1
Cuối cùng thì tôi cũng ra tay với người đàn ông tôi yêu thầm nhiều năm rồi.
Vào buổi họp lớp hôm ấy, tôi đã mượn rư.ợu rồi chiếm lấy anh thành của riêng.
Nhưng mới làm được một nửa thì tôi hối hận.
Sau đó tôi mặc lại quần áo cho anh, như thể chưa hề có chuyện gì xảy ra.
Nhưng tiếc là quần áo đã bị xé rách và tôi cũng không cài được thắt lưng cho anh.
Tôi ngồi bên cạnh anh suy nghĩ ba giây, thầm cầu nguyện trong lòng sau khi anh tỉnh dậy sẽ quên hết những hành động lư.u manh tôi đã làm đi.
Sau đó tôi bỏ trốn, tôi ngồi tàu nguyên đêm trốn về quê.
Truyện Nghe nói em muốn tránh tôi, nam thần lạnh lùng x trúa hề học dốt.
2
Buổi sáng ngày hôm sau, khi mẹ nhìn thấy tôi mắt thâm như g.ấu trúc đứng ở trước cửa nhà thì bị dọa cho giật nảy mình: “Tối qua con đi *trộm tr.âu đấy hả?”
(*) Ý của câu này là làm gì mà không ngủ khiến cho tinh thần uể oải.
Tôi sợ hãi, thật ra tôi rất muốn nói với mẹ rằng ngày hôm qua tôi đã làm ra chuyện còn nghiêm trọng hơn cả trộm tr.âu nữa.
“Con mau vào nhà ngủ đi, đừng đứng đực ở đây nữa, khi nào ăn cơm thì mẹ gọi.” Mẹ tôi chính là kiểu người bên ngoài chua ngoa nhưng bên trong ấm áp ấy, mẹ chửi thì chửi thế thôi chứ vẫn gọi tôi ra ăn cơm.
Tôi ngơ ngơ ngác ngác đi về phòng mình rồi ngủ như chết cả ng.ày. Lúc bị cơn đói làm thức giấc thì đã là buổi chiều rồi.
Trên đầu giường có một hộp cơm và một tờ giấy nhớ: “Con dậy rồi thì ăn cơm đi, mẹ đi chơi m.ạt chư.ợc đây, chớ làm phiền.”
Tôi thật sự nghi ngờ mình có phải là con ruột của mẹ không nữa, tôi cố ngồi dậy ăn vài miếng cơm, nhưng cũng không nuốt trôi.
Huyệt thái dương đa.u nhói, tôi sờ người mình, nóng như lửa đốt vậy.
Thôi xong.
Tôi đi tìm nhiệt kế, quả nhiên tôi bị sốt rồi.
Tôi ngơ ngác suy nghĩ mấy giây, tôi cầm điện thoại lên mạng tìm kiếm xem có ai bị tình trạng như tôi không, mà hình như không có.
Trên mạng có người trả lời như thế này có lẽ là do sợ hãi, mệt nhọc quá độ khiến cho hệ miễn dịch bị giảm xuống nên mới bị sốt.
Tôi suy nghĩ kỹ lại, tôi thật sự không biết phải nói gì về hành vi tự lao đầu vào chỗ ch.ết này của mình nữa. Sau đó tôi đi tới tủ lạnh lấy đá chườm rồi bắt đầu vào nhóm chat của lớp đọc tin nhắn.
Một tin nhắn đập thẳng vào mắt tôi: “Nguyễn Nguyễn, tối qua cậu và anh trai tớ… gạo nấu thành cơm rồi chứ?”
Đọc tin nhắn này xong tôi sợ hãi dựng hết tóc gáy lên, tôi vội vàng nhắn tin riêng cho Tống Vãn.
“Tống Vãn, cậu gửi nhầm tin nhắn rồi, mau thu hồi đi.”
“Hả, tớ biết đâu, mà hình như không thu hồi được nữa ấy.”
“Tớ mua son Di.or mới tặng cậu.”
“Thật sự không thu hồi được mà.”
“Album có chữ ký của Thiên Tỉ.”
“Tớ thu hồi rồi.”
Tôi: “...”
Tuy rằng Tống Vãn đã thu hồi tin nhắn rồi nhưng tôi vẫn cảm thấy không yên tâm lắm nên cứ nhìn chằm chằm nhóm chat của lớp suốt nửa tiếng đồng hồ. Sau khi xác định không có bất kỳ điều gì khác thường tôi mới bỏ điện thoại xuống.
Nằm ở trên giường, tôi nghĩ lại chuyện hoang đường tối hôm qua, càng nghĩ tôi càng thấy hối hận.
Tống Vãn là bạn cùng bàn cấp ba kiêm cả bạn thân của tôi.
Suốt ngày Tống Vãn chèo thuyền tôi và anh trai cô ấy, ship đến nỗi ch.ết mê ch.ết mệt. Chuyện tôi yêu thầm Tống Dã bị cả trường biết được cũng nhờ một phần lớn công lao của cô ấy đó.
Tống Dã là anh trai sinh đôi của Tống Vãn, anh cũng là lớp trưởng lớp cấp ba của tôi. Bởi vì anh đẹp trai, cao ráo, học giỏi nên cũng được coi như người nổi tiếng trong trường, người ta gửi thư tình cho anh nhiều không đếm xuể.
Tống Vãn luôn lén lút lấy đống thư tình từ chỗ Tống Dã rồi sau đó xé chúng với tôi.
“Chúng ta làm thế này anh cậu sẽ không giận chứ.” Tôi thấp thỏm hỏi.
“Không đâu, anh ấy sẽ nghĩ là chúng mình đang giải quyết rắc rối hộ anh ấy thôi.” Tống Vãn nhìn tôi thề thốt chắc như đinh đóng cột.
Kết quả hình ảnh tôi xé thư tình bị người ta chụp được đăng lên trang trường, khiến cả trường nháo nhào lên trong nháy mắt. Tiêu đề của bài đăng đó là: “Có nữ sinh nào đó thầm thương trộm nhớ hotboy trường mình điên cuồng nhưng không được người ta đáp trả, thế là cô ấy đã điên cuồng xé hết thư tình người ta gửi cho cậu ấy.”
Tống Vãn nói tôi nên cảm ơn cô ấy vì cuối cùng Tống Dã cũng đã chịu để ý tới tôi rồi.
Đúng là Tống Dã đã để ý đến tôi thật, anh nhìn thấy tôi đứng cách anh mười mét là đã quay ngoắt đầu bỏ đi rồi.
Còn nếu là trong lớp thì chỗ của tôi và chỗ của anh cách nhau một dãy. Vì muốn tránh tôi nên anh luôn đi vòng nửa lớp để về chỗ ngồi của mình.
Có lẽ trong lòng anh tôi là một đứa con gái bi.ến th.ái nhỉ.
Thế nên dù cho có thích anh suốt bao nhiêu năm nay nhưng tôi cũng chưa từng một lần đến gần anh, sau khi tốt nghiệp cũng không liên lạc với nhau.
Nếu như không phải trong buổi họp lớp hôm ấy, tôi uống sa.y, Tống Vãn không xúi giục nói tôi phải nắm bắt cơ hội với Tống Dã thì tôi đã không làm ra chuyện đi.ên rồ ấy rồi.
Đúng là rư.ợu vào hỏng việc.
Nghĩ tới đây tôi tắt điện thoại đi ngủ tiếp. Trong lúc mơ mơ màng màng, tôi không biết mình đã ngủ đến lúc nào thì bị đánh thức bởi cuộc điện thoại của Tống Vãn.
“Sao vậy?” Tôi không kiên nhẫn nói.
“Cậu ra mở cửa đi.”
Tôi: “?”
“Cậu mau ra mở cửa đi.” Tống Vãn lại nhấn mạnh thêm lần nữa.
Lúc này tôi mới tỉnh hẳn, sau đó chạy vội ra ngoài mở cửa.
“Dáng vẻ của cậu thế này là sao đây, lại còn dám bảo là chưa xảy ra chuyện gì với anh tớ nữa chứ?” Tống Vãn nhìn tôi bằng ánh mắt nghi ngờ.
Tuy tôi có hơi chột dạ nhưng vẫn cứng miệng nói: “Tối qua tớ về nhà luôn, cách nhau mười vạn tám nghìn dặm như thế thì tớ làm được gì chứ?”
“Ờ, cũng đúng. Cậu đưa anh tớ về khách sạn có vỏn vẹn mấy chục phút, tớ tin anh trai tớ không yếu như thế đâu.”
Tôi: “...”
Mỹ nữ im lặng, tôi thầm nghĩ trong lòng, anh cậu còn chẳng bằng thời gian xỉa răng nữa.
3
“Sao cậu lại về vậy, chẳng phải cậu bảo muốn đi du lịch hay sao?” Tôi nhanh chóng nói lảng sang chuyện khác.
“Cậu đừng nhắc tới nữa, anh tớ bị cảm xong còn sốt nữa nên tớ mới quyết định về.”
“Sốt ư?” Tôi không kìm được nên thét lên.
Nói xong tôi vội vàng bịt miệng mình lại nhưng cũng không thoát khỏi ánh mắt của Tống Vãn: “Cậu kích động gì chứ? Sao mặt cậu lại đỏ thế kia?”
“Cậu đắp chăn đi ngủ mà không bị đỏ mặt sao? Này cậu đừng có sờ linh tinh.” Tôi tránh khỏi bàn tay muốn sờ mặt tôi của cô ấy, tôi sợ cô ấy phát hiện ra tôi cũng bị sốt.
“Sao cậu đánh tớ.” Tống Vãn tức giận rút tay về.
“Anh cậu bị ốm như thế, sao cậu không đi chăm sóc anh ấy đi chạy tới tìm tớ làm gì.” Tôi cũng quát cô ấy, quát chính là cách thể hiện tình bạn thân thiết giữa hai chúng tôi.
“Ờ phải đấy. Anh ấy ốm ra nông nỗi vậy rồi mà còn bảo tớ tới đây trả lại dây chuyền cho cậu, đúng là rảnh rỗi sinh nông nổi.”
Cô ấy nói xong thì bỏ đồ vào trong tay tôi rồi mở cửa đi luôn.
Tôi ngẩn người ra, lúc này mới nhận ra cổ mình lành lạnh.
Dây chuyền rơi lúc nào vậy nhỉ, cũng may Tống Vãn không suy nghĩ nhiều.
Sau khi tiễn Tống Vãn về, càng nghĩ tôi càng cảm thấy có cái gì đó sai sai. Sao Tống Dã lại biết được sợi dây chuyền này là của tôi chứ?
Đây là lần đầu tiên tôi đeo sợi dây chuyền này, vì muốn mình trông mình chín chắn, quyến rũ hơn một chút trong buổi họp lớp nên tôi đã cố tình mua nó đấy.
Theo lý mà nói thì đây cũng là lần đầu tiên Tống Dã trông thấy nó, hoặc là anh nhìn tôi ăn cơm suốt cả tối, hoặc là khi đó anh không hề say.
Không say ư? Tôi sợ hãi ngồi bật dậy.
Vậy thì… anh đã nhìn tôi vụng về cởi nút áo, thắt lưng và nói những lời ngả ngớn với anh trong trạng thái hoàn toàn tỉnh táo ư?
“Này, trông cậu đẹp trai thật đó, tôi hôn cậu một cái cậu sẽ không thấy buồn chứ?”
“Tôi sờ cậu thế này chắc cậu không để ý đâu nhỉ?”
“Người cậu nóng quá, tôi có lòng tốt nên mới cởi quần áo giúp cậu đấy nhé.”
“Oa cậu còn có múi nữa này, tôi đếm nhé, tôi học toán không giỏi lắm nên đếm từng cái một được không?”
….
Thế nên anh đã nghe thấy hết những lời nói cợt nhả kia của tôi rồi ư?
Còn gì nữa đâu mà khóc với sầu. Giết ch.ết tôi đi cho xong, ngay bây giờ luôn đi.
4
Tôi ở nhà nghiêm túc suy nghĩ trong ba ngày.
Tôi quyết định… sẽ quên hết những gì mình đã làm đi.
Nhưng Tống Vãn lại gọi điện tới bảo tôi đi ăn.
“Thật không dám giấu gì cậu, dạo này tớ đang giảm cân.” Tôi khéo léo từ chối lời mời của Tống Vãn, thật ra tôi sợ gặp được Tống Dã.
“Cậu bị đi.ên hả, hôm nay là sinh nhật tớ đấy.” Tống Vãn lại mắng tôi nữa.
“Sinh nhật của cậu cũng là ngày mẹ cậu phải chịu đau đớn nhất sao cậu còn tâm trạng mà chúc mừng chứ.” Tôi vẫn đang cố vùng vẫy.
“Anh tớ không ở nhà, anh ấy đến chỗ thầy rồi.”
“Ồ, thế hả? Cậu muốn quà gì? À tớ thích món đầ.u th.ỏ, chân g.à rút xư.ơng, khâu nh.ục của mẹ cậu lắm. Cậu có thể bảo bà nấu cho tớ ăn được không?”
“Có hết, cậu mau tới đây đi.”
“Tuân mệnh.”
Tôi chạy vội vào trong phòng tắm, sau mười phút vật lộn, sấy khô tóc với tốc độ chóng mặt, trang điểm xinh đẹp, sau đó tôi đã mua “bừa” một món quà rồi đi tới nhà Tống Vãn.
Vừa mới mở cửa ra tôi đã nhìn thấy một đám người ở trong phòng, tôi đờ người ra luôn.
“Bạn của cậu nhiều thật đó…” Tôi nghi ngờ nhìn căn phòng một lượt rồi nói: “Tớ chẳng quen ai cả.”
Tình bạn cứ thế biến mất ư.
Con nhóc Tống Vãn quen được bao nhiêu bạn sau lưng tôi thế này, uổng công tôi còn nghĩ rằng cô ấy cũng lẻ loi như tôi chứ.
“Cậu quen mới lạ đấy.” Tống Vãn kéo tôi vào trong rồi khóa cửa? Khóa cửa?
“Bạn đại học của anh tớ cả đấy.”
Tôi: “?”
“Ý cậu là sao?” Chẳng phải Tống Vãn nói Tống Dã không có nhà sao?
“Anh tớ tới chỗ của thầy nhưng vừa mới về xong, lúc về anh ấy còn dẫn theo cả bạn về nhà nữa.” Tống Vãn vô tội nói.
“Nguyễn Nguyễn tới rồi đấy à, lại đây ngồi đi cháu. Vãn Vãn, con đứng đực ở cửa làm gì đấy?”
Là mẹ của Tống Vãn.
“Cháu chào cô ạ, thật ra… hôm nay nhà cháu có khách, có thể cháu…” Tôi lại bắt đầu nói dối.
“Vậy sao, vừa nãy cô đi chợ mua đồ ăn có gặp mẹ cháu đấy. Cô mời bà ấy tới đây ăn cơm nhưng mà bà ấy nói hôm nay có hẹn đi du lịch nông nghiệp với bạn rồi nên không tới đây ăn cơm được.
Tôi: “...”
Trời đất quỷ thần ơi, mẹ tôi đúng là.
“À vâng, cháu nhớ nhầm ạ, cháu rửa rau giúp cô nhé.” Tôi trốn vào phòng bếp.
Kết quả Tống Vãn cũng theo sau.
“Cậu sợ anh tớ hả?” Tống Vãn vừa nhặt rau vừa hỏi tôi.
“Nói thừa, cậu không sợ anh ấy sao?” Tôi tức giận nói.
Từ nhỏ đến lớn thành tích học tập của Tống Dã luôn rất tốt nhưng anh vừa lạnh lùng lại còn hung dữ. Hai đứa học dốt như tôi và Tống Vãn trước khi bước vào năm học mới đều hèn mọn trộm vở bài tập của Tống Dã để chép.
Ban đầu anh còn mắng chúng tôi nhưng không biết từ khi nào anh lại mắt nhắm mắt mở cho qua chuyện này nữa.
Có việc nhờ cậy người ta thế nên tôi và Tống Vãn vẫn luôn rất sợ Tống Dã.
“Vậy sao, nhưng tớ cảm thấy cậu sợ anh ấy hơn tớ.” Tống Vãn nhìn tôi chằm chằm, tôi sợ hãi né tránh ánh mắt của cô ấy.
“Thế cũng bình thường thôi mà, anh ấy có hung dữ đến đâu thì cũng là anh ruột của cậu.” Tôi ngập ngừng, cố gắng thoát khỏi cái nạn này.
5
Lúc ăn cơm, cuối cùng thì Tống Dã và bạn bè của anh cũng đi từ phòng ra.
Tôi trốn vào trong góc, ngẩng đầu lên len lén nhìn Tống Dã nhưng không ngờ rằng lại chạm phải ánh mắt của anh.
Trái tim tôi đập thình thịch, tôi vội vàng ngoảnh mặt đi.
Nghĩ tới buổi tối hôm ấy, anh cũng nhìn tôi bằng đôi mắt nửa tỉnh nửa mê như thế này, cứ nhìn tôi suốt chứ không nói năng gì cả.
Tôi do dự, cuối cùng cũng đi tới bàn rồi ngồi xuống.
Lúc ăn cơm, tôi giống như con rùa rụt cổ vùi đầu vào ăn cơm vậy.
“Tống Dã, chúc mừng sinh nhật cậu.”
“Đây là chút lòng thành của bọn tớ.”
Bạn bè của Tống Dã bắt đầu tặng quà cho anh.
Mối quan hệ của anh tốt thật đấy.
Tôi đang suy nghĩ viển vông thì Tống Vãn đá vào chân tôi.
“Gì thế?” Tôi lườm cô ấy.
“Không lẽ, cậu quên mua quà cho anh tớ rồi hả.” Tống Vãn nhỏ giọng nói.
Tôi thật sự rất cảm ơn cô ấy, cho dù cô ấy đã cố nói nhỏ rồi nhưng cả bàn ai cũng nghe thấy hết cả.
Tôi…
Tôi chưa chuẩn bị gì hết.
Kết quả một giây sau, đúng là tôi đã đánh giá quá thấp Tống Vãn rồi.
“Anh ơi, đây là quà Tô Nguyễn tặng anh này, cậu ấy ngại nên bảo em tặng thay.”
Nhờ phúc của cô ấy mà cả bàn đều quay sang nhìn tôi.
Tôi nhìn hộp quà trong tay Tống Vãn, chẳng phải đó là món quà tôi vừa tặng cô ấy hay sao?
Tôi thật sự bái phục sự nhanh trí của cô ấy nhưng nghĩ tới món quà ở trong đó da đầu tôi lại tê rần rần.
Bởi vì ở đây đông người quá nên tôi cũng không tiện nói. Tôi chỉ đành cầu nguyện trong lòng anh đừng mở nó ra xem thôi, lát nữa tôi sẽ giải thích với anh sau.
“Cảm ơn.” Tống Dã nhìn tôi, trái tim nhỏ bé này của tôi đập lỡ một nhịp.
Vào khoảnh khắc đó cuối cùng tôi cũng hiểu ra sắc đẹp khiến con người ta mê muội, chỉ với gương mặt ấy thôi cũng khiến tôi có vô số ảo tưởng rồi.
“Cậu mau mở ra xem đi.” Có người nói.
Tôi: “?”
Xin đừng, lúc này tôi đã sợ đến nỗi đầu óc trống rỗng rồi.
“Cũng… cũng không phải quà gì đắt đỏ đâu, lát nữa hãy mở.” Tôi nhắc nhở.
Kết quả mọi người đều đang giục anh mở quà ra.
Tôi hoảng hốt.
Gi.ết người mà, nếu như bọn họ muốn cái mạ.ng quèn này của tôi thì cứ ra tay đi được không?
Tống Dã im lặng không nói gì, trong vô số món quà anh nhận được, anh cứ chọn mở món quà của tôi cho bằng được.
Tôi trông thấy vẻ mặt anh hơi thay đổi, sau đó anh nhìn tôi bằng ánh mắt sâu xa. Thật sự tôi rất muốn tìm một cái lỗ nào đó để chui xuống.
“Quà gì vậy, cho bọn tớ xem với.”
Suýt chút nữa tôi đã bị ch.ết nghẹn bởi chính nước miếng của mình rồi.
Lúc này không cần tôi phải lo lắng nữa bởi vì Tống Dã đã đóng hộp lại rồi, anh nói một câu: “Mọi người ăn cơm thôi.”
Sau đó anh cầm cái hộp đứng dậy rồi bình tĩnh đi về phòng mình.
“Nguyễn Nguyễn, cậu tặng anh tớ quà gì vậy? Cậu không thấy anh ấy có cái gì đó rất lạ hay sao?”
“Lạ ở chỗ nào? Cậu ăn cơm đi.” Tôi chịu luôn rồi đấy, không gì có thể qua được mắt con nhóc này.
“Tai anh ấy đỏ hết lên rồi.”
Tôi: “!”
“Tớ đi vệ sinh.” Tôi đặt đũa xuống rồi giả vờ đi vệ sinh, lúc đến chỗ ngoặt tôi chuyển hướng đi lên tầng tìm Tống Dã.
6
Tôi gõ cửa mấy lần rồi khẽ nói: “Tống Dã, là tôi, cậu mở cửa đi.”
“Tôi biết là cậu, có chuyện gì không?” Giọng nói trầm ấm của Tống Dã từ trong phòng vọng ra nhưng anh lại không hề có ý muốn mở cửa.
Tôi: “?”
Đang đề phòng tôi hả, anh thế này là…
“Tôi muốn giải thích với cậu.” Tôi ủ rũ nói.
Mấy giây sau cuối cùng cánh cửa cũng được mở ra.
Đứng ở khoảng cách gần như thế này tôi mới nhận ra Tống Dã thật sự rất cao, tôi ngẩng đầu nhìn anh đau cả cổ.
“Cậu định giải thích chuyện gì?” Có một luồng áp suất thấp bao quanh người anh.
“Tôi có thể lấy lại món quà kia không, hôm khác tôi sẽ tặng cậu sau.” Tôi giơ tay ra đòi quà.
“Cậu không biết xấu hổ à.” Tống Dã không hề có ý định trả lại tôi: “Quà cậu đã tặng cho người khác, tặng xong hối hận muốn đòi là đòi sao?”
“Không phải… đó là quà tặng cho…” Tặng cho Tống Vãn, tôi còn chưa nói xong mà, không hiểu anh đang giận dỗi cái gì nữa.
“Cậu làm chuyện gì cũng vậy ư, làm được một nửa xong rồi hối hận.” Tống Dã nhìn tôi bằng đôi mắt đen nhánh sâu không thấy đáy, anh cứ nhìn tôi chằm chằm như thế khiến tôi sợ hãi nổi hết da gà da vịt lên.
Tôi căng thẳng.
Tôi đâu phải kẻ ngốc, tôi hiểu Tống Dã đang nói gì.
Mặt tôi bắt đầu đỏ bừng lên.
“Cậu là con gái, cậu có biết…” Tôi có thể cảm nhận được rằng Tống Dã đang định mắng tôi nhưng đột nhiên anh im bặt lại, lúc sau anh thở dài thườn thượt rồi nói: “Sau này cậu không được tặng đồ linh tinh như thế cho con trai nữa, biết chưa.”
“Xuống tầng đi.” Nói xong anh đóng cửa phòng lại luôn.
Tôi: “?”
Vốn dĩ món quà này đâu phải của anh, là anh tự mình đa tình đấy chứ.
Tôi bực bội đi xuống tầng.
Xem thêm...