Đằng này Thẩm Phức nghẹn một bụng tức giận lục tung hết đồ lên, đầu kia Lục Ký Minh hắt hơi hai cái thật mạnh.
Tiển Xuân Lai ở bên cạnh bày ra vẻ mặt quan tâm: "Mưa thu lạnh, đại thiếu cẩn thận kẻo nhiễm lạnh."
Lục Ký Minh ứng phó nói: "Không có việc gì đâu."
Hắn đã thực sự không còn kiên nhẫn ứng phó Tiển Xuân Lai. Mấy ngày gần đây, trời càng lúc càng vào thu, lá ngô đồng đã ngả sang vàng hết, một mảnh sắc vàng nối liền như mây bao quanh, khung cảnh thật sự rất đẹp. Tiển Xuân Lai lấy cớ hẹn hắn đi thưởng thu, chẳng qua là lời trong lời ngoài thăm dò cái nhìn của hắn đối với việc Bắc phạt mà thôi.
Từ khi Trịnh Triệu tiết lộ ý định Bắc phạt, đao thật kiếm thật còn chưa kịp bắt đầu, khẩu chiến đã nổ ra trước.
Hai bên luân phiên, hôm nay ông gửi điện báo cho cả nước, ngày mai tôi gửi, lời ra tiếng vào không dứt, khí thế rất mạnh. Nhưng tổng thể mà nói, vẫn là Trịnh Triệu chiếm thế thượng phong, dù sao thì lí do để y xuất binh rất có lý, những tội danh đưa ra cũng đều có bằng chứng xác thực, chỉ bằng hai cái mũ "tính kế gom tiền" cùng "mua chuộc bầu cử" chụp lên đầu thôi, Nghiêm Nhất Hải đã khó tháo xuống rồi.
Những năm gần đây, phía bắc càng lúc càng giàu đến chảy mỡ, đám người giàu có chính là đám quan binh cùng hương thân, nhưng của cải của bọn chúng lại chính là cướp từ trên người dân chúng mà ra.
Hai bên giằng co, lúc này thái độ của Lục Ký Minh liền đặc biệt quan trọng. Hắn đứng giữa hai bên, thiên vị bên nào thì bên kia sẽ gặp nhiều bất lợi.
Hết lần này tới lần khác, đối với sự thăm dò của Tiển Xuân Lai, Lục Ký Minh đều không tỏ rõ thái độ.
Lúc thì nói Trịnh Triệu xuất binh có lý do chính đáng, thế tiến công ào ạt khó lòng ngăn cản, lúc thì lại nói rằng dù sao giữa mình với Nghiêm Nhất Hải cũng là quan hệ huyết thống, tình phân đâu thể dứt bỏ, bên kia thì đắc tội không nổi, bên này cũng không định giúp. Tiển Xuân Lai sợ lộ sơ hở, không dám hỏi kỹ, chỉ một mặt phụ họa với hắn.
Lục Ký Minh nhớ rõ mình còn có hẹn với Thẩm Phức, hai cái hắt xì này, vừa lúc có cớ để chuồn.
"Có thể là thật sự cảm lạnh," hắn nói, "Đầu có chút đau, có lẽ tôi nên trở về nghỉ ngơi thôi."
Tiển Xuân Lai diễn trò tới cùng, đầy mặt quan tâm, thế nào cũng phải đưa Lục Ký Minh về. Vì không muốn bắt chuyện với gã, cả quãng đường trên xe trở về, Lục Ký Minh vẫn luôn dựa lưng vào ghế nhắm mắt dưỡng thần, xuống xe liền bảo tài xế tiễn Tiển Xuân Lai về.
Rõ ràng Lục Ký Minh ở trên xe còn ốm yếu lắm, xe vừa đi cái, cả người liền sảng khoái hẳn lên.
Người gác cổng báo cho hắn là Thẩm Phức tới, hắn liền vội vàng lao vào cửa, ba bước dồn thành hai mà chạy lên tầng, thấy cửa phòng ngủ khép hờ liền đẩy vào. Đẩy cửa vào liền thấy Thẩm Phức đang dựa vào bên cửa sổ hút thuốc, trên bàn bên cạnh chất đống đồng hồ trang sức, sáng lấp lánh.
Lục Ký Minh không rõ nguyên do, hỏi: "Đây là làm sao vậy?"
Thẩm Phức kẹp thuốc giữa hai ngón tay, lắc tàn thuốc vào chiếc gạt tàn thuỷ tinh, không đáp lại. Vừa rồi lúc Lục Ký Minh mãi không trở về, cậu còn tức giận không rõ lí do, hận không thể đánh hắn một trận, thế mà lúc này lại không còn giận nữa, chỉ cảm thấy vô vị thật sự.
Tâm trạng suy sút cứ như vậy mà xảy ra.
Ngày đó bước chân vào đất Bình Châu, Thẩm Phức có nằm mơ cũng chưa nghĩ đến sẽ là cục diện như ngày hôm nay.
Hiện giờ tình hình chính trị căng thẳng, chiến tranh chạm vào là nổ, Thẩm Phức có thể không màng an nguy chính mình ở lại đây, nhưng cậu không thể không màng tới an nguy người nhà. Hơn một giờ trước, cậu còn cùng với Thẩm Lệnh Nghi thương lượng phải rời khỏi nơi này tới cảng Bồng Lai, giờ lại ở chỗ này giận dỗi vô cớ là có ý gì đây?
Mấy điều này đã nằm ngoài tầm kiểm soát của cậu, càng đi càng lệch.
Thẩm Phức không nói gì, thở ra làn khói trắng quẩn quanh khuôn mặt của cậu, giống như người cách xa ngàn dặm, bắt không tới.
Lục Ký Minh lại hỏi một câu: "Sao vậy?"
"Không có gì," Thẩm Phức nói, "Có lẽ là càng lúc càng vào thu, quá mức hiu quạnh, người cũng cảm thấy rầu rĩ."
Lục Ký Minh biết rõ đây chỉ là đang tìm cớ cho qua, nhưng Thẩm Phức không muốn nói, hắn cũng không mạnh mẽ hỏi. Chỉ sát đến bên cạnh Thẩm Phức, dựa gần bờ vai của cậu, từ giữa hai ngón tay cậu lấy ra nửa điếu thuốc còn lại, tự mình hút một hơi, mùi hoa nhài tươi mát quẩn quanh chóp mũi.
"Thơm quá." Lục Ký Minh cười nói.
Thẩm Phức nhìn hắn một cái, nói: "Vẫn luôn nói sẽ quấn cho anh một vại, vậy mà chưa cuốn được."
Lục Ký Minh vội nói: "Bỏ đi."
Thẩm Phức nhướng mày, hỏi: "Sao lại từ bỏ? Chán hút thuốc rồi?"
"Không phải," Lục Ký Minh nói, "Lúc ấy em nói rời đi, tôi muốn em làm cho tôi một vại để dành kỉ niệm. Hiện tại em không đi nữa, tôi còn muốn cái đó làm gì, tôi muốn hút thuốc từ tay em, hút lâu dài."
Hắn nói rất tự nhiên, giống như đây là điều đương nhiên rồi, nhưng lý hợp tình quá mức lại hiện ra chút chột dạ. Không biết làm sao, Thẩm Phức từ trong ánh mắt tràn ngập ý cười của hắn nhìn ra được bất an, nhưng cậu không biết giờ nên nói gì cho tốt nữa. Con người lúc yêu, thường sẽ thích nghe lời hứa lâu dài một chút, nếu là những lần trước, Thẩm Phức sẽ hạ bút thành văn, tiếp nối đề tài của đối phương, có thể nói tới ba ngày ba đêm chưa dứt; nhưng mà lúc này đây, cậu lại cứng họng.
Hai người kề sát nhau dựa vào cửa sổ, vừa mới trầm mặc liền nghe được tiếng gió thu lướt qua ngọn cây bên ngoài khung cửa sổ, cuốn đi từng phiến lá khô.
Yên tĩnh như vậy làm cho Lục Ký Minh trong lòng nặng trĩu, hắn chịu không nổi, dập thuốc, thò đầu lại gần hôn Thẩm Phức.
Thẩm Phức phối hợp hé miệng ra, làn khói trắng chưa kịp nhả ra trong miệng Lục Ký Minh từ khóe môi hai người tràn ra. Hai người hôn đối phương rất dịu dàng, tìm cảm giác an toàn từ môi lưỡi đối phương.
Cuối cùng là tiếng đập cửa đánh gãy bọn họ, người hầu ở bên ngoài kêu: "Đại thiếu, có khách tới."
"Ai?" Lục Ký Minh hỏi.
"Anh ta nói mình họ Phương."
Mắt Lục Ký Minh lập tức sáng lên, nói với Thẩm Phức: "Đi thôi, chúng ta xuống gặp người quen."
Bọn họ theo thang lầu đi xuống, trong đại sảnh có một thanh niên thon gầy mặc áo choàng quần tây đội mũ đang đứng đó, Thẩm Phức cảm thấy nhìn rất quen mắt, nhưng lại không nhớ tới là ai, cho đến khi người nọ ngẩng đầu lên, cậu mới bừng tỉnh, kia vậy mà lại là Phương Viện ăn mặc nam trang.
Cha của Phương Viện là người buôn bán súng ống đạn dược tiếng tăm lừng lẫy, lúc ấy Lục Trọng Sơn còn muốn mai mối Lục Ký Minh với Phương Viện, ai biết chàng vô tình, nàng cũng không có ý, cha con Phương gia liền rời đi. Dạo này xảy ra quá nhiều chuyện, nhớ tới đoạn thời gian kia, Thẩm Phức chỉ cảm thấy dường như đã qua mấy đời.
Vừa thấy bọn họ, Phương Viện cười đến thoải mái, gỡ mũ xuống, nàng vậy mà cũng để kiểu tóc nam, nhìn rất hiên ngang quật cường.
Lục Ký Minh bước nhanh tới, bắt tay với nàng, nói: "Cô đến chậm."
Phương Viện ngồi xuống sô pha mềm mại, thở dài một cái, cười nói: "Đi một đường này mệt chết tôi, vừa muốn nhanh, lại không thể bại lộ hành tung."
Thẩm Phức lắng nghe bọn họ nói chuyện, dần dần làm sáng tỏ sự việc.
Vì đối phó với lần Bắc phạt này, Nghiêm Nhất Hải mua một số lượng lớn súng ống đạn dược từ nước ngoài, số vũ khí này trước mắt vẫn đang vận chuyển trên biển, ước chừng ngày 24 tháng sau sẽ tới cảng Bồng Lai, sau đó từ cảng vận chuyển lên tàu hỏa, thông qua đường sắt đến tay Nghiêm Nhất Hải. Nhà họ Phương làm về buôn bán súng ống đạn dược cho nên nắm bắt tin tức rất nhạy bén, lập tức bán tin tức này cho Lục Ký Minh, cũng là muốn lấy lòng Trịnh Triệu phía sau, để thể hiện thành ý, Phương Viện còn tự mình tới đây.
Lục Ký Minh nói: "Xem ra cha cô tính đặt cược hết lên người Trịnh Triệu sao."
"Cũng không phải," Phương Viện thoải mái hào phóng mà nói, "Nhà chúng tôi cũng có giao dịch buôn bán với Nghiêm Nhất Hải, chỉ là cha tôi từ nhỏ đã dạy, trứng gà không thể đặt tất cả trong cùng một rổ được."
Đây rõ ràng là chơi hai mặt, có điều Phương Viện thẳng thắn cởi mở khéo léo, từ lúc từ hôn, Thẩm Phức đã nhìn ra.
Nàng nói tiếp: "Đất đai dù có màu mỡ tới đâu, nông dân trồng trọt cũng hiểu được muốn lâu dài cũng phải có lúc nghỉ cày để đất đai nghỉ ngơi. Nghiêm Nhất Hải đã đi quá xa, phát hành tiền tệ nước ngoài, dẫn tới giá hàng tăng cao. Ông ta còn cưỡng ép mua về rất nhiều đất, để có chỗ luyện thiếc ngay sau nơi khai thác mỏ, nông dân không có đất để cày, cứ thế mãi, nhất định sẽ bại."
Nhưng cho dù nói như vậy, Phương gia cũng không dám công khai đối đầu với Nghiêm Nhất Hải, chỉ có thể âm thầm làm, nơi chốn đầu tư, triệt tiêu nguy hiểm.
Thẩm Phức không khỏi nói một câu châm chọc: "Cha cô thật là mưu tính sâu xa, nửa chút thua thiệt cũng không ăn."
Phương Viện vỗ vỗ tay, đắc ý cười nói: "Cha tôi đã sớm không làm, thân thể không khỏe, hiện giờ cũng chỉ chơi vài ván mạt chược, rảnh nữa thì dắt chó đi dạo, đều là tôi thu xếp, bằng không tôi hà tất cải tranh thành như này."
Nàng còn nói thêm: "Nếu tôi đã tới đây rồi, đương nhiên sẽ nghe theo sắp xếp của đại thiếu, lô súng ống đạn dược mà Nghiêm Nhất Hải mua kia không hề đơn giản, chỉ tính riêng đại pháo đã có hơn hai mươi khẩu. Nếu chúng ta có thể lấy được, phỏng chừng lão già họ Nghiêm đó sẽ mất ăn mất ngủ."
Thẩm Phức thiếu chút nữa nhịn cười không nổi, nói đến cùng, Phương Viện cũng chỉ tới đây để đưa tin, vừa không ra tiền, đơn thương độc mã tới đây, không mang theo ai, thế mà rất tự nhiên gộp bản thân với Lục Ký Mình thành "chúng ta", tràn đầy thành ý. Xem ra nàng có thể nữ giả nam, tiếp nhận việc buôn bán súng ống đạn dược trong nhà, thật đúng là có chút tài năng.
Lục Ký Minh đứng dậy, đi đi lại lại trong đại sảnh, trầm ngâm một lát mới nói: "Miếng bánh này quá lớn, chúng ta nuốt không trôi. Lại nói, cảng Bồng Lai bốn phía thông suốt, rồng rắn hỗn tạp, muốn một đường vận chuyển trở về cũng không dễ dàng, trên đường rất dễ phát sinh biến cố lớn."
Phương Viện đang muốn đáp lời, đôi mắt lại nhìn về phía Thẩm Phức.
Thẩm Phức vội vàng thức thời đứng lên, cười nói: "Tôi đi lấy chút trà bánh."
"Không cần pha trà đâu," Phương Viện khách khí cười nói, "Làm phiền lấy cho tôi một ly sữa bò là được, cảm ơn."
Nàng xuất phát từ cẩn thận, cũng không hoàn toàn tín nhiệm Thẩm Phức, Lục Ký Minh đang muốn nói gì đó, Thẩm Phức để tránh phiền phức, lao ra ngoài nhanh như chớp, cũng không màng Lục Ký Minh ở phía sau gọi cậu.
Trong lòng Thẩm Phức cũng đang rối bời, tâm tình bực bội. Cậu đi tới phòng bếp, bản thân cũng ăn vài miếng đồ ăn, lại chuẩn bị đồ uống cho Phương Viện rồi mới chậm rãi quay lại. Đứng trước cửa, vừa nhấc tay lên chuẩn bị gõ cửa thì lại nghe thấy Lục Ký Minh lớn tiếng nói bên trong phòng.
"...... Tuyệt đối không được," Lục Ký Minh nói, "Tôi đã nhiều lần đẩy em ấy vào hiểm cảnh, lần này dù thế nào cũng không được."
Phương Viện cũng không tức giận, vẫn bình thản như cũ: "Chỉ cần chuẩn bị kĩ lưỡng, cũng không nguy hiểm, nói không chừng cậu ấy cũng nguyện ý, chỉ cần......"
Lục Ký Minh chém đinh chặt sắt nói: "Không được là không được, nghĩ biện pháp khác đi."
Bên trong trầm mặc một hồi, lúc này Thẩm Phức lùi lại mấy bước, đợi thêm một lúc nữa mới cố ý bước chân tạo tiếng vang lớn, đi tới gõ cửa, nghe thấy Lục Ký Minh lên tiếng "vào đi" mới đẩy cửa đi vào. Lục Ký Minh đang đứng bên cửa sổ, Phương Viện đang ngồi lập tức đứng lên, giúp đỡ Thẩm Phức đem đồ vật đặt lên bàn.
Phương Viện uống một ngụm sữa bò, ánh mắt đảo qua trên người hai người, chỉ cười mà không nói gì.
"Mấy ngày nay cô cứ ở nới này đi, không có gì chuyện quan trọng đừng ra cửa để người nhìn thấy, thân phận hiện tại của cô không tiện." Lục Ký Minh trầm mặt nói.
Phương Viện ngoan ngoãn đáp ứng.
Ban đêm, Phương Viện ở phòng cho khách, Thẩm Phức thừa dịp Lục Ký Minh rửa mặt, đến phòng Phương Viện đang ở gõ cửa.
Phương Viện đã thay đồ ngủ, nhìn thấy Thẩm Phức tới, không hề tỏ ra bất ngờ. Mở cửa để cậu đi vào, cười nói: "Tôi đã sớm biết cậu kiểu gì cũng sẽ tới, lúc chúng tôi đang nói chuyện, cậu ở ngoài cửa nghe được một lúc rồi còn gì."
Thẩm Phức nhíu mày nói: "Sao cô biết?"
"Đoán," Phương Viện nói, "Sữa bò hơi nguội một chút."
Nói chuyện với người thông minh không cần vòng vo, Thẩm Phức chưa hỏi gì, Phương Viện đã kể cho cậu nghe.
So với việc chiếm được lô súng ống đạn dược kia về tay, Lục Ký Minh đang có ý định cho nổ tung. Cách tốt nhất chính chuẩn bị một con tàu có thuốc nổ ở bến tàu, đốt lửa bỏ tàu, làm nổ tung con tàu chở súng ống đạn dược kia. Nhưng làm sao để con tàu chứa thuốc nổ này vượt qua tuyến phòng thủ của quân địch để tiếp cận tàu hàng mà không gây hoài nghi mới là chuyện khó khăn.
Phương Viện nói: "Tôi nói với đại thiếu, phía chúng tôi nguyện ý lấy một lô súng ống đạn dược ra giả làm thuyền hàng vận tải, lớp dưới cùng sẽ phủ đầy thuốc nổ, sau đó để bọn chúng cướp đi, đợi tiếp cận thuyền hàng của Nghiêm Nhất Hải thì châm lửa đốt."
Thẩm Phức nghiêm túc nghe, nghe đến đây, cậu liền hỏi: "Súng ống đạn dược rất quan trọng, sao có thể dễ dàng bị bọn họ cướp đi như vậy......"
"Vấn đề chính là chỗ này." Phương Viện sảng khoái nói, "Cậu vừa mới ra ngoài, đại thiếu liền nói tốt với tôi, hắn rất tin tưởng cậu, không cần phải tránh mặt cậu mới bàn chuyện như vậy, thế mà cái này hắn lại muốn giấu cậu."
Nàng nhìn chằm chằm Thẩm Phức nói: "Nếu để cậu làm con tin, đại thiếu đến tính mạng còn chịu vứt, huống chi là một tàu chở súng ống đạn dược."
Thẩm Phức ngẩn người, hỏi: "Hắn không chịu thế đúng không?"
"Đúng vậy, hắn nói không thể để cậu rơi vào hiểm cảnh, nói rằng thà để mình làm mồi nhử, tự đẩy bản thân vào chỗ nguy hiểm, cũng nhất định không để cậu mạo hiểm."
Thẩm Phức trong lòng trầm xuống, ngẩng đầu nhìn về phía Phương Viện, phát hiện Phương Viện vẫn luôn nhìn chằm chằm mình, lúc này, cậu rốt cuộc nhịn không được, nửa trào phúng nửa hài hước nói: "Cô thông minh đến mức tôi có chút ghét cô đấy."
Còn không phải thế sao.
Tình trạng hiện giờ, Lục Ký Minh không nỡ để Thẩm Phức lấy thân mạo hiểm, chẳng lẽ Thẩm Phức nỡ để Lục Ký Minh mạo hiểm?
Phương Viện cười nói: "Quá khen."
Danh Sách Chương: