"Đúng lúc tôi cũng không muốn sống nữa, nếu vậy hai chúng ta chết chung ở đây, cậu cũng không cần phải tính kế tôi nữa!"
Nói xong, biểu cảm Lạc Tuyết điên cuồng lao lên muốn nắm lấy vai Lưu Sở Ninh.
"Làm gì vậy, bỏ tôi ra, thả ra! Cứu tôi, ở đây có người điên muốn giết tôi!!!"
"Vô ích thôi, cậu có la nữa thì họ cũng không kịp đến cứu cậu"
Sau đó Lạc Tuyết giơ ra một cái điều khiển nhỏ bằng lòng bàn tay, ấn nút một cái.
*đùng*
"Aaaaaaaaaa!!!!!"
"Thả ra, thả tôi ra, ai đó cứu tôi với!!!"
Bây giờ, Lưu Sở Ninh mới cảm thấy sợ hãi cái chết, lúc nãy cô ta còn cho là Dịch Mẫn đang đùa, không ngờ lại có bom thật.
Con điên đó muốn cô ta chết chung với nó!
Lưu Sở Ninh cố vùng vẫy nhưng không được, sức lực của Lạc Tuyết quá lớn, như muốn bóp nát cô ta thành hai nửa.
"BUÔNG TÔI RA, CÓ CHẾT THÌ ĐI MÀ CHẾT MỘT MÌNH ĐI ĐỒ CHẾT TIỆT, THẢ RA MAU! AAAAAA CỨU TÔI VỚI, Ở ĐÂY CÓ NGƯỜI, CỨU TÔI!!!" Cô ta bắt đầu gào thét trong tuyệt vọng, mong muốn có người cứu mình ngay bây giờ.
"KHÔNG ĐƯỢC, TÔI KHÔNG THỂ CHẾT, KHÔNG THỂ CHẾT, MAU BUÔNG RA! DỊCH MẪN À, TÔI XIN LỖI, XIN LỖI CẬU, CHÚNG TA LÀ BẠN MÀ ĐÚNG KHÔNG! CẬU KHÔNG THỂ HẠI TÔI!!!"
"XIN LỖI ,XIN LỖI ĐƯỢC CHƯA! TÔI ĐÃ XIN LỖI CẬU RỒI MAU CHO TÔI ĐI!!!"
Cô ta bắt đầu hồ ngôn loạn ngữ.
"La lớn cũng vô ích, lúc trước tôi không hại cậu, nhưng cậu lại coi tôi như cái khiên chắn mà sử dụng hết lần này đến lần khác, cũng chưa từng thấy cậu suy nghĩ hai chúng ta là bạn bao giờ"
"Nếu chết ở đây, cậu cũng sẽ không phải nhìn sắc mặt của mẹ cậu nữa, cậu không vui sao?"
Từng câu nói chui vào tai Lưu Sở Ninh như đang thôi thúc cô ta hãy chết đi, chỉ có cái chết mới có thể giải thoát cô ta. Nhưng tiếng gọi bên ngoài sau đó đã kéo cô ta về lại hiện thực, sự sợ hãi cái chết khiến cho cô ta có thêm sức lực đẩy lùi Lạc Tuyết, sau đó chạy ra ngoài hướng tới nơi chưa bị nổ.
Lạc Tuyết chỉ đứng yên tại chỗ không đuổi theo, không chút biểu tình.
[Ký chủ, cô dọa cô ta chạy đi mất rồi, sao không bắt cô ta lại?]
"Tôi cố ý"
Lưu Sở Ninh cuối cùng chạy xuống dưới sân một cách an toàn, cảnh sát xung quanh hỏi cô ta còn người nào ở bên trong không thì cô ta lại lắc đầu rất mạnh.
Không phải con điên đó muốn chết tới vậy sao? Cứ để cho nó toại nguyện, cứu ra có khi lại càng hại thêm nhiều người nữa.
"Không có, không còn ai nữa nên đừng vào trong đó, rất nguy hiểm!"
"Thật là không còn ai?!"
"Thật mà, thật đó!"
Cùng lúc này, Trịnh Lục Vũ cũng đang sơ tán các học sinh ra ngoài, nhìn xung quanh nhưng lại không thấy bóng dáng một người. Suy nghĩ trong vài giây lập tức muốn quay vào cứu người ra, nhưng lại có người ngăn anh lại.
"Thầy đi đâu, bên đó nguy hiểm lắm!"
"Không được, bên trong vẫn còn người, tôi phải cứu em ấy!"
*Đùng*
Một tiếng nổ lớn nữa vang lên hai bên cầu thang đều đã bị hủy, không còn đường nào để xuống nữa, lửa bắt đầu cháy lan ra.
"Nhìn kìa, mau nhìn!"
Có người chỉ lên phía trên, ở một cửa sổ của lớp nào đó đang mở, có một học sinh đang ngồi ở trên bệ cửa sổ.
Sau khi nhìn thấy người này Trịnh Lục Vũ vẫn luôn chú ý tới, trong lòng bắt đầu bất an.
"Đừng qua đó, rất nguy hiểm, không được cứu nó!" Lưu Sở Ninh nhất quyết không cho người khác cứu người.
"Em làm gì vậy? Đó là bạn học của em đó, em thấy chết không cứu sao!"
"Cứ để nó chết đi, chính miệng nó nói nó là người đã cài bom, nó muốn chết thì chết nó chết đi!"
"Đừng nói nhiều, tránh ra!"
Người kia cuối cùng không trụ được mà ngất xỉu ngã xuống, mọi người đều thót tim ra ngoài, đây là lầu ba, không chết thì cũng ngã gãy chân gãy tay.
Chỉ có Trịnh Lục Vũ lao lên, dùng thân mình đỡ hết sức nặng khi rơi xuống cho cô, cả hai đều ngã ra đất, Trịnh Lục Vũ bị đè thê thảm mặt nhăn vì đau đớn. Nhưng sau đó đều ổn, không thiệt hại chết người, cả hai được đưa vào bệnh viện điều trị vết thương.
Lạc Tuyết sau cú ngã vẫn luôn bất tỉnh, còn Trịnh Lục Vũ thì bị gãy tay, phải bó bột.
Danh Sách Chương: