Tuy đau đớn, thất vọng là vậy, nhưng trong lòng nàng vẫn có một sự cố chấp đến kì lạ. Nếu hắn không nhớ, vậy nàng sẽ khiến hắn nhớ lại. Nếu hắn đã yêu nàng một lần, vậy thì nàng nhất định có thể khiến hắn yêu mình lần thứ hai.
Thân phận bây giờ của hắn là Sở Mạc Phong, là con trai của thừa tướng, vậy nàng phải thành công một chút, địa vị cao hơn thì mới dễ tiếp cận. Mặc Ngân Tầm cuối cùng vẫn là hoàn hồn lại, mới nhẹ nhàng buông tay.
Biết hành động vừa nãy là quá giới hạn, Mặc Ngân Tầm cũng chỉ có thể gật đầu tạ lỗi. Hắn chỉ cười xuề xòa không để tâm, ngược lại còn tiếp tục đứng ra bảo vệ nàng.
Trước cái giậm chân đầy tức tối của vị tiểu thư kia, hắn dẫn nàng đi xung quanh Kim Đồng học viện. Nơi này tuy không khang trang, diện tích đường đi cũng thuộc hạng tầm trung, nhưng chiến đài lại rộng lớn vô cùng.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Cùng Ba Ba Xuyên Ngược Văn Phá Án
2. Trùng Sinh Để Gặp Người
3. Bé Alpha Này Có Chút Ngọt Ngào
4. Thoát Xác, Lỡ Ngã Vào Lòng Anh
=====================================
Sau một hồi nói chuyện phiếm, nàng biết được hắn mới vừa trở về từ biên cương. Sau khi trở lại, hắn muốn đi học một lần cách lập trận pháp, có lợi cho binh bộ biên cương.
Chiến đài là dùng để thi đấu trận pháp, vì thế rộng lớn hơn cả đường đi, kết cấu cũng là loại không có giảng đường, hệt như Kỵ Mã trường. Điểm khác duy nhất đó là, chiến đài ở Kỵ Mã trường thì dài, còn chiến đài ở đây lại vô cùng rộng.
Mặc Ngân Tầm mỗi khi nhìn những trận pháp được giăng ra, lại không ngừng nghĩ đến người đàn bà khắc khổ vẫn đang chờ mình dưới hang động tăm tối. Nàng nhớ cả đôi kim đồng xử nữ, nằm trong cỗ quan tài lạnh ngắt, quạnh hiu, đến tang sự cũng không được lo lắng chu toàn. Ngay cả khi chết đi, họ vẫn mãi không được siêu sinh mà phải truyền âm khí cho trận pháp.
Bất giác, nàng không nhịn được mà cảm thấy căm hận vô cùng. Căm hận những tên táng tận lương tâm ở Tây Vực, cậy vào xuất thân Miêu tộc, khiến người vô tội sống không bằng chết.
Chính vì không còn đất để xây dựng giảng đường, phu tử lại không thường xuyên để ý, bất cứ ngồi đâu cũng có thể vô tư giảng bài.
''Trận đầu tiên chúng ta học là la hán trận. Các ngươi chỉ cần thuộc lấy đạo lý tuần hoàn về vô cực, thái cực, lưỡng nghi... và dùng linh lực bổ sung dương khí thì nhất định có thể thành công. Nên nhớ, dương khí càng mạnh thì trận pháp càng lớn.''
La Hán trận đồ này tựa hồ đối với Mặc Ngân Tầm không khó, đạo lý kia cũng tính là đã được học qua. Căn bản, chỉ cần không liên quan đến thiên phú dị bẩm, nhất định không lay nổi ý chí của Mặc Ngân Tầm.
''Bạch phu tử, ta có điều muốn nói.''
Phu tử kia nghe xong không ngăn cản, im lặng chừa lại cho Mặc Ngân Tầm chút thời gian.
''Điều người dạy rất giống với những gì ta đọc được trong sách. Nhưng nếu như sắp xếp lại những khối đá, di chuyển ngược lại trở thành hình của bảy chòm sao bắc đẩu, có phải sẽ hút âm khí, sẽ càng mạnh hơn?''
Phu tử nghe xong thì sắc mặt dần biến đổi, tựa hồ không tin vào những việc mình đã nghe. Ông ta không những không đáp lại, mà còn lên giọng quát tháo nàng.
''To gan, vậy mà dám nói về tà thuật giữa thanh thiên bạch nhật. Trận pháp thất tinh bắc đẩu đã bị liệt vào hàng ngũ trận pháp của tà môn ngoại đạo, chết đến nơi cũng không được phép thi triển.''
Mặc dù việc cấm dùng tà đạo đã được nghiêm cấm từ trăm năm nay, thế nhưng trong nhiều sách vẫn còn ghi lại. Đã là tà đạo, liền không một ai dám thi triển, vậy thì lấy đâu ra cách phá trận kia chứ?
Phải là người có âm khí cao bao nhiêu mới có thể trực tiếp phá giải trận pháp bằng vũ lực, dù sao người đó lại càng không phải Mặc Ngân Tầm. Nàng đến linh lực còn không có, nội lực vì trúng độc nên không được dùng, trận pháp cùng lắm cũng chỉ được đến tam tinh.
Nhưng thất tinh bắc đẩu là ngũ tinh trận pháp, cộng với âm khí được hiến tế, sớm đã đạt đến cửu tinh. Cho đến hiện tại, cửu tinh trận pháp có phạm vi rộng lớn khắp hoàng thành, nếu trực tiếp phá vỡ, e rằng bách tính toàn thành đều bị trúng độc.
Mặc Ngân Tầm tuy không có khả năng, nhưng nếu nàng khôi phục nội lực và thấu hiểu kết cấu trận pháp liền có khả năng phá được trận.
''Nhưng phu tử, chúng ta nếu như biết sử dụng tà thuật trong mục đích tốt, như vậy chẳng phải cũng có lợi sao?''
Ánh mắt vị phu tử này nhìn nàng vốn không có thiện cảm, nay lại càng trở nên tức giận. Ông ta tuy có chút dè dặt thân phận của nàng, nhưng ở Thiên Tử Giám, bất kể là ai thì đều được đối xử bình đẳng. Vì vậy, cũng không đáng ngạc nhiên khi nàng bị phạt ra ngoài đứng một chân.
Sau nhiều lần dùng mánh khóe lồi lõm, Mặc Ngân Tầm cuối cùng cũng trụ nổi nửa canh giờ. Sau khi được trở vào giảng đường, Mặc Ngân Tầm ngồi yên không dám ho he.
Nàng rảnh rỗi tới mức ngồi không tử tế, suốt buổi quay qua ngắm nhìn gương mặt tuấn mĩ không góc chết của ''Túc Trạch Lăng''.
''Mới đó đã trải qua hai kiếp, nhưng gương mặt ấy vẫn hoàn hảo như vậy. Tuy là không có góc chết, nhưng hắn lại có gì đó rất khác...''
Danh Sách Chương: