Sau khi vượt chướng ngại vật là tới lúc thi giương cung bắn tên, ai bắn tên vào hồng tâm trước mặt trước thì người đó liền thắng!
''Hừ! Ngươi đừng hòng vượt qua ta!''
Mặc Thù Thù không chịu yếu thế, ngựa của nàng là ngựa tốt của Tây vực, không phải thứ mà ngựa của Mặc Ngân Tầm có thể so sánh được. Nàng ta lấy roi ra quật mấy phát lên lưng ngựa, bạch mã bị đau liền liều mạng phóng về phía trước, rất nhanh đã vượt qua Mặc Ngân Tầm.
Nhìn thấy vết roi hằn lên vệt đỏ, Mặc Ngân Tầm hỏa khí rạo rực nghiến răng một phen. Thật không ngờ bạch mã trong tay nàng ta lại khổ sở như vậy.
Mặc Thù Thù cầm lấy cung tên, nàng ta không hổ là đã khổ luyện một tháng trời, vừa kéo dây cung đã căng thành hình mãn nguyệt, ánh mắt nheo lại nhắm chuẩn, một mũi tên theo đó bắn ra.
Mặc Thù Thù tràn ngập tự tin, khóe môi cong lên, nhưng rất nhanh, nụ cười đã đông cứng trên mặt nàng. Một tiếng xé gió đột ngột vang lên, mũi tên nàng ta bắn ra đã bị một mũi tên khác từ phía sau bắn gãy làm đôi, rơi trên mặt đất, nhìn qua có chút thê lương.
Mặc Thù Thù trợn mắt há mồm, điều này làm sao có khả năng…
''Thật lợi hại!''
''Chuẩn! Thật chuẩn!''
Đừng nói Mặc Thù Thù miệng đắng lưỡi khô, đám người không hiểu biết bao nhiêu về Mặc Ngân Tầm cũng không khác mấy, biểu tình người nào cũng như vừa bị ăn vài cái bạt tai vậy.
Trên thính phòng, hơn nửa đám người đều là ánh mắt kinh ngạc không dám tin, nghị luận luận sôi nổi. Vừa nhìn thấy một mũi tên ác liệt tràn ngập lực lượng của Mặc Ngân Tầm, bọn họ không có cách nào bình tĩnh lại được.
Mũi tên bản thân tự tin gấp trăm lần bắn ra cư nhiên bị chặn lại quá dễ dàng, Mặc Thù Thù không thể tin được. Phải thật lâu sau nàng ta mới phục hồi tinh thần.
Mặc Ngân Tầm khi ấy đã giục ngựa chạy ra xa. Mặc Thù Thù giật mình, không biết ma xui quỷ khiến thế nào lại nhắm mũi tên về phía lưng của Mặc Ngân Tầm.
Trên lưng ngựa xóc nảy, động tác kia của nàng ta dù sao cũng hơi phiến diện, ai cũng không biết rõ mục tiêu của nàng sẽ là cái gì. Đến lúc bắn trúng Mặc Ngân Tầm, nàng ta chỉ cần chối bay chối biến, bảo rằng trên lưng ngựa quá xóc nảy nên nàng mới bắn nhầm.
Chỉ trong nháy mắt, Mặc Thù Thù đã buông dây cung, “sưu” một tiếng, mũi tên kia phá không mà đi, không khí chung quang giống như bị xé rách. Mặc Ngân Tầm vừa bắn ra một mũi tên, con ngươi nhẹ híp lại, theo góc độ mũi tên kia bay ra thì tuyệt đối sẽ trúng hồng tâm!
Lúc nàng bắn tên, hắc mã giơ cao hai chân trước, tựa hồ có chút hưng phấn hí dài một tiếng. Dưới ánh dương quang chói lọi, một người một ngựa như được dát lên một tầng kim quang lấp lánh, thời gian trong phút chốc dường như đọng lại.
Hào quang huyễn lệ, một cỗ khí tức cao quý khiến người ta không dám nhìn thẳng tỏa ra từ người nàng, phong thái như thần như tiên.
Nhìn mũi tên mình bắn đã gần trúng hồng tâm, Mặc Ngân Tầm khẽ nhếch môi. Đang lúc nàng thoáng thả lỏng, bỗng nhiên một tiếng xé gió từ phía sau truyền đến, một mũi tên xé rách không khí, thẳng tắp hướng lưng nàng bắn tới.
Theo kinh nghiệm chọc người gặp họa, Mặc Ngân Tầm có thể thuận lợi né sang bên. Khả năng né tránh của nàng vốn đã như xe nhẹ chạy đường quen, nhuần nguyễn tựa phù vân lưu thủy.
Trong Thiên Tử Giám có quy định, khi tỉ thí cưỡi ngựa bắn cung, nếu bên nào rơi từ trên lưng ngựa xuống đất thì coi như thua.
Hồng tâm ở khá xa, mà Mặc Ngân Tầm và Mặc Thù Thù chỉ cách nhau mấy bước, bởi vậy mũi tên ả ta bắn nàng đương nhiên sẽ nhanh hơn mũi tên nàng bắn ra lúc trước.
Chỉ cần nàng bị bắn té khỏi ngựa, cho dù mũi tên của nàng có bắn trúng hồng tâm đi chăng nữa thì nàng vẫn thua.
Trong thi đấu, tỷ thí không chỉ là thực lực mà còn có cả cơ trí.
Mặc Thù Thù đã làm tốt hết cả, sau lần bắn ra mũi tên này lại càng đắc ý hơn. Nhưng khi nhìn thấy Mặc Ngân Tầm đảo lộn một vòng, luồn lách từ lưng đến bụng của hắc mã, sau đó lại tiếp tục hiên ngang, liền không khỏi trợn mắt há mồm.
Làm sao có khả năng như vậy!?
Mặc Ngân Tầm tuy có thể thuận lợi né tránh được mũi tên, nhưng bờ vai cũng xước qua không ít. Bộ đồ kỵ mã đã rách ra một mảng, lộ ra máu me be bét.
Nếu như là sức mạnh ngang hàng, giống như thời điểm nàng đối mặt với trận thất tinh bắc đẩu, dù nàng thua nhưng cũng thua một cách vẻ vang, hoàn toàn không dùng thủ đoạn.
Nhưng Mặc Thù Thù này là cái thứ gì? Đầu tiên là cướp ngựa của nàng, sau đó hành hạ bạch mã của nàng, bây giờ lại đi đánh lén nàng?
Ngươi đã dám phản bội ta, ta liền cho ngươi biết cái gì gọi là âm hiểm độc ác.
Mặc Ngân Tầm thân thể nhanh chóng ổn định lại trên lưng ngựa. Nàng trừng mắt về phía bạch tuấn mã, ánh mắt thất vọng khiến nó phải nao động không ngừng.
Bạch tuấn mã vừa tiếp xúc với ánh mắt tràn ngập đau đớn của nàng đột nhiên giống như bị lừa dối, phát điên chạy loạn trong mã trường.
Mặc Thù Thù đang ngây người, không kịp phản ứng, bị con ngựa hất văng ra. Nàng ta chỉ kịp kêu thảm một tiếng đã từ trên lưng ngựa té xuống.
Đám người chung quanh dồn dập hít một hơi khí lạnh. Mặc Thù Thù chật vật từ dưới đất bò dậy, khôi giáp trên người đều tán loạn bất phân.
Con ngựa này phát điên rồi!
Danh Sách Chương: