” Tôi nói xong thì chạy ngay vào thang máy để kết thúc đề tài này.

“Mẹ thấy chưa chắc đâu.” Mẹ tôi cũng đi theo, bà quả quyết nói: “Mẹ thấy có vẻ thằng nhóc kia cũng thích con đấy, nó bị mù rồi hả? Không hiểu…”

Mẹ tôi chính là thế đó, câu trước còn đưa tôi lên tận mây xanh, câu sau đã ném thẳng tôi xuống dưới mặt đất rồi.

10
Về đến nhà tôi luôn cảm thấy câu nói ấy của mẹ tôi như có ma lực gì đó. Rõ ràng tôi biết Tống Dã không hề thích tôi nhưng tôi vẫn bị mẹ tôi tẩy n.ão thành công, rằng anh yêu tôi, yêu tôi đến ch.ết đi sống lại.

Một tuần sau, lúc Tống Vãn gọi điện thoại cho tôi, tôi ba hoa chích chòe.

“Nguyễn Nguyễn, quà của tớ đâu.” Tống Vãn tức giận nói.

Tôi từ tốn nhận điện thoại: “E hèm... gọi chị dâu mau.”

“Chị dâu ư? Cậu đang nằm mơ đấy à?” Cô ấy đập vỡ ảo tưởng của tôi: “Cậu còn không mau tới nhà tớ nữa thì cậu sắp thành công trở thành chị dâu mang số hiệu 007 rồi đấy.”

“Cậu nói rõ xem nào.” Tôi đã ý thức được nguy hiểm cận kề.

“Hôm nay có một đàn chị tới nhà tìm anh tớ, chị ta còn muốn ở lại nhà tớ ăn cơm nữa. Tớ thấy không đơn giản chỉ là đến ăn một bữa cơm thôi đâu.”

“Vậy thì là gì?”

“Giống như chị ta đang muốn ngủ với anh tớ vậy.”

“Cậu bảo cô chuẩn bị thêm một cái bát với một đôi đũa, tớ bay đến ngay đây.” Sức chiến đấu của tôi bùng nổ trong nháy mắt.

Thế là tôi ngồi trên con xe đạp điện, kích động lao thẳng tới dưới nhà Tống Dã. Khi nhìn thấy chiếc xe Au.di màu trắng đột nhiên tôi như bị rút cạn sức lực vậy.

Chỗ đậu xe này là của nhà Tống Vãn, chiếc xe kia là của đàn chị sao.

Tôi do dự đỗ con xe điện màu hồng của mình ở một góc bên cạnh chiếc xe Au.di.

Thật đáng thương…

“Sao giờ cậu mới tới.” Vừa mở cửa, trông thấy tôi Tống Vãn đã hỏi ngay.

“Cậu đừng nhắc đến nữa, con xe điện của tớ có chạy nhanh hơn nữa thì cũng không thể nào bằng con xe bốn bánh kia được. Hơn nữa người ta còn có thêm *bốn cái vòng tròn kia nữa chứ.” Tôi cúi đầu ủ rũ đi vào trong nhà.

(*) Logo của Audi.

“Cậu xem đi, vừa nãy tớ có nghe lén bọn họ nói chuyện với nhau, hình như lần này tình hình có vẻ nghiêm trọng lắm đấy.”

“Nghiêm trọng thế nào.”

“Anh tớ nói muốn đưa tiền cho chị ta.” Ngừng lại một chút: “Không lẽ anh tớ trêu hoa ghẹo nguyệt bên ngoài nên giờ bị người ta đến tận nhà để đòi nợ sao.”

“Hả… vậy anh cậu bao nhiêu tiền.” Trong lúc quan trọng như thế này, thứ tôi nghĩ đến đầu tiên chính là nếu như tôi ngủ với Tống Dã thì có phải cũng cần một khoản phí bù đắp như thế này phải không?

“Cậu coi anh tớ là gì vậy?”

“Tớ…” Còn có thể là gì nữa…

Rõ ràng khi nhìn thấy tôi Tống Dã vô cùng ngạc nhiên.

Tống Dã và đàn chị kia một trước một sau cùng nhau đi xuống tầng, anh vẫn luôn nhìn tôi chằm chằm.

“Sao cậu lại tới đây.” Tống Dã căng thẳng hỏi.

Quả nhiên là có gì đó mờ ám.

“Tôi tới tìm Tống Vãn, cũng có phải tới tìm cậu đâu? Tôi không thể tới sao.” Giọng điệu của tôi không tốt lắm, hãy tha thứ cho tôi khi không thể nào giữ được bình tĩnh.

Nhất là khi trông chị gái kia còn dịu dàng, đúng mực như thế khiến tôi không tài nào ghét nổi, phiền ch.ết mất.

Tống Dã im lặng không nói gì mà cứ nhìn tôi chăm chú, sau đó anh nói; “Ai chọc giận cậu à?”

Biết rồi còn hỏi.

“Kinh nguyệt tới.” Tôi nói ra ba chữ, sau đó anh nghẹn họng, chẳng nói gì nữa.

“Tống Dã đây cũng là em gái cậu hả?” Đàn chị tươi cười chào hỏi với tôi.

Tống Dã xị mặt xuống, anh không vui nói: “Coi như thế đi.”

Cái gì mà coi như thế chứ?

Lúc trước khi tôi chép bài của anh, có lần nào anh chịu nhận tôi là em gái của anh đâu. Sao bây giờ khi đàn chị kia vừa tới anh đã muốn phủi sạch mối quan hệ rồi.

“Chị à, em lớn tuổi hơn cậu ấy đấy.” Tôi cười cười nói linh tinh.

Thật ra mẹ tôi vì muốn tôi được đi học sớm nên đã đổi ngày sinh cho tôi, tôi vốn nhỏ hơn anh nhưng trên chứng minh thư tôi lại lớn tuổi hơn anh.

“Không biết xấu hổ.” Không đợi Tống Dã lên tiếng Tống Vãn đã thẳng tay vạch trần lời nói dối của tôi rồi.

Bầu không khí đột nhiên trở nên rất yên tĩnh.
Tôi không biết cảm xúc của mình từ đâu ùa tới, có lẽ là nhìn thấy đàn chị và anh thân mật đứng cạnh nhau như thế, tôi cảm thấy vô cùng xót xa trong lòng, tóm lại là rất khó chịu.

“Ai lớn ai nhỏ không quan trọng, con gái trông nhỏ một chút cũng tốt mà.” Đàn chị lên tiếng xua tan bầu không khí căng thẳng.

“Tôi đi vứt rác đây.” Tôi xoay người cầm túi rác bên chân lên rồi mở cửa đi ra ngoài.

Tôi cảm thấy bản thân mình rất nực cười, rõ ràng Tống Dã chẳng nói gì, tôi cũng chẳng có danh phận gì cả, nhưng tự nhiên tôi lại ghen vô cớ.

Dường như trong suốt bao nhiêu năm quen biết Tống Dã tôi đều đuổi theo bước chân anh thì phải. Một câu trả lời ngẫu nhiên của anh, thậm chí là không trả lời nhưng tôi vẫn đang tự hỏi rằng anh có thích tôi dù chỉ là một chút thôi không.

Sau đó, tôi cứ như thế thầm thương trộm nhớ anh suốt bao nhiêu năm trời, có ghen tuông nhưng lại không có gan đi tỏ tình nên chỉ có thể khiến bản thân càng thêm rối bời mà thôi.

Ngay cả tối hôm đó tôi cũng không dám làm đến bước ấy, tôi vẫn sợ sau khi anh tỉnh dậy sẽ từ chối tôi, cuối cùng lại chạy mất.

Nghĩ tới đây tôi lại thấy bực bội trong người nên đã dứt khoát dựa người vào tường hành lang để hít thở thật sâu.

“Cậu đi vứt rác mà tới tận cầu thang hả?” Có một giọng nói từ trên đỉnh đầu tôi vọng xuống.

Tống Dã?

Tôi lập tức khôi phục lại dáng vẻ ba lăng nhăng của mình.

Tôi cũng đâu cần phải thế này, chỉ là tôi nghĩ chỉ cần mình cứ ba lăng nhăng thế này dù cho có bị từ chối thì cũng sẽ không đến mức khó chịu đến thế.

“Tôi giảm cân không được sao?” Tôi không thèm để ý đến anh nữa mà xách theo túi rác chạy xuống dưới tầng, nhưng vừa mới đi được một nửa cổ tay tôi đã bị anh nắm lấy.

Tay của anh rất to, mát lạnh giống y như con người của anh vậy, khắp người đều lạnh băng.

“Đừng chạy, lát nữa… sẽ đau bụng đấy.” Anh nói rất khẽ nhưng từng con chữ lại bay thẳng vào trái tim tôi.

“Tôi không sao, cậu không cần lo cho tôi đâu. Cậu lôi lôi kéo kéo tôi như thế này đàn chị trông thấy sẽ không vui đâu.” Tôi nói.

Tống Dã không nói gì cả mà cứ nhìn tôi chằm chằm.

Tôi bị anh nhìn chằm chằm như thế, da gà da vịt nổi hết cả lên.

11
Tôi lại nhớ tới một quảng cáo có slogan như thế này còn nhìn nữa còn nhìn nữa tôi sẽ ăn sạch cậu.

Một anh chàng đẹp trai như Tống Dã cứ nhìn tôi chằm chằm như thế, nó còn có sức hút hơn bất kỳ điều gì nữa.

Mỗi một tế bào trong cơ thể tôi đều đang hân hoan vui sướng.

Tự nhiên tôi thốt ra một câu vô cùng lưu manh: “Tống Dã này, hay là chúng ta thử lại nhé?”

Nói xong tôi mới kịp phản ứng lại, xấu hổ ch.ết mất thôi.

Tống Dã ngẩn người ra, vẻ mặt của anh vô cảm, lạnh lùng khiến cho người ta phải sợ hãi.

Trái tim tôi nguội lạnh.

“Không được.” Tống Dã cúi đầu xuống, anh ngoảnh mặt đi thậm chí anh còn buông cánh tay đang nắm lấy tay tôi ra nữa.

Đây chính là câu trả lời của Tống Dã sau khi anh đã suy nghĩ kỹ càng hay sao?

“Được, tôi biết rồi.” Tâm trạng của tôi tuột dốc không phanh.

“Chẳng phải cậu… không tiện sao?” Hiển nhiên anh cảm thấy rất khó xử khi trả lời câu hỏi này của tôi.

“Vậy nếu như tôi tiện thì có thể hả?” Tôi phục mình thật chứ.

“Nguyễn Nguyễn, cậu là con gái mà.” Tống Dã xị mặt xuống nhắc nhở tôi.

Tôi không nghe lọt tai nữa, trong đầu chỉ có một suy nghĩ: Tống Dã từ chối tôi rồi.

Thế giới trong tôi dường như sụp đổ.

“Tôi đi vứt rác đây.” Thật ra tôi không muốn ở cùng anh thêm một giây nào nữa, tôi xoay người chạy nhanh xuống tầng, lần này anh không đuổi theo tôi nữa.

Sau khi vứt rác xong tôi đã leo lên con xe điện của mình rồi về thẳng nhà.

Lúc về đến nhà tôi đã vùi mình vào trong chăn, khóc một trận ra trò.

Tống Dã đáng ghét.

Tống Dã là người xấu xa nhất trên đời này.

Không muốn yêu đương với tôi thì thôi, dù sao thì tôi cũng không thích anh năm giây.

12
Sau đó tôi đã nói với Tống Vãn chuyện tôi đã về nhà, cô ấy mắng tôi không có tiền đồ.

Tôi không có tiền đồ chỗ nào chứ. Có điều tôi đã cố chấp không biết bao nhiêu lần rồi cũng đã mệt, thế nên tôi muốn dừng chân nghỉ một chút rồi lại tiếp tục cố gắng.

Tôi nghĩ mình thầm thương Tống Dã cũng đã lâu rồi, nên mới mắc phải một loại bệnh.

Thỉnh thoảng tôi cũng nghi ngờ bản thân mình nhưng cũng có lúc tôi lại cảm thấy mình rất giỏi giang, sau một thời gian dài lo được lo mất lại mắc chứng lo âu.

Sau đó Tống Dã cũng gửi tin nhắn cho tôi, hỏi tôi tại sao lại về nhưng tôi bơ anh luôn.

Anh cũng không tiếp tục gửi tin nhắn cho tôi nữa. Tôi thấy mình như bị đi.ên vậy, thật sự rất hèn mọn.

Mẹ thấy tôi ngày nào cũng nằm ì trong nhà nên cứ khăng khăng nói rằng tôi thất tình.

"Thất tình rồi hả... nhanh thế sao?"

Tôi chán không buồn nói.

"Ngày hôm ấy mẹ đã đi xem khách sạn rồi đấy."
"Bà Lưu à, mẹ đi xem khách sạn làm gì vậy."

"Dạo này có nhiều ngày đẹp, không dễ gì mà đặt được khách sạn tổ chức đám cưới đâu nhé..."

"Mẹ à, mẹ lo xa quá rồi đấy còn chưa thấy bóng dáng chú rể đâu mà. Hay là mẹ tìm cho con một anh đi."

Nếu như mẹ tôi mà nghe ra tôi chỉ nói mấy lời dối lòng này trong cơn tức giận thì có lẽ bà đã không đưa thời gian địa điểm đi xem mắt cho tôi chỉ sau hai ngày thế này rồi.

"Mẹ à, con mới năm ba mà..."

"Mẹ thấy con suốt ngày ở nhà không, mẹ cũng chán chẳng buồn nấu cơm cho con nữa rồi..."

Tôi thật sự nghi ngờ tôi có phải là con ruột của mẹ không nữa.

Khi tôi đang trên đường đi đến chỗ xem mắt thì nhận được điện thoại của Tống Vãn.

"Anh tớ với đàn chị đoạt được giải gì đó nên có mời mọi người đi ăn đấy, cậu không đi thật à?"

"Tớ không đi."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK
Chương trước
Chương trước
Chương sau
Chương sau
Về đầu trang
Về đầu trang