Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

20.

Ta tức giận đến nỗi đầu óc quay cuồng. Trên đời sao lại có loại người như vậy chứ!

Vốn dĩ ta đã định đi rồi, nhưng cậu ta nói như thế làm ta đổi ý muốn đánh cho cậu một trận: “Ngươi nói thế là có ý gì?”

Cậu nhàn nhạt đáp: “Không có ý gì. Nếu như Đại tiểu thư cảm thấy món đồ này trao cho sai người rồi thì có thể lấy lại.”

Ta kiêu ngạo đáp: “Đồ ta đã đưa sao ta phải lấy lại?”

Sau đó ta tức giận chốt hạ thêm một câu: “Ngươi như vậy đúng là đáng bị ch.ết cóng.”

Cậu cười, tiếng cười lạnh giá như tuyết: “Đại tiểu thư có bao giờ nghĩ y phục của ta bị kẻ khác cướp mất trong giây lát không?”

Ta sững sờ một lúc, hắn lại tiếp lời: “Con cái nhà hào môn các người hoàn toàn không quan tâm đến hoàn cảnh của người khác, chỉ biết ném vàng bạc cho những người ăn xin chúng ta. Hay lắm, các người làm vậy rồi liền nghĩ bản thân là người tốt, đêm về mơ một giấc mộng đẹp, còn chúng ta thì sao? Nháy mắt đã bị bọn c.ôn đ.ồ tóm đi.”

Một làn gió thổi qua khiến ta bình tĩnh hơn nhiều, trước kia quả thật ta chưa từng nghĩ đến những người ở tầng lớp này.

Đối phương dường như cười vui vẻ hơn, ném cái áo choàng đi: “Đại tiểu thư vẫn nên giữ lại thì hơn, dù sao thì ta cũng sắp ch.ết rồi.”

Ta giật mình, bao nhiêu tức giận vừa rồi đều bị dập tắt, khó khăn lắm ta mới giữ được vẻ lạnh lùng: “Gì cơ?”

Gương mặt hắn thoáng chút tuyệt vọng: “Loại người như ta, ăn không đủ no, mặc không đủ ấm, sống tiếp cũng phí sức, chi bằng ch.ết đi có phải tốt hơn không? Đại tiểu thư có biết mỗi mùa đông ở Kinh thành sẽ mang theo bao nhiêu con quỷ vô danh không? Người không biết và cũng chẳng hề để tâm.”

Ta không tranh cãi thêm với cậu về chuyện này nữa, tiến lên một bước, chỉ vào nửa mặt ngọc bích trên tay, nói: “Cái này ngươi cầm lấy, chỉ cần bảo quản cho tốt, không để người khác nhìn thấy thì sẽ không bị c.ướp đi.”

Lần này đến lượt cậu sững sờ, ta nắm lấy bàn tay lạnh ngắt của cậu, nhìn thẳng vào mắt cậu, gằn từng chữ một: “Ta không giống với những lời ngươi vừa nói, ta cũng biết cuộc sống gian nan nhưng ta tin rằng chỉ cần có thể sống sót sẽ có hy vọng. Vì vậy, ngươi không được ch.ết.”

Gương mặt cậu lộ ra vài phần bất ngờ nhưng rất nhanh khôi phục dáng vẻ ban đầu, lạnh lùng đáp: “Nói thì dễ.”

“Chiếc dây chuyền ngọc bích này có thể đem lại may mắn, thế nên tặng cho ngươi đó.”

Ta nhặt chiếc áo choàng đã bị hắn ném đi, choàng lại trên người hắn: “Ngươi cầm lấy chiếc dây chuyền ngọc bích này, nếu muốn ăn gì cứ việc đến hàng quán bên kia đường, toàn bộ tiền ăn tính cho ta. Những việc ta có thể làm chỉ có thể dừng lại ở đó thôi, ngươi muốn nghĩ sao thì nghĩ.”

Biểu cảm trên gương mặt hắn dao động, cuối cùng hắn cũng nắm lấy chiếc dây chuyền trong tay, ngữ khí trở lại bình thường: “Nếu như ta có thể sống sót qua mùa đông này, nhất định sẽ báo đáp ân tình của người vào một ngày nào đó.”

Ta quay đầu, tiêu sái vẫy tay: “Không cần thiết.”

21.

Con người của Tô Vũ, nếu nói không có mê lực hay không thể khiến lòng người rung động thì chắc chắn đó là một lời nói dối.

B.ắt c.óc giống như cái ch.ết vậy, ta đã từng nghe đến và cứ tưởng bản thân sẽ không có chút dính dáng nào, cho đến một ngày ta thực sự rơi vào hoàn cảnh đó.

Ngay cả khi vận khí của ta tốt và hầu như không gặp bất cứ nguy hiểm nào, nhưng nếu nói rằng ta không sợ hãi, không hoảng loạn thì tất cả đều là giả.

Trước đây ta từng nghe qua một truyện thần thoại, cảm thấy câu chuyện đó chẳng có gì đặc biệt. Câu chuyện kể về một nàng tiên bị mắc kẹt ở cực Bắc một thời gian rất dài, bị dày vò vô cùng đau đớn. Trong lúc đó, trong đầu nàng chỉ có một suy nghĩ là nếu như có ai đó đến cứu nàng thoát khỏi khổ ải này, bất luận là ai nàng cũng sẽ đáp ứng ba nguyện vọng của người đó.

Qua lần trải nghiệm này, ta đã nhớ ra những câu chuyện trong hồi ức từ rất lâu đã bị lãng quên. Lúc đó, ta không thể nào hiểu nổi tâm trạng của nàng tiên, nhưng sau lần này, ta đã có một cách nhìn nhận khác vô cùng sâu sắc, cũng hiểu rõ được tâm trạng của nàng ta rồi.

Bị nhốt ở trong một ngôi miếu hoang sẽ nghĩ gì chứ? Đương nhiên là sợ không có người đến cứu ta, sợ bọn chúng phát hiện ta không có chút giá trị lợi dụng nào mà đổi ý muốn g.iết ta, còn sợ…

Còn sợ rất nhiều nữa. Gian trước còn thắp hương thờ Phật, gian sau lại không khác gì bước chân vào địa ngục trần gian. Trong căn miếu hoang đó, tượng Phật bị đổ vỡ la liệt. Ta nhìn đôi mắt của pho tượng Phật trước mặt, trong lòng khẩn thiết cầu xin: Quan m Bồ Tát đại từ đại bi cứu khổ cứu nạn, thần tiên ơi, cầu xin người hãy cứu con đi, hãy cứu con đi.

Giờ đây xuất hiện trước mắt ta không phải thần tiên hay Bồ Tát nào đó, mà chính là tiểu Vương gia - người đầu tiên ta loại trừ ra khỏi danh sách những người có khả năng cứu ta.

Nhìn chàng có vẻ mệt lắm đúng không? Đôi mắt chàng đỏ lên như đã mấy ngày không ngủ… Đương nhiên cũng có thể chàng đã chìm đắm trong tửu sắc mấy ngày này ấy chứ…

Phía sau chàng là binh lính của Vương phủ, tay cầm theo đèn lồng và đuốc, chàng cứ đứng dưới ánh sáng như thế nhìn ta.

22.

“Sau đó thì sao?” Họa Nguyệt cứ đi theo ta để hỏi về sự việc đã xảy ra khi ta bị bắt cóc.

“... Sau đó ta liền nghĩ nếu có ai đó đến cứu ta, bất luận người đó là ai, ta cũng sẽ giúp người ấy thực hiện ba nguyện vọng.”

Họa Nguyệt vô cùng vui vẻ: “Vậy Vương gia đã ước điều gì ạ?”

Ta trầm mặc giây lát: “Ta chưa nói với chàng ấy về điều này. Dù ta vô cùng cảm kích Vương gia, nhưng xem ra ta cũng chẳng giúp gì được cho chàng đâu.”

Họa Nguyệt trông có vẻ lo lắng hơn cả ta, vỗ đùi một cái: “Sao có thể thế được! Nếu như Vương gia biết được ý định của phu nhân chắc chắn sẽ rất vui. Ngay cả khi phu nhân mua cho Vương gia kẹo hồ lô đường cũng vậy, chỉ cần là những việc phu nhân làm, Vương gia nhất định sẽ thích.”

“...”

Ta thương hại xoa đầu muội ấy: “Tiểu Nguyệt nhi, muội ít đọc thoại bản tình cảm lại đi. Những cuốn truyện đó đều là do các học giả nghèo không lấy được vợ viết đó, không hề có thật đâu. Cái gì mà thề non hẹn biển, lưỡng tâm tương hợp chứ, tất cả đều là lừa người thôi.”

Nhìn muội ấy chuẩn bị phản bác, ta lại tiếp tục kiên nhẫn giảng giải: “Con người của Vương gia ở địa vị cao lâu như vậy rồi chẳng có gì chàng ấy không đạt được cả, cũng không thiếu nữ nhân thích chàng ấy.”

Họa Nguyệt đáp lại chắc nịch: “Vậy thì đã sao chứ! Vương gia chỉ thích phu nhân thôi.”

“...”

Ta cố gắng hết sức để giải thích cho muội ấy dễ hiểu: “Cha ta khi chưa làm quan đã có một khoảng thời gian phải sống trong cảnh bần hàn. Khi đó tất cả tiền bạc trong nhà đều để dành cho cha ta tham gia khoa cử. Ngày ngày trôi qua cũng không dễ dàng gì, lúc đó đến một cái màn thầu cũng cảm thấy rất ngon. Sau này gia cảnh nhà ta càng ngày càng tốt lên, đừng nói là màn thầu, có rất nhiều thứ cũng rất ít khi ăn. Vì vậy sau đó cảm thấy màn thầu cũng chẳng phải thứ báu vật gì nữa.”

Muội ấy dường như đã hiểu ra, thở dài: “Muội có lòng tin Vương gia sẽ không quên chiếc màn thầu trong những ngày khó khăn đâu.”

23.

Đại nạn không ch.ết, ắt có hậu phúc.

Hậu phúc của ta là dẫn Họa Nguyệt đi nghe kinh kịch, sân khấu đang biểu diễn khúc thứ hai của vở kịch “Ngọc Lan”.

“.... vợ chồng là chim trong rừng, đến khi đại nạn tới thì tự mình bay đi. Phu nhân, muội chỉ có một cái mạng để tự bảo vệ mình, không thể bảo vệ được người rồi…”

Ta vắt chéo chân, ngón tay gõ nhịp xuống bàn, thở dài một cái, cảm khái từ tận nội tâm: “Không chỉ như thế, mọi sự trên thế gian này chỉ có thể cùng chung hoạn nạn, không thể cùng hưởng phú quý.”

Họa Nguyệt không biết đã hiểu hay chưa nhưng dường như đã không còn muốn tranh luận với ta nữa. Muội ấy thở dài: “Sớm muộn gì phu nhân cũng sẽ hiểu rõ tấm lòng mà Vương gia dành cho người.”

Ta hận không thể biến sắt thành thép, muốn nói gì nữa cũng bỏ đi.

Họa Nguyệt là nha hoàn của Vương phủ, tuy rằng không bằng được nha hoàn của Hoàng tử nhưng vẫn còn tốt hơn nhiều so với những kẻ hầu người hạ khác trong Hoàng thành. Nghĩ chắc muội ấy cũng không phải chịu quá nhiều khổ cực, chưa từng trải qua thăng trầm thế thái, đương nhiên suy nghĩ và tình cảm cũng có mười phần tin tưởng.

Một ngày ta nghĩ đến ba lần, tại sao ta lại nỡ phá nát mộng tưởng của một tiểu cô nương chứ? Thân phận của Họa Nguyệt không cao không thấp, gia cảnh nghèo tới mức phải bán con gái đi mới có thể sống tiếp qua ngày, cũng không cần vì mục đích chính trị mà phải gả vào một gia đình quyền thế. Sau này muội ấy sẽ có nhiều khả năng tìm được một người tâm đầu ý hợp, chính vì thế muội ấy không thể hiểu nổi ta, cũng không nhất thiết phải hiểu ta.

Đang nghĩ về điều đó, trên tầng lầu đối diện vừa xuất hiện hai người đang ôm nhau, không biết vì sao mà hai người họ vô cùng nổi bật, thu hút ánh nhìn của người khác. Người đàn ông đó đang choàng tay ôm lấy vai của kiều nữ bên cạnh vô cùng thân mật.

Nhìn kĩ một lúc thấy hai người này vô cùng quen mặt. Người đang khoác vai đó chính là người mà toàn bộ Kinh thành này đều đồn đại với cái tên “Người luôn đặt phu nhân trong tim” - tiểu Vương gia Tô Vũ của chúng ta. Người được ôm bên cạnh kia, không ai khác chính là cô nương dịu dàng Vân Vô Ưu trong phủ của ta.

Chuyện này so với màn biểu diễn trên sân khấu còn kịch tính hơn nhiều.

Ta nhấp một ngụm trà, có lẽ do trà quá nóng, đầu ngón tay ta lập tức run lên một hồi. Có lẽ do làn khói trắng từ chén trà bay lên khiến mắt ta hơi nhức.

Họa Nguyệt rõ ràng cũng nhìn thấy rồi, đưa tay lên sờ trán ta, vẻ mặt rất kỳ lạ.

Ta muốn tiếp tục xem kịch, đột nhiên lại cảm thấy không còn hứng thú nữa. Khoảnh khắc đó ta thấy bản thân thật nực cười.

Tô Vũ trước đây mang dáng vẻ của một người tình thâm ý trọng, dù ta đã chuẩn bị sẵn tâm lý cho trường hợp này nhưng ít nhiều trong lòng cũng có vài phần tin tưởng. Vì thế ngày hôm nay được tận mắt chứng kiến cảnh chàng chăm sóc chu đáo cho người khác như vậy, trái tim ta bỗng thắt lại, khó diễn tả bằng lời.

Nếu như nhất thiết phải khẳng định đây là nỗi đau thì đương nhiên không tính.

Nếu phải dùng một phép ẩn dụ, chính là khi đi bộ đường dài, đôi chân trở nên tê mỏi, bàn chân cũng đau nhức nhưng đúng lúc này lại gặp được một người qua đường đi cùng, cả hai chỉ nói những câu chuyện phiếm, cùng nhau kể chuyện cười, sự mệt mỏi của chuyến hành trình cũng nguôi ngoai đi đôi chút.

Cuối cùng bởi vì còn trẻ nên cảm thấy mối quan hệ này không bình thường, bởi lẽ họ chỉ là những người bạn đồng hành cùng nhau đi qua vùng đất hoang. Kết quả khi đã đến đích, ngươi chỉ muốn cùng hắn tiếp tục bước thêm hai bước, hắn lại vội xua tay, nói rằng bản thân là người đến giúp đỡ ngươi, sau đó vứt bỏ ngươi mà không thèm quay đầu nhìn lại.

Lúc này, ngươi không còn buồn nữa, chỉ còn lại một tiếng thở dài: Từ lâu ngươi đã biết ngươi và người ấy chỉ là những kẻ lãng du tình cờ bước qua một chặng đường dài, nhưng chỉ khi cuộc chia tay thực sự ập đến, ngươi mới biết trân trọng cái gọi là tình cảm. Sự mong đợi đó chỉ xuất hiện thoáng qua nhàn nhạt, thậm chí có một chút nực cười.

Chiếc ghế ta ngồi bắt đầu có cảm giác khó chịu, xung quanh bắt đầu có tiếng ồn ào.

"Chúng ta trở về thôi. Lúc này trong phủ không có người, so với chỗ này sạch sẽ hơn nhiều."

24.

Nhưng ta cũng chưa thể quay lại Vương phủ bây giờ.

Ngay khi ta đi ra ngoài, có người đến báo với ta rằng Thập Tam Công chúa muốn mời ta đến phủ nàng ấy một chuyến. Ta nghe gió ù ù bên tai, bởi lẽ trong trí óc của ta không có bất kỳ ký ức nào về Thập Tam Công chúa.

Ta không quan tâm lắm đến những chuyện tầm phào. Những thứ truyền tới tai ta đều là những lời bàn tán sôi nổi trên đường phố, ngõ hẻm, người không ra khỏi cửa hay đi cửa sau cũng có thể biết được - chẳng hạn như chuyện về Tô Vũ. Ấn tượng của ta về Hoàng tộc vốn không nhiều. Ta chỉ nghe loáng thoáng rằng Thái tử ôn nhu nho nhã, Tam Hoàng tử hiền lành tốt bụng, Thất Hoàng tử say mê hội họa… Thế nhưng Thập Tam Hoàng muội này có rất ít những lời bàn tán, chính vì thế ta không có chút ấn tượng gì.

Ta vò đầu bứt tai, nhìn thấy tấm kim bài khó có thể làm giả trên thắt lưng của đối phương, đoán rằng nàng ấy cũng không thể trói ta lại, vì vậy gật đầu nói: "Thất lễ rồi."

25.

Tại phủ Công chúa.

Ta ngàn vạn lần cũng không nghĩ tới sẽ gặp được người quen ở đây.

Thập Tam Công chúa đang ở hoa viên đợi ta, ta cùng người quản gia dần dần đi chậm lại, ngẩng đầu nhìn lên thì thấy một thị vệ đang đứng lặng lẽ ở lối vào hoa viên. Khi đi ngang qua, ta chợt cảm thấy thật may mắn, quay đầu nhìn lại, tình cờ bắt gặp ánh mắt của hắn.

Ta: “...”

Hắn: “...”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK