8.
“Phụt…”
Toàn bộ trà trong miệng ta đều phun cả vào mặt Thiên Đế, không thiếu một giọt.
“Tổ…tổ chức cái gì?”
“Lễ thành hôn rồi kết làm tiên lữ.”
Thiên Đế tìm một chiếc khăn gấm, cẩn thận lau vệt nước,vẫn nói với vẻ mặt bình tĩnh.
"Vì… vì sao chứ?” Ta không thể bình tĩnh.
“Bởi vì tối qua…”
Thiên Đế nói một cách mơ hồ.
Nhưng ta hiểu.
Ta cứng ngắc, quay đầu nhìn Thiên Đạo.
Thiên Đạo quả quyết lắc đầu: "Đêm đó chỉ có đôi ta, không có chuyện như tên oắt con kia nói.”
Thiên Đạo vừa dứt lời, ta nghe thấy Thiên Đế nhẹ giọng nói.
“Hơn nữa, đêm đó nàng đã mời ta có một đêm tuyệt vời bên nhau mà, không phải sao?”
Ta:? ? ?
Nếu ta có tội, xin hãy để thiên lôi trừng trị ta.
Chứ đừng bắt ta ở đây nhớ lại đã quấy rối ai sau khi uống rượu.
9.
Ta cho rằng “Thật giả Mỹ hầu vương”* chỉ có trong tiểu thuyết của nhân gian.
*Phim Tôn Ngộ Không Thật Giả Mỹ Hầu Vương
Nhưng bây giờ…
Ta nhìn hai nam nhân có ngoại hình giống nhau như đúc, mà bọn họ đều thề chém đinh chặt sắt rằng đêm đó chính là họ.
Ta đứng hình.
Tiểu thuyết phản ánh đúng thực tế cuộc sống như vậy sao?
Đâm lao phải theo lao, ta quyết định hỏi bọn họ:
“Làm thế nào ngài chứng minh đó là ta?”
Mặc dù ta nhìn Thiên Đế, nhưng cũng là đang hỏi Thiên Đạo.
Thiên Đạo nghiến răng trừng mắt liếc nhìn Thiên Đế, nhỏ giọng nói: “Dưới xương quai xanh của nàng có một nốt ruồi đỏ và chỗ thắt lưng có một vết bớt hình hoa mai …”
Ta gật đầu, nghĩ trong bụng vậy thì hẳn là Thiên Đạo rồi.
Lúc này, Thiên Đế cũng lên tiếng.
“Một nốt ruồi đỏ dưới xương quai xanh, một vết bớt hoa mai ở thắt lưng.”
Ta :? ? ?
Trời ụ...
Chuyện gì vậy! ! !
Ta nhìn bọn họ, tức đến hộc máu.
Một lúc sau, ta vừa nhấn nhân trung vừa bắt đầu suy ngẫm.
Biết được, đêm đó chỉ có một người.
Đừng nghi ngờ, ta chắc chắn vẫn còn khả năng điều tra.
Lại biết thêm, Thiên Đạo và Thiên Đế đều biết nốt ruồi, vết bớt của ta, đến cả vị trí mà hai bọn họ nói cũng giống nhau.
Vậy thì, chỉ có hai khả năng.
Một là Thiên Đế có thể nhìn thấy Thiên Đạo rồi cố ý bắt chước.
Hai là…
Thiên Đế và Thiên Đạo, là cùng một người, bọn họ đang đùa ta!
10.
Đột nhiên, ta nghĩ đến một vấn đề rất nghiêm trọng.
Ta luôn xem mãi thành quen, nên chưa từng hỏi qua một chuyện.
Hai người này… vì sao lại giống nhau như đúc thế?
Ta do dự một lúc rồi kiếm cớ để Thiên Đế ra về trước.
Không hiểu sao, lúc Thiên Đế rời đi, ta luôn cảm thấy hắn liếc nhìn qua giường.
Thiên Đế đi, ta thở phào nhẹ nhõm.
Quay qua nhìn Thiên đạo đang bất bình tức giận, hơi do dự, hỏi hắn điều ta đang thắc mắc.
"Hai người...sao trông giống hệt nhau vậy?"
Thiên Đạo sững lại và trả lời ta hơi mờ mịt:
"Thế giới này... đều được sinh ra nhờ sức mạnh của ta. Có lẽ Thiên Đế… đã vô tình hấp thu nhiều sức mạnh của ta nên mới trông giống hệt ta.”
“Người đời gọi là… giống với tổ tiên* đi?”
Ta:"……".
Giống với tổ tiên, từ này dùng như vậy sao?
*返祖: Phản tổ, phản là về, tổ là tổ tiên. phản tổ: về lại tổ tiên or trở về hình dáng giống tổ tiên.
Mặc dù vớ vẩn, nhưng lại khiến ta xoá tan nghi ngờ với Thiên Đế.
Hơn nữa lần sau gặp lại, có hơi muốn gọi hắn-
-cháu trai.
Có lẽ là do vẻ mặt không nói lời nào của ta, nên Thiên Đạo không làm gì nữa.
“Ta đã ở trên giường của nàng, mà nàng lại suy nghĩ đến tên nam nhân khác, nàng thật không có lương tâm!”
"Đã muộn thế này, sao không ngủ đi? Ngủ sớm dậy sớm sống đến 99 tuổi. Mà… với nàng thì, 99 tuổi là chết trẻ rồi…”
Con mợ nó, chết trẻ!
Ta vừa định giơ chân đá, hắn đã sải bước tới, bế ngang ta lên rồi ném lên giường.
“Vết đỏ bảo là muốn tô lại một chút…”
11
Tinh thần như cao da chó* của Thiên đạo được phát huy trọn vẹn.
*mặt dày, lì lợm
Lúc thì nói muốn hôn, lúc lại nói muốn lăn giường.
Ta chịu đựng hết lần này đến lần khác, sau đó nắm tay ta siết chặt lại.
“Nếu ngươi tiếp tục ồn ào thì biến ra ngoài.”
Thiên Đạo mắt ửng đỏ, nhìn ta chằm chằm.
Trái tim ta mềm nhũn, ho khan vài tiếng: “Ngoan ngoãn ngủ đi…”
Đôi mắt Thiên đạo đột nhiên sáng lên, không còn chút dấu vết đỏ mắt.
Ngược lại hắn vui vẻ gật đầu: “Ừ, ừ, ngủ nào.”
Ta bị ôm vào trong lòng Thiên Đạo ngủ: “...”
Lần sau ta còn tin vào tên Thiên Đạo trà xanh này, ta sẽ bị đá thành đầu lừa!
Bị Thiên Đạo làm phiền, tất cả những nghi ngờ ban đầu bị ta ném bay mất.
Không ngờ đêm nay, ta ngủ rất an ổn.
Sáng hôm sau, ta liếc nhìn Thiên Đạo đang ngủ say, đứng dậy rời khỏi động phủ.
Sau đó ta choáng váng.
Tại sao… Thiên Đế lại đứng trước động phủ của ta?
Thiên Đế sắc mặt có chút tiều tuỵ mệt mỏi, im lặng nhìn ta hồi lâu, cuối cùng mới khàn giọng hỏi:
“Hồng Nương, có phải nàng… chọn Thiên Đạo không?”
Ta:? ? ?
Ta không khỏi thất thanh: “Ngài có thể thấy hắn ta à?!”
12.
Thiên Đế khựng lại trong chốc lát, không trả lời câu hỏi của ta.
Chỉ cụp mắt xuống và nói: "Nhưng nàng… không phải thích ta hơn sao?"
"Hả?"
Ta có hơi khó hiểu nhìn Thiên Đế.
Thiên Đế: "Vạn năm trước đây, Thiên Đạo hỏi nàng ai đẹp trai nhất… Nàng nói chính là ta."
Vạn năm trước?
Ta nghĩ đi nghĩ lại rồi chợt nhận ra.
Đó là lần tên Thiên Đạo chó má kia bắt ta phải tăng ca.
Thiên Đế giải thích: “Ngày đó... ta vừa hay cũng cần tới tìm nàng nên nghe được.”
"Lúc đó… ngài tìm ta có việc gì?"
Người tu tiên có trí nhớ rất tốt, ta nhớ rất rõ, sau này Thiên Đế cũng không còn đến tìm ta nữa.
Thiên Đế: “Ngày đó, ta tìm nàng muốn hỏi nàng có nguyện ý cùng ta kết tơ hồng không?
Ta rất bối rối.
Hắn: “Nhưng có phải ta đã muộn mất một bước rồi không? Cho dù ta có cũng có vết đỏ như thế, nàng vẫn sẽ chọn hắn ta sao?”
Ta im lặng rất lâu và sau đó gật đầu.
"Người mà ta thích, vẫn luôn là hắn."
Đúng vậy.
Người mà ta thực sự thích, chính là người ngự trị mọi quy luật của thế giới này.
Một sự tồn tại khó chịu.
Hắn không cách nào xuất hiện trước mặt người, ta cũng không dám đường đường chính chính thích hắn.
Cho nên, ta nói Thiên Đế đẹp trai nhất.
Bởi vì hai người họ giống nhau như đúc.
Thiên Đế sắc mặt có chút tái nhợt, sau đó lại bật cười.
Trước khi đi ngài ấy quay đầu hỏi ta:
"Hồng Nương, nàng là người tu thành tiên, không phải trời sinh là thể chất của tiên. Nàng có bao giờ nghĩ tới, vì sao bản thân lại không có những ký ức trước khi làm Nguyệt Lão?
13.
Vấn đề này ta cũng đã nghĩ qua.
Vào vạn năm trước, trong lúc vô ý ta đã hỏi qua Thiên Đạo.
Lúc đó Thiên Đạo đã nói như thế nào nhỉ…
——“Này hả, ngươi chỉ là một phàm nhân, là loại bình thường sẽ chết vì tuổi già á.”
——“Phu quân của ngươi ở nhân gian đã tích lũy rất nhiều công đức, nên đã giúp người trở thành tiên.”
—— “Nhân quả đã đoạn, tự nhiên sẽ quên đi thôi.”
—— “Gọi là gì nhỉ? Giữ gìn trong trắng vì phu quân của mình? Hắn ta dù sao cũng đã chết mười vạn năm rồi, lại nói đến xác của hắn không chừng đã không còn. Đừng có giữ, đừng có giữ nữa.”
Lúc đó sau khi ta nghe xong, trong lòng còn đau buồn một chốc.
Nhưng ý của Thiên Đế là… còn có ẩn tình khác nữa sao?
“Lát nữa quay về hỏi Thiên Đạo sau vậy…”
Đang nghĩ thì Thiên Đạo đi ra khỏi động phủ.
Trên mặt còn mang vẻ mờ mịt chưa tỉnh ngủ.
Trên khuôn mặt hắn vẫn còn mang theo mơ màng chưa tỉnh ngủ.
Có chút đáng yêu.
Thật đáng tiếc hắn vừa cất lời thì liền phá hỏng hết.
"Con rùa Thiên Đế lại đến đây à?!"
Ta:……
Hay lắm, môt câu của hắn đã thành công khiến ta ném những việc của kiếp trước ra sau đầu.
14.
Thiên Đạo không hổ là Thiên Đạo.
Sức mạnh quy tắc của thời gian nằm trong tay hắn, chỉ cần giữa đất trời này xảy ra chuyện gì, đều không thể giấu được hắn.
Ta chỉ nhìn thấy hắn vung tay lên, trước mặt liền xuất hiện một những hình ảnh đan xen lẫn nhau.
…Đó là cảnh lúc nãy ta cùng Thiên Đế nói chuyện.
Nghĩ đến những lời ta vừa nói với Thiên Đế, lời thổ lộ của ta với Thiên Đạo.
Ta hơi sợ, muốn trốn đi.
"Nè nè, nàng đi đâu đó! Có phải là làm chuyện có lỗi với ta nên có tật giật mình không?"
Thiên Đạo nghi ngờ đi xung quanh ta, nheo mắt tỉ mỉ nhìn ta nhiều lần.
Như đang đi bắt gian.
"Không có, ta chỉ muốn đi nhà xí thôi."
Tiểu tiện, từ xưa tới nay luôn là một cái cớ hay.
Thật đáng tiếc, Thiên Đạo không tin.
Hơn nữa vừa nhìn ta vừa nói thầm.
“Hồng Nương đã chọn ta, vậy mà ngươi còn đến hỏi? Hừ, tà tâm còn chưa chít!”
“Giề? Ngươi chỉ cái là hóa thân, còn muốn kết tơ hồng, mơ đê! Hồng Nương có ta là đủ rồi! Sớm hay muộn ta cũng sẽ thu thập ngươi!"
Thiên Đạo càng xem, ta càng tuyệt vọng, không còn chú ý lắng nghe hắn nói những gì.
Đến khi…
“Vậy là vậy là, người mà Hồng Nương vẫn luôn chọn… hỏ? Là ta à?!"
Ta ôm trán.
Trước mặt ta liền xuất hiện một khuôn mặt đẹp trai.
Cách rất gần, hơi thở nhẹ nhàng phả lên làn da ta.
Tất cả đều rất mập mờ.
Nếu chỉ để ý đến nụ cười đến tận mang tai của hắn…
Thiên Đạo: "Hồng Nương! Hoá ra nàng không bị mù!"
Ha ha….
Ta thật muốn tẩn hắn một trận!
15.
“Vậy vì sao nàng lại luôn nói với ta, người nàng thích là Thiên Đế!"
Thiên Đạo bị ta kéo tai đã an tĩnh lại, cực kỳ uất ức mà bắt đầu phàn nàn.
Ta yếu ớt trả lời: “Chàng* muốn biết…?”
*Đoạn này hai người đã biết tình cảm của nhau hết ròi nên đổi xưng hô nhé
Nghe xong, Thiên Đạo biết điều im miệng.
Đúng, vì sao ta lại thích chàng ấy.
Rõ ràng chàng ấy không thanh lãnh cao quý như Thiên Đế, cũng không khiến ta có cảm giác tim đập thình thịch.
Nhưng mà…
Trong tiềm thức, ta luôn cảm thấy không thể sống thiếu chàng, chỉ muốn cùng chàng ấy vô tư bên nhau.
Dường như từ tận xương tuỷ, ẩn sâu trong linh hồn rung động thuần túy nhất.
Ta thậm chí còn có cảm giác, ta và chàng, tồn tại là để cùng nhau đồng hành, bầu bạn.
Nhưng lời như thế ta không dám nói thành tiếng.
Bởi vì ta cảm thấy, sau khi nói ra, chàng ấy sẽ huênh hoang thật lâu.
Chỉ là ta không ngờ là…
Thiên Đạo sợ ta thay lòng đổi dạ.
Bắt đầu làm đủ mọi động tác chếch chi.
“Hồng Nương Hồng Nương, nàng xem nè, đây là mấy cuốn tiểu thuyết ta sưu tầm được từ thanh lâu ở nhân gian đó!”Xem thêm...
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK