• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sở Hoành Dương giường như không làm gì, hắn đứng yên một chỗ quan sát, có lẽ là không biết võ công.

Nếu nàng là Dư Tiểu Mãn của thể kỉ 21, chắc chắn đám người này đều sẽ chết chưa kịp ngáp. Nhưng với cơ thể này, nàng chỉ có thể tấn công bằng một nửa sức lực, các giác quan không được nhạy bén, thân thể vẫn còn vết thương.

Vì vậy, nếu không có Sở Hoành Dương quan sát nhắc nhở, nàng đã bị đánh tơi tả ngay từ lúc ban đầu. Nhưng mười mấy tên thổ phỉ nhìn thế lại không phải thế, với vài năm đấm yếu ớt của nàng tuyệt đối không thể đánh chết chúng.

Dù sao cũng là nam tử, rèn luyện thân thể mười mấy năm, làm sao có thể dễ dàng thất bại như thế?

Mặc Ngân Tầm đánh mãi cũng dần dần kiệt sức, lời nhắc của Sở Hoành Dương nàng cũng không nghe nổi nữa, hai tay chỉ biết giương lên phòng bị.

Chợt một thanh đao phía sau nàng chém xuống, mục tiêu hướng về cánh tay của nàng. Sở Hoành Dương đồng tử bỗng căng ra, vừa di chuyển thật nhanh đến chỗ nàng lại vừa hét lớn:

''Cẩn thận!''

Mặc Ngân Tầm thất thần quay lưng lại, cảnh tượng bi thương đầy quen thuộc lại hiện ra. Tên thổ phỉ cầm đao bị mũi tên phía xa bắn trúng, còn Sở Hoành Dương bị một đao chém xuống ngực phải, lành ít dữ nhiều.

Phía sau nàng, người của quan phụ mẫu đã đến, đâu đó phải đến trăm người. Nhưng tất thảy những gì nàng quan tâm chẳng còn là cô con gái của vị phu nhân kia, cũng không phải tấm lòng của bách tính trong thành. Nàng đang rơi nước mắt vì kẻ chắn sau lưng nàng kia, kẻ vì nàng mà không màng tính mạng.

Miệng hắn, ngực hắn, tất thảy đều là máu, duy chỉ nụ cười của hắn chẳng nhiễm bụi trần, tinh thần của hắn như chưa hề bị thương. Hắn vẫn cười lơ đễnh: ''Ta trả mạng cho cô, Mặc Ngân Tầm.''

Rồi hắn ngã xuống trước sự nức nở của nàng, miệng vẫn cười.

Nàng phải chăng chỉ cần sinh ra đã là mang tội, phải chăng vì nàng mà toàn bộ người xung quanh mới phải ra đi.

Nàng vốn đã không coi Sở Hoành Dương là kẻ xem thường sự sống, là kẻ mà nàng tùy hứng cứu mạng nữa. Hắn đã trở thành người bạn, người tri kỉ duy nhất trên đời này của nàng.

Nàng thoáng chốc lại cảm thấy bản thân như sao chổi, là kẻ xúi quẩy nhất trần đời. Tất cả mọi người xung quanh đều vì nàng mà chết...

Chợt đồng tử của nàng hằn lên vài tia máu đỏ, sự quyết liệt trỗi dậy từ tâm can. Nàng nhất định không để thêm bất cứ ai chết vì mình nữa.

Nàng ôm lấy hắn, mặc cho sức cùng lực kiệt, vẫn tiến đến chân ngựa của vị quan phụ mẫu kia mà nhờ vả:

''Đại nhân, tiểu nữ cầu xin ngài hãy cứu mạng của hắn. Đại ân đại đức, sau này ta nhất định sẽ cừu báo.''

Vị quan phụ mẫu ấy là một thiếu niên trẻ tuổi, mái tóc bạch kim của hắn được vấn lên gọn gàng, giấu sau chiếc mũ. Hơi thở của hắn mang theo sự sát phạt, quyết đoán nhưng lại cũng hiền lành, nhân hậu.

Hắn không nói gì, chỉ đưa tay ra hiệu cho binh lính đưa Sở Hoành Dương lên lưng ngựa, mang về thành trị thương. Nàng quỳ xuống, cúi đầu cảm tạ, rồi cưỡi trên thân bạch mã đuổi theo.

Trong lòng nàng rực sáng một tia hy vọng, có lẽ hắn sẽ tỉnh lại sớm thôi, chỉ cần gặp đại phu kịp lúc. Nàng thúc ngựa ngày càng nhanh, nhanh giống như nhịp tim bồn chồn lo lắng của nàng.

Vị quan phụ mẫu anh minh của Ung Châu ấy tên là Bạch Hiền Nguyên, hắn đã đỗ cao trong kì thi Trạng Nguyên năm ngoái. Khi ấy, hắn mới mười tám tuổi. Vì chưa đủ kinh nghiệm trong triều, hắn được Hoàng Đế ban cho cai quản thử một ngôi thành để lấy thêm kinh nghiệm.

Vì thế, hắn không ngừng phát triển thành Ung Châu, kể cả việc trừ gian giệt ác cho các thành lân cận. Hắn là nỗi sợ của đám thổ phỉ đang hoành hành. Thành Ung Châu một năm nay phồn hoa lên hẳn, không phải do đức phúc của người dân mà chính là do một tay hắn quản.

Lại kể đến Mặc Ngân Tầm, vì mới học cưỡi ngựa nên nàng không thể mang theo Sở Hoành Dương vào thành, chỉ biết đuổi theo người của Bạch Hiền Nguyên. Đuổi đến tận y quán, cơ thể nàng cũng phải dùng hết sức lực mới níu kéo cho ngựa dừng.

Trước y quán, một hàng dài các vị bách tính đang xếp hàng chờ khám bệnh, và kẻ mang Sở Hoành Dương đi cũng không phải ngoại lệ. Hắn tuy cũng được gọi là quan binh, cao hơn bách tính một bậc, nhưng từ khi ở dưới trướng Bạch Hiền Nguyên, mười người như hắn cũng chẳng bằng một lão nông già cả.

Mặc Ngân Tầm nhìn thấy bóng dáng hai người bị xô đẩy dạt ra khỏi hàng, nàng vô cùng sốt ruột, không nhịn được mà lấy toàn bộ số tiền trong hầu bao, chia cho từng người đứng trước, miệng liên tục cầu xin. Hắn hiện tại đang trong cơn nguy kịch, nếu như xếp hàng chờ khám xong, có lẽ đã bị mất máu quá đà mà chết.

Có tiền làm sáng mắt, mấy người bọn họ không chen chúc, xô đẩy nữa mà liền giải tán đi. Người thì sang y quán khác xếp hàng, người lại đứng xuống tận cuối cùng và chờ đợi.

Cuối cùng, khi mọi thứ đã ổn thỏa, người lính cõng Sở Hoành Dương vào trong, Mặc Ngân Tầm cũng bồn chồn bước theo sau.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK