Mục lục
Nghe nói em muốn tránh tôi - 听说你想避开我
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

12
Tôi cứng miệng thế thôi chứ trong lòng đang sầu muốn ch.ết.

Nhất là khi nhìn thấy bức ảnh chụp nhận giải thưởng của Tống Dã và đàn chị kia trên trang cá nhân của Tống Vãn, tôi cảm thấy sớm muộn gì tôi cũng điên mất thôi.

Hừ đồ tồi, anh từ chối tôi, lạnh nhạt với tôi là vì đàn chị giỏi giang kia đúng không?

Tôi ứ cần.

Tôi tức giận đi đến trước mặt đối tượng xem mắt, nhưng sau đó tôi lại phát hiện ra anh ấy là bạn học của Tống Dã, là người chơi đấu địa chủ ngày hôm đó với tôi Cố Vũ.

“Anh à, mẹ anh đã lấy cái gì để uy hi.ếp anh vậy?”

“Một tháng tiền tiêu vặt.”

“Trùng hợp thật đấy, em ba tháng.”

Thế là hai chúng tôi đã trở thành bạn bè cùng chiến tuyến, đi xem mắt là giả chơi game mới là thật rồi sau đó hai đứa vui vẻ ăn tối cùng nhau.

Lúc sắp ăn xong, có người gọi điện thoại rủ Cố Vũ đi uống rư.ợu.

“Em có muốn đi cùng không?” Cố Vũ hỏi tôi.

“Em đi làm gì chứ?” Nhớ tới lần trước uống rư.ợu thú tính trong tôi bộc phát trút hết lên người Tống Dã. Tôi rất hối hận nên dạo này cũng biết tiết chế lại nhiều rồi.

“Dù sao thì em cũng quen mà.”

“Ai ạ?” Tôi có một dự cảm không lành.

Quả nhiên sau đó Cố Vũ chỉ tay vào một cái bàn phía xa xa gần ngay cửa sổ.

Ngoài đám Tống Dã ra thì còn ai vào đây nữa…

Điều quan trọng nhất là, khi tôi nhìn sang phía đó thì lại nhìn thấy Tống Dã đang nhìn tôi chằm chằm.

Đại ca à, tôi nợ anh tiền ư? Ánh mắt ấy của anh có ý gì đây?

Đợi đến khi tôi ngẩng đầu lên, Tống Dã vẫn còn đang nhìn tôi.

Sao tôi phải sợ anh chứ, tôi có làm chuyện gì thẹn với lòng đâu…

“Đi thôi.” Tôi cầm ly rư.ợu lên rồi nhìn sang chỗ Tống Dã.

“Em muốn đi thật hả?” Cố Vũ ngạc nhiên hỏi.

“Bạn của anh, phải đi chứ.” Tôi chuẩn bị đi qua đó.

Cố Vũ dẫn tôi lại đấy, mọi người trông thấy tôi thì vui vẻ hẳn lên.

“Cố Vũ, chúng tôi hẹn cậu đi ăn cậu lại bảo có việc bận, không nể mặt bạn bè gì hết.”

“Đúng vậy, cậu có người yêu sao không nói sớm chứ, cứ giấu giấu diếm diếm, có phải không quen đâu.”

“Ngày hôm đó chơi đấu địa chủ cậu nhiệt tình đến thế, không ngờ cậu lại có âm mưu từ trước rồi nhé.”

Tôi thấy mọi người nói chuyện với nhau càng lúc càng vui vẻ nhưng mặt người nào đó lại cứ xị ra.

“Nguyễn Nguyễn, cậu mau ngồi xuống đi.” Tống Vãn kéo tôi ngồi xuống bên cạnh cô ấy nhưng tôi không ngồi xuống ngay mà tự rót cho mình một cốc b.ia rồi lại rót cho Cố Vũ một cốc, hai đứa tôi cùng nhau đi đến chỗ Tống Dã.

“Chúc mừng cậu lại giành được giải thưởng.”

13
Tống Dã nắm chặt lấy cốc b.ia không động đậy, đôi mắt của anh sâu không thấy đấy, không nhìn rõ cảm xúc trong đó.

Tống Dã không để ý đến tôi khiến cho bầu không khí trên bàn lập tức trở nên lúng túng.

“Cảm ơn em.” Đàn chị vì muốn giải vây cho tôi nên đã chủ động đứng dậy cụng ly.

“Cũng chúc mừng chị ạ.” Tôi miễn cưỡng cụng ly với chị ấy.

Lúc tôi đang định ngửa đầu uống b.ia thì đã bị Tống Dã giằng lấy cốc rồi.

Tôi: “?”

“Chẳng phải cậu đang đến kỳ sao, còn dám uống b.ia nữa.” Nói xong Tống Dã uống cạn cốc b.ia của tôi.

Tôi đờ người ra.

Anh đang làm trò gì vậy.

Sau khi uống rư.ợu xong bầu không khí trên bàn rư.ợu có chút gì đó rất kỳ lạ.

Nhất là sau đó người khác tới mời rư.ợu Tống Dã anh cũng không từ chối, hơn nữa còn uống rất hăng.

Bởi vì mọi người đều uống b.ia với nhau nên bầu không khí cũng dần trở nên tốt hơn rất nhiều. Tôi thấp thỏm ngồi bên cạnh Tống Vãn, có chút lo lắng.

“Hôm nay anh cậu bị sao vậy?” Tôi hỏi Tống Vãn.

“Tớ còn đang muốn hỏi cậu đây, cậu và anh tớ có chuyện gì vậy, còn Cố Vũ kia nữa?” Tống Vãn đang âm thầm trao đổi ánh mắt với tôi.

“Cố Vũ ấy hả? Anh ấy là đối tượng xem mắt mẹ tớ tìm cho tớ.”

“Cậu đi xem mắt ư?”

ch.ết mất thôi, tôi quên mất cái miệng bô bô của Tống Vãn, mọi người đều quay hết sang nhìn tôi.

“Mọi người đừng làm khó cô ấy, tôi chịu phạt.” Cố Vũ mỉm cười khiến tôi bớt lúng túng, để mọi người đừng trêu tôi, anh ấy đúng là anh ruột của tôi mà.

“Anh đừng uống nhiều quá.” Tôi lén lút kéo góc áo của Cố Vũ, thật sự không đành lòng khi thấy anh uống nhiều như thế.

“Không sao đâu.” Anh ấy rất thoải mái đáp lại tôi.

Câu nói này khiến mọi người bùi ngùi: “Tiện thể rải cơm chó đấy hả?”

“Hai người có thể về nhà đóng cửa rồi rải cơm chó được không?”

Tôi: “...”

Bốp, đột nhiên có một người đặt cốc rư.ợu xuống rồi đứng dậy.

Là Tống Dã.

Làm tôi giật cả mình, anh lại giận dỗi gì nữa đây?

“Này cậu đi đâu đấy.” Bạn bè hỏi anh: “Không uống nữa à?”

“Tôi đi vệ sinh.” Tống Dã không vui nói: “Đợi lát nữa rồi uống tiếp.”

Đây là lần đầu tiên tôi thấy Tống Dã có thái độ như thế đấy.

Bình thường anh đều là mặt lạnh như tiền, gặp phải bất cứ chuyện gì cũng rất bình tĩnh, dường như trên đời này không có chuyện gì có thể khiến anh phải dao động vậy.

Hôm nay anh uống nhầm thuốc thật rồi.

Sau khi Tống Dã quay về thì lại tiếp tục uống rư.ợu.

Lúc tôi lén lút nhìn anh, anh cũng chẳng thèm nhìn tôi lấy một cái.

Sau đó lúc về Tống Vãn lái xe, lúc tôi lên xe thì trông thấy thầy của Tống Dã ngồi ở ghế lái phụ còn Tống Dã và Cố Vũ thì ngồi ở hàng ghế sau.

Tôi ngồi bên cạnh Tống Dã, anh ấy và Cố Vũ uống say đến nỗi không biết trời trăng gì cả, rốt cuộc hai người họ định làm gì đây.

Tống Dã ngồi ở đó nhắm mắt nghỉ ngơi, cũng không nhìn tôi.

“Anh add we.chat em nhé.” Cố Vũ mơ mơ màng màng lấy điện thoại ra add we.chat tôi.

“Vâng ạ.” Tống Dã ngồi ở giữa, tôi đưa điện thoại qua đó.

Tống Dã đang nhắm mắt nghỉ ngơi đột nhiên nói một câu: “Tại sao cậu không trả lời tin nhắn của tôi.”
Tôi: “...”

Bầu không khí trong xe đột nhiên trở nên yên tĩnh lạ thường, Cố Vũ và thầy hướng dẫn đều quay sang nhìn chúng tôi.

Cánh tay của tôi cứ cứng đờ dừng giữa không trung.

Sau khi suy nghĩ mấy giây tôi đoán chắc anh đang nhắc đến chuyện tôi về nhà ngày hôm đó, anh hỏi tôi tại sao lại rời đi.

Tại sao tôi lại đi ư? Chẳng phải anh biết rõ còn cố tình hỏi hay sao, tất nhiên là do tôi tức giận rồi.

“Tôi không thấy.” Tôi nói dối.

“Hừ…” Giọng anh rất khàn: “Không đọc được tin nhắn của tôi nhưng lại li.ke bài ư.”

Tôi: “...”

Sao Tống Dã lại nhớ dai thế, cạn lời thật chứ.

Bầu không khí lúng túng được đẩy lên cực điểm, tội vội vàng quét mã QR của Cố Vũ rồi rút tay về.

Tất nhiên hai chúng tôi cũng không ai nói chuyện với nhau nữa.

Tống Dã thù dai thật, hơn nữa anh còn rất thích trả thù.

Chiếc xe đang chạy băng băng trên đường, tôi cũng không nghịch điện thoại nữa mà đưa mắt nhìn ra ngoài cửa sổ.

Đột nhiên bả vai tôi nặng trĩu, tôi ngoảnh đầu lại thì thấy Tống Dã đang tựa đầu lên vai tôi. Mọi người đều trông thấy hết, có chút xấu hổ.

Thế là tôi cẩn thận lấy tay đẩy đầu anh ra.

“Tống Dã.” Tôi khẽ gọi tên anh, bởi vì anh quá nặng.

Tống Dã nghe thấy rồi, anh mở mắt ra nhưng lại không hề có ý tránh ra.

“Tống Dã.” Tôi lại gọi tên anh.

Cố Vũ không nhìn nổi nữa, anh ấy giơ tay kéo Tống Dã ra cho tôi.

Đúng vào lúc này Tống Dã mất kiên nhẫn nhíu chặt mày lại, anh không vui nói: “Tối hôm đó cậu còn gọi tôi là anh mà, sao giờ lại gọi cả họ lẫn tên tôi.”

Tôi: “?”

Cố Vũ: “?”

Thầy giáo: “?”

Tống Vãn cũng quay sang nhìn tôi.

Lượng tin tức quá lớn, đến quá đột ngột khiến tôi không tài nào tiêu hóa kịp. Tôi vội vàng bịt miệng anh lại rồi nói: “Cậu ấy uống say rồi, cứ để cậu ấy dựa vào người em đi.”

Nhưng trong lòng tôi lại thầm nghĩ, đại ca à, xin anh đấy đừng nói gì nữa.

Ánh mắt Cố Vũ và thầy giáo khi nhìn tôi đều có chút thay đổi.

Dường như Tống Dã say thật rồi nên mới bắt đầu nói nhăng nói cuội.

“Tô Nguyễn thường xuyên gọi anh em là anh theo em đấy mà.” Tống Vãn không hổ là chị em tốt của tôi, còn biết giải vây giúp tôi nữa chứ.

Cuối cùng tôi cũng được thở phào nhẹ nhõm.

Tôi cứ nghĩ anh sẽ yên lặng cơ nhưng anh lại nắm lấy tay tôi rồi nói: “Cậu định bao giờ đền tôi bộ quần áo đã bị cậu xé rách.”

Tôi nghe thấy anh nói thế mà hồn vía bay lên mây luôn.

Cứu, lần này dù tôi có nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng không rửa sạch tội.

Ba người ngồi trong xe đều ngạc nhiên quay sang nhìn tôi, bọn họ đang tiêu hóa lượng thông tin trong câu nói vừa nãy.

“Đền, tôi đền cho cậu…” Tôi nói bên tai Tống Dã: “Anh à, tôi xin cậu đấy, đừng nói nữa được không.”
Tống Dã nhìn tôi bằng ánh mắt sâu xa rồi lên tiếng: “Được.”

Sau đó, anh mỉm cười, đắc ý chìm vào giấc ngủ.

Anh giả vờ say đúng không?

Mấy người chúng tôi ngồi ở trong xe, ai cũng có tâm sự riêng nên không ai nói với ai câu nào cả.
Sau khi đưa thầy về, Cố Vũ cũng rất thức thời xuống xe trước.

Cuối cùng chỉ còn lại Tống Vãn đang nhìn tôi chòng chọc.

“Rốt cuộc giữa hai người có chuyện gì?”

“Còn có thể có chuyện gì?” Tôi sáp lại gần Tống Vãn rồi khẽ nói bên tai cô ấy: “Buổi tối hôm ấy…”

“Cậu ngủ với anh tớ rồi à?” Tống Vãn giơ ngón tay cái về phía tôi.

“Tớ say rư.ợu nên mất hết lý trí…” Tôi tìm cho mình một cái cớ.

“Đỉnh đấy…” Tống Vãn nói xong thì mở cửa xe ra: “Vậy tối nay tớ giao anh tớ cho cậu đấy, cậu thích làm gì thì làm.”

“Đưa anh cậu về tới cũng không dám tái phạm đâu, anh cậu vì chuyện này nên rất tức giận.”

Đây là nguyên văn những gì Tống Dã nói.

“Anh ấy giận á? Miệng nói một đằng nhưng trong lòng lại nghĩ một nẻo đấy. Thôi kệ tớ còn có hẹn, giao lại cho cậu đấy, cứ thế nhé.”

14
Mấy phút sau tôi đỡ Tống Dã say không biết trời trăng gì đến chỗ bồn hoa dưới nhà tôi, da đầu tôi tê rần rần.

“Cậu tỉnh đi, còn đi được nữa không? Tôi đưa cậu về nhà rồi.” Tôi đỡ Tống Dã.

Tống Dã mệt mỏi ngồi bệt xuống bồn hoa, hai mắt anh nhắm nghiền không biết đang ngủ hay là đang khó chịu nữa.

“Cậu đang đến kỳ mà?” Tống Dã nheo mắt lại, anh nhìn tôi qua màn đêm đen kịt.

Tôi bị anh nhìn như thế nên có chút hoảng hốt.

“Không biết mẹ tôi đã về nhà chưa nữa?”

Tôi nhìn lên trên tầng, căn nhà tôi ở không sáng đèn, chắc là mẹ tôi đi chơi mạt chược vẫn chưa về rồi.

Hình như tôi cũng không có lý do gì để không thể đưa anh về nhà được cả.

“Hình như cô cũng rất chào đón tôi thì phải.”

Mẹ tôi chỉ nói khách sáo thế thôi, cậu không hiểu hả?

“Đi thôi.” Tôi đỡ Tống Dã đi vào trong thang máy, anh quá cao, cả người tôi đều bị anh bao phủ lấy: “Nhanh lên.”

Tôi ấn thang máy rồi ngó trái ngó phải.

Về đến nhà, tôi lấy chìa khóa ra mở cửa. Tống Dã dựa hết lên người tôi, tôi căng thẳng loay hoay mãi cũng không mở được cửa.

“Vào đi.” Cuối cùng cũng mở được nhưng anh lại không chịu đi vào.

“Cậu sợ gì chứ, tôi có ăn th.ịt cậu đâu.” Tôi cạn lời, không biết anh còn đang do dự điều gì nữa.

Tôi rất sợ mẹ tôi sẽ về nhà giờ này.

Đôi mắt đen láy của anh ẩn chứa ý cười: “Tôi sợ… cậu.”

Sợ tôi ư? Tôi có ăn th.ịt anh đâu.

Tôi ngẩn người ra, sau đó mới hiểu được ý trong câu nói của anh.

Đáng ch.ết, anh đang sợ cái kia.

Tôi giơ tay lên thề thốt: “Tôi xin hứa tôi sẽ không chạm vào người cậu đâu, tôi sẽ ngủ ở phòng cho khách.”

Tống Dã cứ đứng nhìn tôi chằm chằm như thế rồi anh bật cười: “Tôi tin cậu thêm một lần.”

Tôi: “...”

Tôi cần anh tin chắc, anh coi tôi là gì chứ.

Tôi dìu Tống Dã đi đến phòng cho khách, anh tựa cả người lên người tôi.

“Cậu đứng dậy đi.” Tôi sắp khóc luôn rồi.

“Tôi đau đầu.” Tống Dã lảm nhảm bên tai tôi nhưng lại không hề có ý định đứng dậy: “Cậu nằm im đi.”

“Cậu để tôi đứng dậy trước đã, cậu tự mình nằm đây… a.”

Tiếng của tôi nhi nhí đến nỗi tôi cũng không nghe rõ nữa, là do tư thế xấu hổ này khiến tôi đỏ mặt tía tai, tim đập loạn nhịp. Nhất là hình như anh còn có phản ứng ở chỗ nào đó nữa.

Ch.ết mất thôi.

“Tống Dã.” Tôi khẽ gọi tên anh, tiếng tim đập thình thình còn lớn hơn cả tiếng nói của tôi nữa.

“Ừ.” Anh đáp lại tôi.

“Tôi nghĩ cậu nên cách xa tôi ra một chút.” Tay chân tôi luống cuống không biết nên đặt ở đâu: “Tôi sợ mình không kìm chế được.”

Tôi nghe thấy tiếng anh mỉm cười bên tai tôi.

Đại ca à, không phải tôi đang nói đùa đâu.

Tôi có cảm giác chỉ một giây sau thôi tôi sẽ nhào vào lòng anh mất.

Tống Dã không cười nữa mà khàn giọng nói: “Cậu không kìm chế được… cậu định làm gì tôi.”

Làm gì à? Tất nhiên là làm chuyện của người lớn rồi, tôi mếu máo: “Lát nữa lỡ đâu tôi mất lý trí hôn cậu thì phải làm sao?”

Bầu không khí đột nhiên trở nên yên tĩnh lạ thường.

Đôi môi của Tống Dã xích lại gần tôi, lúc cách tôi khoảng chừng một centimet, anh nói: “Tôi say rồi, cậu muốn sao cũng được.”

Tùy tiện... thế này ư, hình như không hay lắm đâu.

Tôi hơi ngước đầu lên, thử hôn anh.

Bởi vì ngẩng đầu nên có hơi đau cổ, tôi chỉ hôn một cái rồi thôi.

Tống Dã lại không chịu, anh đỏ mặt nói: “Cậu còn muốn… nữa không?”

Anh vừa mới nói xong, mặt tôi đỏ bừng lên.

“Muốn…” Tôi mặc kệ tất cả lại ngẩng đầu lên hôn anh thêm lần nữa.

Đúng vào lúc này tôi lại nghe thấy tiếng mẹ tôi mở cửa.

15
“Ch.ết mất.” Tôi nhanh tay tắt đèn ngủ đi.

“Suỵt.” Tôi giơ tay lên bịt miệng anh lại.

Thế là hai chúng yên yên lẳng dỏng tai lên nghe động tĩnh của mẹ tôi ở bên ngoài.

Cất chìa khóa, gói rác, kéo rèm cửa rồi đi về phòng.

Mỗi một hành động của mẹ đều nằm trong dự liệu của tôi hết nhưng trái tim của tôi vẫn đập rất nhanh như thể muốn bay khỏi lồng ngực tôi vậy.

Đợi đến khi mẹ tôi hoàn toàn yên tĩnh lại thì tôi đã tỉnh táo rồi.

“Cậu vẫn ổn chứ?” Tôi khẽ hỏi anh: “Đến phòng của tôi đi, tránh xa phòng mẹ tôi ra một chút đừng để bà nghi ngờ, cậu yên tâm tôi sẽ không làm gì cậu đâu.”

Tôi không dám tưởng tượng nếu như lát nữa anh làm này làm nọ ở đây, không biết mẹ tôi sẽ ngạc nhiên đến mức nào nữa.

Ở trong phòng tôi nhiều nhất mẹ tôi cũng chỉ nghĩ là nửa đêm tôi phát điên cũng sẽ mặc kệ tôi thôi.
“Cậu ổn thì tôi ổn.” Lần này anh trả lời rất dứt khoát.

Hình như Tống Dã cũng tỉnh rư.ợu rồi, thế là anh uể oải đi theo tôi về phòng.

Tôi thay chăn rồi nhường giường lại cho anh, còn mình thì ngủ dưới đất.

Sau khi Tống Dã rửa mặt đi ra ngoài trông thấy tôi đang ngồi nghịch điện thoại thì cứ đứng đực người ra nhìn tôi.

“Cậu lừa tôi về phòng cậu mà vẫn còn tâm trạng ngồi nghịch điện thoại hả?”

“Không thì sao?” Tôi trả lời lại.

“Tùy cậu.” Tống Dã kéo chăn ra, anh xị mặt xuống rồi không nhìn tôi thêm nữa.

Kỳ lạ thật đấy.

Tôi tắt đèn đi, nằm xuống dưới đất rồi tiếp tục nghịch điện thoại.

Tống Dã sẽ không thể nào hiểu được, tôi lén lút đưa đàn ông về nhà hơn nữa còn để anh ngủ ở trong phòng của mình. Bây giờ tôi đang rất căng thẳng, tôi nào có tâm trạng nghĩ đến chuyện xấu gì nữa chứ.

Giờ tôi chỉ cầu nguyện ngày mai mẹ tôi sẽ ra khỏi nhà sớm một chút, sau đó tôi sẽ đá Tống Dã ra ngoài nhân lúc thần không biết quỷ không hay.

Haizzz…

Sao tôi lại cảm thấy cảnh tượng này chỉ có trong phim truyền hình thôi nhỉ.

“Cậu nằm dưới đất không đau lưng hả.” Tôi còn tưởng anh ngủ rồi chứ, kết quả anh lại lên tiếng nói chuyện trước.

“Cũng tạm.” Tôi muốn anh nhanh chóng đi ngủ.

“Hôm nay cậu đi xem mắt thành công chứ.” Tống Dã lại hỏi.

“Hả?” Tôi ngẩn người ra, sao anh lại nhắc đến chuyện này nữa rồi: “Cũng được.”

Tống Dã không nói nữa mà xị mặt ra nhìn tôi.

“Tô Nguyễn có phải cậu làm chuyện gì cũng không đến nơi đến chốn phải không?” Anh chất vấn tôi.
“Không… đâu?” Tôi sững sờ.

“Không ư?” Tống Dã hỏi vặn lại tôi: “Hồi cấp ba cậu mượn vở tôi để chép bài, cậu nói sẽ mua đồ ăn sáng cho tôi một tuần liền nhưng cuối cùng cậu chỉ mua hai ngày. Cậu học người ta gấp hạc giấy nói là muốn tặng cho tôi chín trăm chín mươi chín con nhưng cuối cùng thì sao, cậu chỉ gấp được chín con. Cậu nói muốn chăm chỉ học hành để học cùng một trường đại học với tôi, nhưng đến lúc điền nguyện vọng cậu lại thay đổi nguyện vọng vì nghe thấy người ta bảo trường nào đó có nhiều trai đẹp.”

“Cậu vẫn luôn như thế.” Nói xong Tống Dã lại thở dài, trông anh cứ như một oán phụ vậy.

“Tôi…” Tôi nghẹn lời, sao anh lại nhớ rõ thế chứ.

“Chuyện gì với cậu cũng chóng vánh như thế ư, ngay cả tôi cũng vậy?” Tống Dã chăm chú nhìn tôi.

“Đâu có.” Tôi lí nha lí nhí: “Tôi đâu như thế với cậu.”

Rõ ràng là Tống Dã thờ ơ với tôi trước sao bây giờ lại biến thành lỗi của tôi vậy.

“Hôn cũng hôn rồi, nhìn cũng nhìn rồi, việc nên làm không nên làm cũng đã làm cả rồi. Thế mà cậu lại chạy đi xem mắt, còn tôi tôi là gì?”

Tôi nghe anh nói thế mà choáng váng đầu óc, hóa ra anh đang nhắc đến chuyện tôi đi xem mắt.

Tống Dã ghen rồi ư?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK