Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

17.

Đường núi không bằng phẳng, chàng phải rất khó khăn mới giữ thăng bằng được, ta lo lắng nói: “Điện hạ, vất vả cho chàng rồi.”

Vừa dứt lời, chân chàng ấy đột nhiên loạng choạng, có thứ gì đó lộ ra từ cổ áo, đập vào mặt ta một cái.

"...?"

Nhìn kỹ hơn, thì ra đó là mặt dây chuyền bằng ngọc bích.

Chính xác mà nói, nó chỉ có một nửa mặt dây chuyền bằng ngọc bích.

Giọng điệu của chàng trở nên có chút kỳ lạ: "Tiểu Linh nhi cứ nhìn chằm chằm cái này, có phải cảm thấy rất quen không?"

Không, là do ta bị đau thôi...

Tuy nhiên, chàng ấy nói như vậy nên ta phải xem lại thật kỹ, nhưng có lẽ vì ta chưa từng thấy đồ tốt, thực sự không thấy có gì đặc biệt nên chỉ có thể khen: "Nước ngọc trong suốt và hình dáng cũng rất hoàn mỹ. Vừa nhìn đã biết là một miếng ngọc tốt ... "

Không hiểu vì sao, mặt chàng bỗng đen lại.

Ta hơi chạnh lòng, tại sao ta không thể khen nó? Hay là ta khen còn chưa đủ hay?

Làm người thật khó, ta vốn dĩ đã không giỏi ăn nói, bây giờ lại càng không biết nói câu nào để vừa lòng người .

Chỉ là chàng không thể vì tầm hiểu biết của ta hạn hẹp mà tức giận với ta chứ, chẳng lẽ đó cũng là lỗi của ta hay sao? “Phụ thân ta chỉ là một Kinh Triệu Doãn* nho nhỏ, là một vị quan thanh liêm trong sạch, ta lại không hứng thú với mấy thứ châu ngọc này nên thật sự không thể phân biệt được chúng, xin Vương gia đừng để ý.”

*Kinh Triệu Doãn: chức vụ được đặt ra từ thời Tần giữ nhiệm vụ quản lý hành chính và trị an ở kinh đô. Về sau, tất cả những vị trưởng quan quản trị hành chính và trị an ở thủ đô đều được gọi là Kinh Triệu Doãn.

Chàng im lặng, xung quanh là những âm thanh hối hả, náo nhiệt, nhưng sự trầm mặc dường như đang dần bao phủ lấy chàng.

Chàng nhìn chằm chằm vào mắt ta một hồi lâu, đầy ẩn ý nói: "Đó là quà của một người bạn cũ."

“Ồ, ra là vậy.” Chẳng trách nó lại quý giá như vậy, đeo trên cổ, gần kề với trái tim, hẳn là món quà từ một người rất quan trọng.

Bảo sao mặt chàng tối sầm lại, ta đã không nhận ra đồ quan trọng của chàng thì thôi, lại còn lật tới lật lui nữa. Chắc hẳn chàng đang thầm ch.án gh.ét ta và sợ ta làm hỏng đồ của chàng chứ gì.

Ta vội vàng nhét nó vào chỗ cũ một cách cẩn thận, rồi vỗ nhẹ vào ngực chàng để bảo đảm rằng mọi thứ vẫn ổn và nở một nụ cười vô tội.

Chàng nhắm mắt lại, nở một nụ cười nhàn nhạt, khiến ta thật sự không hiểu nổi: “Vương phi của ta cũng đâu phải chỉ là một chú mèo nhỏ.”

“Hả, có cái gì sao?” Ta sờ sờ mặt của mình, chẳng lẽ có bụi bẩn gì trên mặt mà ta chưa lau sạch sao. Nhưng ta không quá quan tâm đến mặt mũi lúc này vì có vẻ như chàng đã chịu bỏ qua cho chuyện vừa rồi, nên vui vẻ đáp: "Vậy chàng đừng quên chuẩn bị một ít cá cho ta nha."

"Phu nhân…"

Giọng của Họa Nguyệt từ đằng xa truyền đến, muội ấy chạy đến, trong tay vẫn còn cầm một chiếc đèn lồng, chiếc đèn lồng đung đưa theo bước chân giống như một đốm sáng lắc lư trên mặt nước, thấm đẫm bóng mờ, và gợn lên những tia sáng vỡ vụn.

Ta đẩy Tô Vũ ra và chạy đến chỗ Hoạ Nguyệt: "Tiểu Nguyệt nhi…"

Bất giác, ta quay đầu lại nhìn chàng, không biết là do chàng quá anh tuấn, hay vì ánh trăng đêm nay quá dịu dàng, ánh nhìn lần này của ta kéo dài đến lạ thường, cảm xúc lẫn lộn dần hiện lên trong đầu ta.

Cỏ Bạc bên đường tỏa sáng rực rỡ, con đường tràn ngập ánh trăng làm cho đường nét của chàng như được phác họa thêm một vầng hào quang mờ ảo.

Đôi mắt màu hổ phách như hòa lẫn với ánh đèn lờ mờ. Chàng nhìn ta một lúc, nụ cười thường ngày vốn đầy sự xa lạ và khó hiểu, lúc này đã không còn. Ngày hôm nay, ta đã cảm nhận được đâu đó sự dịu dàng đầy mới lạ.

Tô Vũ dùng một chất giọng nhẹ nhàng để đáp lại những gì ta vừa nói: "Được."

18.

Có vẻ như mọi chuyện đang trái ngược với tưởng tượng của ta, trước đây ta nghĩ Vương gia là một người rất dữ dằn nhưng giờ đây dường như có thứ gì đó đang thoát khỏi tầm kiểm soát của ta thì phải.

Nếu chàng xấu xa như những lời đồn đại, ta có thể sẽ vắt óc tìm cách bỏ trốn, đương nhiên, chuyện này cực kỳ rắc rối và ta cũng không muốn đi đến bước đường cùng này. Còn nếu chàng giống như ta đã tưởng tượng trong ấn tượng đầu tiên của ta - mặc dù không phải là người tốt, nhưng cũng không phải là người xấu - ta có thể sống nốt phần đời còn lại của mình như thế này, hoặc cũng có thể hạnh phúc hơn một chút nữa.

Nhưng bây giờ, ta phát hiện ra rằng Tô Vũ dịu dàng hơn ta nghĩ rất nhiều.

Điều đó thực sự, thực sự tồi tệ…

Buổi tối khi ta trở về, ta đã nghĩ rằng mình sẽ gặp Vân Vô Ưu nhưng không hề, Tô Vũ đã sắp xếp người hầu hạ ta tắm rửa. Khi ta tắm rửa và thay quần áo xong, lúc trở về phòng, ta thấy chàng đang đứng chắp tay sau lưng đợi ta ở ngoài hiên. Bóng trăng chiếu tỏ vòng eo, dáng người cao thẳng, dù dáng vóc hay gương mặt, đều tao nhã như ngọc.

Khi nghe thấy có tiếng động, chàng quay đầu lại nhưng vẫn im lặng, hiếm khi nào chàng lại nghiêm nghị và bình tĩnh như lúc này. Thế rồi, chàng bước chầm chậm bước đến trước mặt, cuối cùng tựa cằm vào vai ta.

Ta rùng mình: "Vương gia, bên ngoài trời lạnh, chúng ta có thể vào trong nói chuyện được không?"

Chàng vẫn không nói lời nào, dùng một tay ôm vai ta, tay kia ôm lấy bắp chân ta, sau đó cúi xuống bế ta lên rồi sải bước vào trong.

Họa Nguyệt nháy mắt tinh nghịch, đóng cửa lại rồi chạy tót ra ngoài.

Trong phòng bỗng chốc chỉ còn lại mỗi ta và chàng, cả hai đều im lặng. Ta ngáp dài, đã nửa đêm rồi nên ta rất buồn ngủ, vì vậy bước đến bên cạnh giường, định tìm cớ đuổi chàng đi nhưng chàng đã nhanh chóng ôm chầm lấy ta từ phía sau.

"Tiểu Linh nhi... Khi nàng biến mất, ta thực sự sợ rằng sẽ không bao giờ gặp lại nàng nữa."

Từng chữ nói ra đều cực kỳ cảm động, như thể chàng cũng thực sự lo lắng cho ta vậy.

Ta đột nhiên cảm thấy khó chịu: "Điện hạ thật sự là một người tốt bụng, đối với những người mình không thích cũng có thể ôn nhu như vậy sao?"

Chàng giật mình, ta nhân cơ hội đó gạt tay chàng ra, thậm chí ta còn không hiểu vì sao mình lại cáu kỉnh như thế: "Vương gia cũng đã từng làm những chuyện này với Vô Ưu cô nương có phải không?”

Chàng vừa mở miệng, dường như định nói gì đó nhưng không bắt kịp với tốc độ của ta, ta ngang nhiên trèo lên giường trước, cuộn mình vào trong chăn, quay lưng về phía chàng, ủ rũ nói: "Ta mệt rồi, Vương gia cũng nên nghỉ ngơi sớm đi."

Tô Vũ vậy mà không hề trách móc, cũng không có phản ứng thái quá gì.

Nhưng chàng không lập tức rời đi mà ngồi ở mép giường, lặng lẽ nhìn ta.

Một lúc lâu sau, chàng đưa tay ra, nhẹ nhàng đặt lòng bàn tay lên lưng ta, không biết là muốn đến gần ta hay là để an ủi ta nữa.

Bình thường khi nghe chàng nói chuyện, ta đã nhận ra rằng giọng của Tô Vũ rất dễ nghe. Nhưng lúc này chàng lại nói với ta bằng giọng điệu cam chịu và bất lực: "Tiểu Linh nhi, nàng còn không thèm gọi ta là phu quân nữa."

Giọng điệu của chàng giống như một chú mèo hoang dưới mái hiên, lông ướt sũng vì mưa, lại không chịu cúi đầu vì lòng kiêu hãnh vốn có của mình, nhưng vì một nỗi oan ức không thể nói nên lời nên vẫn khẽ cất tiếng rên để kẻ khác biết.

Ta nghe xong, trái tim đau xót như bị xát muối, ta không thể nói ra cảm xúc của mình, mà chỉ cảm thấy nỗi buồn như biến thành một cái gai đâm thẳng vào tim.

Ta không muốn như vậy.

Ta hình như hơi ích kỷ rồi

Nhưng, thích một người thì làm sao mà chịu được người mà người ấy quan tâm lại không phải là mình.

Một lúc sau, chàng đột nhiên nói: "Tiểu Linh nhi, nàng còn nhớ khung cảnh lúc chúng ta lần đầu gặp mặt không?"

... Chàng ấy vẫn chưa đi, mà ta gần như đã chìm vào giấc ngủ.

Ta buồn ngủ đến mức gần như gượng đáp: "Ừm, ta nhớ. Lần đầu tiên gặp mặt, Vương gia thật sự rất dũng cảm, một cước đá văng ngọn đèn của ta. Kỹ năng thật là tốt."

Chàng không nói gì nữa, bàn tay đặt trên lưng ta nhẹ nhàng rút ra, hình như còn kèm theo một tiếng thở dài khe khẽ.

Ta đã mơ lại một giấc mơ đã từng mơ từ rất lâu vào đêm đó.

Nằm mơ thấy một việc đã qua rất nhiều năm mà dường như ta đã không còn nhớ nổi.

Ta mơ về một cậu bé ăn xin mà ta đã gặp khi còn rất nhỏ.

19.

Vào năm Kiến An thứ mười ba, tuyết rơi phủ trắng Kinh thành.

Cuối cùng thì phụ thân ta cũng đỗ Cử nhân* và gia cảnh của chúng ta ngay lập tức đã được cải thiện. Người tới chúc mừng tấp nập. Ta không biết người nào đã tặng cho ta mặt dây chuyền bằng ngọc bích để đeo lên cổ. Người đó còn nói rằng đó là một vật có thể mang lại may mắn.

*Cử nhân là một loại học vị trong hệ thống khoa bảng thời phong kiến, tức là đỗ tứ trường khoa thi Hương.

Ta đã rất hạnh phúc khi nhận được món quà này, thế nhưng vì thiếu cẩn thận nên đã khiến nó vỡ đôi.

Mẫu thân ta tính tình rất tốt, thay vì trách móc ta, bà đã an ủi ta rằng: “Bình bình an an. Nếu chiếc vòng vỡ thành hai mảnh thì vận may của con cũng sẽ nhân đôi”.

Ta vừa nghe liền cảm thấy rất có lý, vui mừng trở lại, vội nắm hai mảnh ngọc rồi đi ra ngoài mua đồ ăn.

Lúc trở về, thấy có người ngồi dưới vách tường, ta tò mò đánh mắt qua xem thử, vừa hay bắt gặp ánh mắt của cậu ấy.

Trời đã hơi tối, trên mặt cậu lại có những vết sẹo, vết thâm tím cùng bụi bẩn, nên ta không nhìn rõ mặt cậu, nhưng đôi mắt ấy sáng quá, sáng đến nỗi ta không thể quay mặt làm ngơ.

Trên đời còn rất nhiều nỗi khổ, mà cho dù, tất thảy mọi người cùng hợp lực giải quyết e rằng cũng không thể giải quyết nổi.

Thế nhưng nó xuất hiện ở ngay trước mắt ta, chỉ cần ta bỏ mặc cậu ấy, về sau có lẽ ta sẽ cắn rứt lương tâm, e rằng từ nay về sau, ánh mắt trong veo ấy sẽ ám ảnh ta mất.

Trong cơn mưa tuyết dày đặc như vậy, quần áo của cậu thật mỏng. Ta bước tới, gãi đầu, cố gắng tỏ ra thân thiện, quỳ xuống hỏi cậu: "Ngươi có lạnh không?"

Cậu không nói gì, chỉ khẽ gật đầu, rồi lại cụp mắt xuống, phớt lờ ta.

Tuyết trên người cậu cũng rất dày, có vẻ như cậu đã ngồi ở đó rất lâu rồi. Ta là người đã từng chịu lạnh, ta biết những đêm đông ở Kinh thành thực sự có thể khiến người ta ch.ết cóng.

Bởi vì gia đình ta cũng được xem là khá giả nên ta lập tức phủi tuyết trên người cậu ấy rồi cởi áo choàng khoác lên người cậu: "Trời rất lạnh lại còn có tuyết, ngươi cầm lấy cái này đi."

Cậu sững sờ một lúc, nhưng không hề từ chối, chỉ là vẻ mặt rất thất thần.

Khi ta còn nhỏ, ta đã được mọi người giúp đỡ rất nhiều, vì thế ta cũng muốn giúp đỡ người khác.

Vậy mà, cậu lại dửng dưng đáp: "Không cần."

Ta: "…"

Điều này làm ta rất khó chịu.

Ta cũng đâu có cần cậu ta cảm ơn, vậy mà còn có thái độ như thế.

Ta nén cơn giận xuống, kiên nhẫn nói: "Không cần gì chứ, ngươi tưởng đồ của ta không tốt sao?"

Cậu hừ lạnh một tiếng: "Đại tiểu thư đại phát từ bi, chẳng phải chỉ là muốn ta đội ơn để thỏa mãn ý muốn của bản thân hay sao? Về phần ta, thật sự sống hay chết, ngươi thực ra không hề quan tâm."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK