• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Không biết là tên kia miệng quạ đen hay sao, mà bây giờ Lạc Tuyết thật sự gặp hắn trên võ đài.

Gã đứng trước mặt Lạc Tuyết nụ cười đầy đắc ý, sư phụ gã ở dưới cũng không ngừng cười, khoe đó là đồ đệ mình.

Nào là khen đồ đề mình giỏi thế nào, thực lực ra sao cả nữ nhân ở phía bắc đều hâm mộ đồ đệ lão thế nào. Mọi người chỉ nghe thôi đã thấy mệt lỗ tai, cứ đấu đi rồi biết cứ luyên tha luyên thuyên.

Trận đấu bắt đầu một đạo ánh sáng phóng thẳng đến phía Lạc Tuyết, mọi người tưởng chừng như trận đấu vừa bắt đầu đã kết thúc. Dường như ai cũng rõ mồn một thực lực hiện giờ của nàng.

Ánh sáng biến mất, một bóng người nhỏ nhắn hiện ra, không hề có chút vết thương nào.

"Sao nhìn ta như vậy? Chắc là ngươi đánh trượt rồi đó, đánh lại đi"

Gã nghe ra được sự chế giễu trong lời nói của cô.

Vậy là gã lập tức lao đến định đấu tay đôi với cô, mọi đòn cô đều dễ dàng né tránh, chỉ dùng vài động tác nhìn không có lực bao nhiêu, vậy mà đã khống chế được chiêu thức của gã.

"Nãy giờ ngươi đánh hơi nhiều, tới lượt ta rồi ha!"

Lập tức một đấm vào bụng, gã kia lập tức văng xa 2m mém chút nữa thì rơi xuống võ đài.

Mọi người đều há hốc, kể cả người ngoài môn cũng biết nha đầu này tiếp thu kém, mấy năm gần đây cũng không tu luyện gì, lấy đâu ra thực lực mạnh như vậy, có thể đánh bay đệ tử có tiềm năng của Xích Dương Tông.

Sau khi lấy lại tinh thần, tiếp theo đều là bị Lạc Tuyết đùa bỡn đến quay mòng mòng. Người xem bên dưới cũng có chút hả hê, bình thường gã kia ỷ có thực lực nên thường xuyên nói chuyện không biết tiết chế, mọi người đã sớm chướng mắt. Hôm nay lại được một màn này ai ai cũng thích thú, trừ lão sư phụ của gã là khó chịu ra mắt.

Có người lên tiếng, bề ngoài thì giống như an ủi mà bên trong ẩn ẩn đổ thêm dầu.

"Aizz! Dù sao cũng là thi đấu bình thường thôi không được năm nay thì năm sau, người sống mấy trăm ngàn năm như chúng ta không phải có rất nhiều thời gian sao!"

Lão chỉ biết câm nín nhìn người nói.

Trên võ đài, tên đệ tử kia bị ăn thiệt từ chỗ Lạc Tuyết khá nhiều khiến gã có chút khó nhịn, lén lấy từ trong tay áo ra một túi giấy nhỏ, định bụng khi Lạc Tuyết đến gần sẽ thả chúng lên người Lạc Tuyết.

Nào ngờ chưa kịp làm gì thì cánh tay cầm túi giấy bị nắm lấy rồi bị giơ lên cao.

"Hả! Có chuyện gì vậy?"

"Tại sao Dương Lâm sư huynh lại lên đó?"

"Không phải nếu có sự can thiệp của người cùng môn thì người kia coi như thua rồi sao?"

"Đúng rồi! Không phải Thanh Loan đang chiếm thượng phong sao?"

Gã kia bị bắt thóp rồi vẫn gào mồm cố mà bẻ lái dư luận.

"NÈ NGƯƠI LÀM GÌ VẬY HẢ! NGƯƠI VÌ MUỐN MUỘI MUỘI MÌNH THẮNG MÀ CHƠI HÈN HẠ ĐẾN VẬY, ĐẾN GIỮ TAY TA ĐỂ CÔ TA ĐÁNH TA SAO!"

"Hả! thiệt vậy sao?"

"Ta không tin huynh ấy là người như vậy!"

Dương Lâm không nói nhiều móc từ trong lòng bàn tay nắm chặt của gã ra túi giấy nhỏ kia. Đến lúc này mọi người mới để ý đến, dường như đã tự hiểu vấn đề.

"Ngươi định làm gì với cái này hả?"

Gã ta lúc này đã toát mồ hôi hột lắm rồi, nhưng vẫn ráng già mồm cãi láo.

"Ai...a..ai mà biết chứ, làm sao biết được có phải ngươi bỏ vào tay ta không. Lúc nãy ngươi chạm vào ta còn gì!"

"Vậy sao?"

Nói xong Dương Lâm lập tức mạnh bạo lục lọi trên người hắn ra càng nhiều túi giấy nho nhỏ như nhau từ trong tay áo.

"Vậy còn như này?"

Mọi người đều im lặng nhìn xem kịch.

"Không lẽ tên kia đánh không lại định chơi bẩn đó chứ?"

Có câu nói này xuất hiện đột nhiên mọi người xôn xao lên.

Dương Lâm chậm rãi mở túi giấy ra xem xét, hắn nhíu mày.

"Ngươi vậy mà dám gian lận, đem hàng cấm vào nơi thi đấu này!"

Nghe xong câu nói này, cả đám người ở dưới nhao nhao lên.

Có một vị sư tôn nhìn coi là ổn định, trong có vẻ là người giải quyết chuyện công bằng.

"Đưa ta xem"

Xem xong ông cũng nhíu mày nhìn về phía gã kia.

"Chuyện này là sao hả! Đây là bột Phép Định mà!"

Bột Phép Định giống như tên của nó, chỉ cần bị dính lên người một ít thì cơ thể người liền như bị định chú, thiếu sức dường như bị mất đi vô số khí lực, tình trạng này sẽ kéo dài khoảng nửa canh giờ thì hết tác dụng.

Loại bột này không được chào đón trong giới tu đạo hay những người chuyên học võ, làm như vậy với đối thủ của mình thì hẹn hạ biết mấy, vậy nên loại bột này trở thành hàng cấm ở đây, bột này cần bây giờ cũng chỉ dùng để khống chế người bình thường nếu phản kháng nhiều thôi.

Gã kia thì vẫn một mực chối, kể cả sư phụ gã cũng lên góp phần biện hộ cho gã. Sau đó lại ụp hết nồi lên đầu Dương Lâm, nói lúc nãy hắn chạm vào mình nên mới có mấy thứ này.

Một mực phủ nhận thành phẩm của mình. Ngay lúc tình huống căng như dây đàn, thì Lạc Tuyết lên tiếng.

"Muốn biết ai thật ai giả, là đồ của ai thì cứ đem Linh Thủy Kính đến là rõ"

Mọi người nhìn về phía cô, mà giống như nhìn thấy đáp án, người ta thì phấn chấn đi lấy Linh Thủy Kính ai rảnh đâu mà chờ ăn dưa lại nghe cãi nhau hoài được. Họ cũng muốn biết sự thật, cứ cãi qua cãi lại không chừng kết quả chẳng ra sao.

Sư phụ gã kia một mực tin tưởng đồ đệ mình, còn gã kia bên ngoài bình tĩnh bên trong sắp hoãng đến nơi rồi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK