Ta vừa viết xong thư hòa ly thì đã bị chàng xé mất.
*Thư hòa ly: là một loại giấy chứng thực việc ly hôn của một cặp phu thê trong thời cổ đại.
Chàng xé một cách vô cùng bình tĩnh, không nhanh cũng không chậm. Phất tay một cái, vụn giấy bay lả tả như đang nhảy múa trên bầu trời, trông thật giống như trận tuyết lớn vào lần đầu tiên chúng ta gặp mặt.
Chàng phủi nhẹ tay, ung dung ngồi xuống, lười biếng ngả người về phía sau, giương cặp mắt phượng với đuôi mắt nhuộm hồng, ý vị nói:
“Nàng nghĩ mọi chuyện đơn giản như thế à?”
Ta nhất thời cảm thấy bất lực, muốn xông lên nắm lấy vai chàng ta, tát cho chàng hai cái rồi nói:
"Chàng rốt cuộc đang làm cái gì vậy?"
Nhưng đương nhiên là không thể…
Có lẽ là nhìn ra tâm trạng của ta, chàng rất lấy làm thích thú, thậm chí còn cười rất vui vẻ, vừa vỗ lên giường ta vừa cười đến độ muốn chảy nước mắt.
Chàng vừa bước ra cửa vừa cười nói:
“Tiểu Linh nhi, cả đời này nàng có mơ cũng đừng nghĩ đến chuyện rời khỏi ta.”
2.
Mọi người đều biết, tướng công ta - Tô Vũ là một kẻ cực kì tàn bạo.
Dường như sự tàn bạo đã ăn sâu vào con người chàng, ví dụ, xung đột với người khác trên phố, chàng liền đánh đối phương đến ch.ết; một quan thần nào đó trên triều đã x.úc ph.ạm chàng, ngày hôm sau liền bị tước mũ quan và đưa đi lưu đày; phủ của chàng lại càng ma quái hơn, x.ác ch.ết treo ngược ở khắp nơi và xảy ra vô số những cái ch.ết o.an u.ổng.
Ta đã biết đến chàng từ trước đó rồi.
Năm đó tuyết rơi nhiều, ta lại ham ăn, cứ nhất quyết muốn đi ăn bánh ngọt ở tiệm bánh cách đó mấy con phố, mọi người xung quanh không ngăn cản được, mẫu thân ta nhìn không nổi nữa liền xua tay:
“Các ngươi cứ để nó đi đi.”
Được mẫu thân đồng ý, ta như một chú ngựa con được thả cương, cầm chiếc đèn lồng trong tay rồi chạy vụt đi. Nha hoàn đằng sau không đuổi kịp, chỉ đành hét lên: “Tiểu thư, người chạy chậm thôi, chạy chậm thôi.”
Ta càng khoái chí hơn, vừa chạy vừa đáp: “Là do các ngươi chạy chậm đó.”
Nào ngờ vừa mới dứt lời, đã đụng đầu vào lồng ngực của ai đó khiến chóp mũi đau nhói.
Ta che mũi ngẩng đầu lên, không biết là do làn tuyết trắng hay do khuôn mặt quá đỗi anh tuấn của đối phương làm hai mắt nhòe đi, nước mắt cứ thế lăn dài.
Khi ta lấy lại tinh thần chuẩn bị đi tiếp, người đó đột nhiên duỗi tay ra, phe phẩy chiếc quạt xếp màu vàng, tỏa ra sự phong lưu ngạo mạn của thời niên thiếu, khẽ nhếch miệng cười:
“Đụng phải bản vương còn muốn chạy trốn, chán sống rồi ư?”
Ta sững sờ, nhất thời không biết nên nói “Tại sao mùa đông vẫn có người dùng quạt vậy?” hay là “Ta vẫn kịp đi ăn món bào ngư nướng mới ra lò chứ?” vào lúc này đây. Ta thực sự không biết người kia là ai, thậm chí còn không biết khi xin lỗi thì nên xưng hô thế nào.
Ta sợ hãi vô cùng và phải mất một lúc mới nặn ra được một nụ cười miễn cưỡng: "Xin chào, người là ...?"
Nha hoàn và thị vệ cuối cùng cũng đã đuổi kịp ta, vừa nhìn thấy họ ta liền hỏi nhỏ: "Nói cho ta biết, đây là ai?"
Thế nhưng bọn họ không có thời gian để ý đến ta, tất cả đều đồng loạt cúi đầu: "Tiểu thư còn nhỏ lại thiếu hiểu biết nên vô tình mạo phạm tới Vương gia. Mong Vương gia rộng lượng bỏ qua cho!"
Chàng ta hừ lạnh một tiếng, đóng quạt lại, nâng cằm ta lên, vẫn giữ nguyên nụ cười khi nãy: "Hôm nay bản vương tâm tình tốt, cho nên sẽ không tính toán với tiểu thư nhà ngươi. Nhưng..."
Ta kéo chiếc quạt của người ấy ra, nom chẳng khác nào một chú bê con mới sinh không sợ hổ: "Nhưng sao?"
Chàng ta chỉ dùng một cước đã đá văng chiếc đèn lồng ta đang cầm trên tay:
“Nhưng việc tiểu thư nhà các ngươi không biết bản vương, điều này khiến bản vương rất buồn. Hy vọng tiểu thư hãy nhớ thật kỹ chuyện ngày hôm nay, ngày sau gặp lại, nhất định không được coi ta là người dưng nữa.”
Ta đứng ngây ngốc giữa trời tuyết.
Sao lại có người xấu xa như vậy chứ!
Tối hôm đó ta đã ăn tận ba bát cơm cho bỏ tức.
Sau bữa ăn, ta mới được phổ cập lại rằng đó là tiểu vương gia Tô Vũ, được một dân nữ sau một lần được hoàng thượng sủng hạnh sinh ra.
Sau nhiều năm thất lạc, chàng được Hoàng thượng tìm thấy, ngàn sủng vạn sủng đưa về hoàng cung và phong làm “Đoan Vương”.
Tuy nhiên, bách tính ngoài mặt khen ngợi, bên trong lại ngấm ngầm khinh thường xuất thân của vị Vương gia này. Có lẽ chính vì vậy mà khiến cho tính tình chàng ta trở nên t.àn b.ạo, làm ra nhiều việc kinh thiên động địa, nhằm khiến cho những tin đồn thất thiệt về mình tan biến.
Mẫu thân nghe ta kể lại chuyện ngày hôm nay, bà thở phào nhẹ nhõm: "Cũng may thứ bị Vương gia đạp trúng ngày hôm nay chỉ là chiếc đèn lồng của con chứ không phải là đầu con. Thật là may, thật là may".
Cũng chính vì lẽ đó mà khi nghe tin chàng ta sắp thành thân, ta đã cười tít mắt.
Ta vui đến độ một bên vỗ đùi một bên hỏi người tỷ muội vừa đến, là ai phải gả cho chàng ta, là ai xui xẻo như vậy.
Tỷ tỷ thấy ta vui vẻ như vậy hình như càng thêm buồn rầu, một lúc sau tỷ mới nặng nề nói: “Tiểu Linh nhi, là muội. Mọi thứ đã được chuẩn bị, một tháng sau muội sẽ trở thành chính thê của Đoan Vương.”
Nụ cười của ta chợt tắt.
“Gả cho ai?”
“Ta phải gả cho ai?”
Tỷ tỷ thở dài, như thể nhà ta sắp tổ chức một đám tang chứ không phải là một đám hỷ: “Tiểu Linh nhi, tỷ sẽ rất nhớ muội, gả qua đó rồi nhớ thường xuyên về thăm nhà nhé.”
Mắt ta tối sầm.
3.
Vào đêm tân hôn, chàng thô bạo đá cửa phòng bước vào và bắt gặp cảnh tượng ta - người đang cởi chiếc khăn trùm đầu, ăn vụng đồ ăn nhẹ trên bàn.
"..."
"..."
Ta im lặng đội lại chiếc khăn trùm đầu như chưa có chuyện gì xảy ra và ngoan ngoãn ngồi xuống giường.
Tô Vũ đóng cửa lại và cũng trầm mặc một hồi lâu.
Dù không nhìn thấy mặt chàng, ta vẫn nghe thấy tiếng cười nhẹ: "Trước giờ không ai dạy Linh tiểu thư phải làm gì trong đêm tân hôn sao?"
Ta đau khổ đáp: "Nhưng ta đói."
"..."
Ta cố gắng dùng mọi lời lẽ để giải thích với chàng: “Ta đã đợi ở đây cả một ngày, cũng chẳng có nha hoàn nào đưa cơm tới cả, ta thực sự là quá đói rồi. Vương gia, nếu như ta không có sức lực thì làm sao phục vụ tốt cho chàng được. Vì vậy, mỗi việc ta làm đều là vì nghĩ cho Vương gia.”
“Cũng nhiều lý lẽ lắm.”
Ta thành thật đáp: "Không nhiều không nhiều, chỉ tính là tạm được thôi ạ.”
Bầu không khí lại chìm vào im lặng.
Có lẽ không có chuyện gì để nói chính là như thế này. Ta thở dài, không hiểu vì sao chàng lại thành thân với một người mà trước đó chưa gặp được mấy lần.
Qua khăn trùm đầu, ta có thể thấy chàng tiến lại gần nhưng vẫn không chạm vào ta, giọng nói đột nhiên trở nên rất lạnh lùng thấy rõ: "Tại sao Linh tiểu thư lại thở dài? Phải gả cho một người như ta là một việc rất xấu hổ sao?"
Ta cảm thấy rất khó hiểu, không bắt kịp với dòng suy nghĩ của chàng: "Không, ta chỉ là tò mò, tại sao Vương gia lại muốn thành thân với ta? Chúng ta chỉ mới gặp nhau một lần thôi mà."
Nghe vậy, chàng có vẻ nhẹ nhõm hơn, khẽ vén khăn trùm đầu của ta, chàng nói với giọng điệu như đang giễu cợt: "Linh tiểu thư lúc trước không nhận ra bản vương, vậy thì bản vương phải cưới nàng về phủ, ngày ngày gặp mặt, sau này mới có thể quen thuộc được."
Ta: "..."
Khoảng cách giữa hai ta càng lúc càng gần, gương mặt của Vương gia thực sự rất đẹp, đôi môi đỏ hồng và hàm răng trắng đều tăm tắp, da dẻ cũng rất tốt.
Có điều, chàng tiến gần đến nỗi ta cảm thấy khó chịu, đành phải đẩy chàng ra xa.
Nhưng đương nhiên là không thể đẩy được.
“Vương gia, chàng có hối hận không?"
Chàng cười, chạm tay lên mặt ta: "Không hối hận."
Ta gật đầu: "Thật sao? Như vậy là tốt rồi."
4.
Sáng hôm sau thức dậy, ta mơ hồ cảm thấy giường chật hẹp hơn rất nhiều. Có thứ gì đó rất nặng ở bên cạnh ta, đẩy thế nào cũng không hề động đậy.
Ta lo lắng cho cái chăn đã bị cướp mất, trong lúc hỗn loạn liền giơ chân lên đá vào một vật gì đó ở thành giường.
Một thanh âm khá lớn vang lên rồi trong phòng lại trở nên yên tĩnh và chiếc chăn bông lại thuộc về ta.
Ta mừng rỡ, cuộn mình vào trong chăn rồi ngủ tiếp.
Nhưng mà, khoan
Hình như “thứ” dính chưởng của ta lúc nãy không phải là một vật thể mà nó là một người bằng xương bằng thịt??!!!
Ta bàng hoàng bật dậy thì liền thấy Tô Vũ đang ngồi trên sàn với khuôn mặt vô cùng phờ phạc.
Đầu óc ta trở nên trống rỗng
“Hahaha, Vương gia, thật trùng hợp, chàng cũng ở đây?” Ta cười khan, cố gắng xoa dịu bầu không khí
Xem thêm...